Trương Tiểu Du gật đầu thay cho lời tạm biệt: “Được, đi đường bình an”
“Tạm biệt. “
Sau khi nói lời tạm biệt cuối cùng, Trương Tiểu Du và Trân Phong Sinh đứng tại chỗ cũ, nhìn Dịch Kỳ Nhiên kéo vali đi qua khâu kiểm tra an ninh.
Đi được nửa đường, thì bỗng có một dáng người phải anh.
Là một cô gái trẻ búi tóc củ tỏi, bởi vì lực va chạm khá mạnh nên toàn bộ hành lí của hai người đều rơi vãi ra ngoài, cả hai cùng lúc ngẩng lên nhìn nhau.
Cô gái vì vội vã mà đụng trúng Dịch Kỳ Nhiên: “A, thật ngại quá, thật xin lỗi, kính áp tròng của tôi mới bị rơi mất nên khi nhin đường có chút không rõ ràng”
“Không sao” Dịch Kỳ Nhiên lịch thiệp đáp lại lời xin lỗi của cô.
Hình dáng của một nam một nữ nhanh chóng khuất sau cửa kiểm soát an ninh ngay sau sự cố va chạm đó.
Trương Tiểu Du nhìn xa xa, trong lòng chợt xuất hiện sự mong chờ kì lạ, nếu như có một đoạn nhân duyên gặp nhau ở sân bay thì quá tốt rồi. Đang đắm chìm trong loạt suy nghĩ thì bên tai bỗng có giọng nói trầm thấp: “ Đang nghĩ gì thế, em hối hận rồi sao?”
Trương Tiểu Du nghiêng đầu, thấy ai đó đang nhìn chảm chảm vào mình như một người chồng phẩn uất. U ám như một bóng ma.
Cô nhướng mày cố ý trêu chọc anh: “Đúng vậy, em hối hận rồi”
Ngay khi vừa nói xong, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh thay đổi nhanh chóng, lông mày đột nhiên nhíu chặt, ngay quai hàm cũng bạnh ra. Vừa nhìn thấy cô liền nhầm mắt lại: ‘Đùa thôi”
“Không buồn cười chút nào” Trần Phong Sinh tức giận quay đầu lại Dáng người cao thẳng lạnh lùng cứng rắn, có vẻ thực tức giận, đôi chân thon dài nhanh chóng cất bước.
Trương Tiểu Du khẽ mở mắt: “Này, chờ em với”
Cô vội vàng đuổi kịp rồi nắm lấy cánh tay anh như “Anh thật sự tức giận rồi hả?” Cô ngây ngốc hỏi ột cô con dâu nhỏ.
Trần Phong Sinh cười lạnh, ngạo mạn đáp lại Trương Tiểu Du chọc anh, chọc chọc vài cái thấy anh vẫn còn mặt mũi đen sì thì không khỏi ôm trán: “Cầm thú, anh tới tháng rồi à?”
“… Khóe môi Trần Phong Sinh giật giật”
Ở phía bên kia, Dịch Kỳ Nhiên đã lên máy bay, cất hộp vào giá hành lý rồi ngồi xuống theo vị trí trên thẻ lên máy bay.
Vừa thắt dây an toàn thì bên cạnh anh có người ngồi xuống, anh nghe thấy người nọ thấp giọng nói: “A, trùng hợp quá, lại gặp được anh rồi”
Dịch Kỳ Nhiên nhận ra người này, đó là cô gái trẻ vô tình va phải anh ở trạm kiếm tra an ninh. Cô bây giờ trông như một quả bóng bị xì hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lúc không trang điểm trông cô năng động hơn.
“Xin chào”” Anh lịch sự gật đầu.
Cô gái tính tình vui vẻ, miệng nói không ngừng nghị, rất nhanh đã bắt chuyện với anh: “Anh đi Nam Phí à? Tôi tình cờ được công ty cử đi công tác. Rất vui được làm quen với anh. Ö, vâng tự giới thiệu. Tôi tên là Phỉ Phỉ mặc dù biệt danh của tôi là cá nhỏ nhưng bạn bè vẫn gọi tôi là Tiểu Phi. “
Nhìn bàn tay duỗi ra của cô gái, Dịch Kỳ Nhiên ngấn ra: “Cá nhỏ…”
Tiếp viên bắt đâu nhắc nhở từng hành khách về việc kiểm tra an toàn trước chuyến bay, ngay sau đó, máy bay dần bay lên trên các tăng mây. Sau tiếng gầm, những vết trắng để lại trên nền trời xanh. Trên chiếc Cayenne màu đen, ghế lái phụ Trương Tiểu Du vừa mới ngồi cũng đang nhìn lên bầu trời, sau khi nhìn thấy chiếc máy bay biến mất khỏi tầm mắt, anh từ từ thu lại ánh mắt, tâm trạng cũng nhẹ đi rất nhiều.
Trần Phong Sinh lại nghe điện thoại, nhưng lần này anh dùng điện thoại xe gọi đến một nhà hàng để đặt địa điểm buổi tối.