Đó là mục tiêu của anh ….
Không cho cô cơ hội phản kháng lần nữa, Trần Phong Sinh đã kéo chăn bông che hai người lại, tìm môi cô trong bóng tối mà hôn.
Chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ để đốt cháy không khí.
Trương Tiểu Du đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay vỗ vai anh.
“Đừng, đợi đã…”
Trần Phong Sinh nghe lời cô dừng lại, nét mặt tuấn tú lúc này hơi cau có vì bị ngăn cản, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm chuẩn bị ra tay.
Trương Tiểu Du đang giấy dụa, lo lắng gầm lên: “Cầm thú, đừng náo loạn, chờ một chút!”
“Làm sao vậy?” Trần Phong Sinh nhíu mày.
Bị đôi mắt đào hoa thâm thúy của anh nhìn chäm chảm, trên mặt Trương Tiểu Du thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, lúng túng hẳng giọng, thận trọng nói: “A … Hình như bà dì em tới!”
“Bà dì?” Trần Phong Sinh cứng đờ.
“Hừ…” Trương Tiểu Du cắn chặt môi.
Khi anh vừa cởi chiếc khóa lưng nhỏ ở phía sau, cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Phong Sinh chân mày cứng đờ, một lúc lâu sau, bất đắc dĩ lật người Trương Tiểu Du lăn khỏi giường quấn chặt chăn bông, nhặt quần áo trên sản, xấu hổ chạy vào phòng tẩm.
Chắc chắn là bà dì đến thật rồi!
Người thân đến thăm vào thời điểm quan trọng này, thật là khó xử!
Đổi một bộ quần áo lót sạch sẽ, sau đó lấy băng vệ sinh từ trong ngăn kéo, giặt sạch những thứ bẩn thiu, khi tất cả chuyện xong thì ra ngoài. Trần Phong Sinh đã ngồi ở đầu giường, đôi mắt đào hoa rũ xuống, vẻ mặt nhìn như thế nào lại có chút cô đơn.
Nghĩ đến cảnh bị gián đoạn đột ngột vừa rồi, chắc hẳn anh đang phiền muộn.
Trương Tiếu Du bước tới, leo lên giường ngồi ở bên cạnh anh, nghe anh hỏi: “Tới rồi à?”
“Vâng… Cô gật đầu.
“Vậy là em không mang thai !” Môi của Trần Phong Sinh hơi mím lại.
“Ừ… Trương Tiểu Du cản môi Không ngờ lần này lại là bà dì đến có nghĩa là những cố gắng trước đó đã không thành .
Trần Phong Sinh có vẻ rất bực bội, cô vừa mở miệng, định nói thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh: “Cá vàng nhỏ, em nghĩ có phải là do trước đây anh không bảo vệ con của chúng ta, cho nên trời mới trừng phạt ,sẽ không đưa nó cho chúng ta? “
“Đương nhiên là không!” Trương Tiểu Du cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng phủ nhận.
Lo sợ rằng anh sẽ tự trách mình sâu sắc, cô cầm tay anh, cố gảng hết sức để giải tỏa lo lắng: “Đứa trẻ đó là một tai nạn, và không ai trong chúng ta mong điều đó xảy ra. Trong lòng em chưa bao giờ cảm thấy anh có lỗi, chỉ vì đứa bé không có duyên với chúng tai * “Thật sao?” Trần Phong Sinh nhìn cô.
Trương Tiểu Du nặng nề gật đầu, lại nhìn thấy anh cụp đôi mắt đào hoa, thấp giọng thở dài, cô nghiêng người ôm nhẹ lấy thân thể cường tráng của anh, “Chồng à, đừng nghĩ lung tung!
Trần Phong Sinh im lặng.
Giữ nguyên tư thế cúi đầu, hồi lâu không nhúc nhích, đỉnh đầu như mây mù che kín.
Trương Tiểu Du không khỏi cản môi nhẹ.
‘Vốn tưởng rắng tâm trạng của anh ấy sa sút không ổn, đang nghĩ cách an ủi thì lại thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đột nhiên nâng lên, đôi mắt đào hoa sáng lên, suýt chút nữa đã giơ nắm đấm lên” Xem ra ngày mai anh phải đi một chuyến tới chùa tìm Phật Bà Quan Âm để gửi con về thờ cúng! “
Trương Tiểu Du che mặt…