*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười rưỡi tối, cả thành phố đều được thắp đèn sáng trưng.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đi ra ngoài, xem ra là những vị khách vừa kết thúc tiệc tùng chuẩn bị ra về Trần Phong Sinh đi cuối cùng ăn mặc hơi ít một chút, đang run cầm cập kéo kin cổ áo lại, bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, lập tức sải bước tiến lên trước "Ấy, đó chẳng phải là cô Ngọc Anh." Có điều anh ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị người bên cạnh ngáng chân một cái.
"Chết tiệt!" Trần Phong Sinh lảo đảo ngã về trước vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại được, quay đầu lại nói với vẻ không vui: "Trường Minh, anh làm cái gì thế? Tự dưng lại đột kích vậy? Cũng may tôi phản ứng nhanh, không thì răng cửa suýt nữa gãy vì anh rồi đấy.
Không có rằng cửa thì phải làm sao?" "Anh là bác sĩ cơ mà?" Hoàng Trường Minh hừ lạnh.
"Tôi là bác sĩ.
Nhưng tôi là chuyên gia khoa tim mạch chứ không phải chuyên gia chỉnh hình." Trần Phong Sinh lấy tay đỡ cảm, một tay chỉ về phía cửa "Tôi bảo này, anh nhìn qua bên kia đi, chính là chỗ cửa kia, cô gái mặc áo dạ đỏ, chân đi đôi giày bệt đen, không phải là cô Ngọc Anh hay sao?" Đôi mắt u tối của Hoàng Trường Minh nheo lại, dân dẫn u ám hơn.
Trước cửa tập trung không ít người, có lẽ cũng chuẩn bị ra về hoặc đang đợi xe.
Lam Ngọc Anh đứng một góc, buộc cao tóc đơn giản.
Gió thổi tới làm đầu mũi cô đỏ ửng lên.
Chốc chốc cô lại bỏ tay ra khỏi túi, hà hơi cho ẩm, lúc bỏ tay xuống, khỏi còn bay từ trong miệng ra.
Khẽ nuốt nước bọt, anh hờ hững quay đi: "Tôi không mù.
"Sao thế, hai người cãi nhau à?" Trần Phong Sinh nhưởng mày.
"Không" Hoàng Trường Minh giật giật khỏe môi.
Trần Phong Sinh bằng nhiên cảm thấy dáng vẻ lúc này của anh hơi quen.
Nghĩ ra điều gì đó, anh ấy hỏi với vẻ không chắc chắn làm: "Không phải là chia tay rồi đấy chứ?" Im lặng...! Một khoảng im lặng vô tận...! Trần Phong Sinh bỗng chốc sửng sốt: "Tôi đoán đúng rồi sao? Trường Minh, không phải chứ? Anh lại bị người ta đá à?" Hoàng Trường Minh vẫn im lặng không đáp, nhưng bờ môi mỉm lại rất chặt.
"Cô Ngọc Anh này cá tính quá đi mất.
Trần Phong Sinh khoa trương mở to mắt, thẳng thừng lạc đầu thở dài: "Lợi hại quá.
Tôi bắt đầu khâm phục cô ấy rồi đấy.
Không đúng, là phục sát đất mới phải.
"Được rồi, đừng có lải nhải nữa." Hoàng Trường Minh lạnh giọng lên tiếng.
Anh quăng chìa khóa xe trong túi qua.
"Nãy tôi uống rượu rồi, tối nay anh không uống, lái xe của tôi đi, lát nữa đưa tôi về nhà" Nửa tiếng sau, dòng xe trên đường thưa thớt dần, chiếc Land Rover màu trắng từ đầu tới cuối vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ với một chiếc taxi trước mặt.
Hơi ấm trong xe vẫn rất đầy đủ, Hoàng Trường Minh cởi áo vest ra, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, hai cánh tay áo hai bên được xăn lên tận khuỷu tay, làn da màu đồng lộ ra ngoài.
Anh khoanh hai tay trước ngực, góc nghiêng lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn đường lướt nhanh qua.
Trần Phong Sinh ngồi lái xe, cử vài giây lại quay đầu sang nhìn anh, "Tập trung lái xe đi." Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Mấy phút sau, anh càng nhíu mày đậm hơn, buộc phải quay mặt sang "Anh không nhìn đường phía trước, cứ nhìn mình làm gì thế hả, nguy hiểm lắm.
"Trường Minh, anh không phải là kẻ biến thái có khuynh hưởng bám đuôi đấy chứ?" Trần Phong Sinh ngập ngừng hói.
Từ lúc ra khỏi club, đám người trước cửa cũng tán đi, có người đợi xe công nghệ, trong đó Lam Ngọc Anh bắt một chiếc taxi, cũng chính là chiếc xe phía trước.
Cách khá xa, thấp thoảng vẫn còn nhìn thấy được chỏm tóc đuôi ngựa của người ngồi ở ghế sau.
Trần Phong Sinh cuối cùng đưa ra kết luận: "Tôi cảm thấy hiện tại cậu có khuynh hướng này." "Muộn lắm rồi." Hoàng Trường Minh đánh mắt qua.
"Thi?" Trần Phong Sinh nghi hoặc.
Hoàng Trường Minh nheo mắt lại: "Cô ấy đã uống rượu, không an toàn.
"..." Vẻ mặt Trần Phong Sinh như vừa bị nghẹn vậy.
Suốt cả quá trình họ vẫn giữ khoảng cách, chiếc taxi phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
Dưới ánh đèn, họ nhìn thấy Lam Ngọc Anh ngồi ở ghế sau nhận lấy chỗ tiền lẻ tài xế trả lại, sau đó mở cửa xe, rồi cắm đầu đi vào trong tòa nhà.
Trần Phong Sinh năm chắc vô lăng, nhưởng máy với anh: "Cô ấy đã vào trong rồi, chúng ta có thể đi chưa?" "Đợt chút nữa, mình hút điều thuốc.
Hoàng Trường Minh nói.
Anh rút bao thuốc trong túi quân ra, đưa cho người bên cạnh một điều, rồi tiện tay xoay bật lửa chậm cho cả hai.
Anh hạ cửa kính xuống, làn khói trắng bị gió đêm dẫn ra ngoài.
Dường như Hoàng Trường Minh không vội hút thuốc, rất lâu sau mới đặt lên miệng rít một hơi.
Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ, cắm hơi hướng lên, có vẻ như đang nhìn về một phía nào đó trên tầng.
Cuối cùng, khi một khung cửa sổ nào đó trên tầng cao nhất sáng đèn, Hoàng Trường Minh mới dập tắt điều thuốc trong tay, đồng thời nâng cửa sổ lên.
"Đi thôi." Một buổi chiều đầy nắng, chiếc Land Rover chay deu deu..
Hôm nay là cuối tuần, nhưng Hoàng Trường Minh không nhiều thời gian rảnh.
Anh vừa từ công ty đi ra, Trần Phong Sinh ngồi bên ghế lái phụ.
Anh ấy cũng vừa từ bệnh viện ra, bên trong chiếc áo gió màu xanh quân đội, còn để lộ bộ quần áo phẫu thuật.
Trần Phong Sinh dựa vào lưng ghế cầm di động lên lướt lướt.
Sau đó, anh ấy nhìn sang Hoàng Trường Minh, bắt đầu lảm nhảm: "Làm việc không có cảm hứng, không có sức lực.
Ăn không ngon, lại không thích ăn uống gì, cũng không có cảm giác đói." "Anh đang tụng kinh gì đấy?" Hoàng Trường Minh có vẻ bực bội.
"Ừm, hơn nữa còn dễ nổi nóng." Trần Phong Sinh nhướng mày, sau đó gật gù ra vẻ, rồi quay màn hình điện thoại về phía anh, nói nghiêm túc.
"Đây là tất cả những gì trên mạng viết, thế nên, theo triệu chứng bệnh lý trên đây, cậu đang thất tình " "Anh muốn xuống xe hả?" Hoàng Trường Minh sa sầm mặt lại.
"Khu! Tôi không chọc anh nữa." Trần Phong Sinh vội bỏ di động xuống, giơ hai tay đầu hàng: "Tại tôi nghe trợ lý nói thôi, hai buổi trưa hôm nay cậu đều bỏ bữa" "Hơi bận." Hoàng Trường Minh hờ những đáp.
Trần Phong Sinh bĩu môi, chẳng đáng tin chút nào, nhưng sợ bị ném xuống xe, anh ấy vẫn tiếp lời: "Có bận cũng phải ăn cơm chứ.
Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói xỉu đấy! Điều này anh đừng phản bác tôi, tôi là bác sĩ.
Phía trước có một quán cơm, mùi vị chính tông đấy, nhưng giá thấp nên khá đông, được cải tiện đường, qua đó ngôi đi." "Um." Hoàng Trường Minh không mấy hứng khởi.
Haizz, mình cũng khổ sở ghê! Vì anh em, sắp vượt ngành chuyển qua làm bác sĩ tâm lý rồi.
Xuống xe đi vào trong nhà hàng, trước cửa có một nhân viên chào đón mặc đồ dân tộc kéo cánh cửa kính từ trong ra.
Trần Phong Sinh đi vài bước, vẫn không khỏi tò mò: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trường Minh, anh và cô Ngọc Anh thật sự kết thúc rồi sao? Không thể tiếp tục nữa hả." “Tôi đi nghe điện thoại" Hoàng Trường Minh ngắt lời, tỏ ý rằng điện thoại trong tay đang rung.
Trần Phong Sinh đành nhún vai, gật đầu.
"Được, vậy tôi vào trong tìm chỗ trước." Trong nhà hàng rất đông khách, Trần Phong Sinh tự động đi thẳng vào trong nhìn ngó một lượt.
Các bàn lẻ gần như đã kín khách, phòng kin càng khỏi nói.
Đang chuẩn bị gọi các nhân viên phục vụ bận rộn không thể đi đầu tới thì bổng nhiên nhìn thấy gì đó, mất anh ấy lập tức sáng lên.