Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1811



Cả bệnh viện đều bắt đầu lòng người hoảng sợ. Tại hội nghị trao đổi buổi sáng, chỉ có một hai người sợ hãi mà đến nghe.

Lúc anh trở về đã có báo cho viện trưởng, cuối cùng không thế buông tha lâm sàng, bọn họ cũng đã thương lượng lựa chọn truyền lại kỹ thuật, nhưng không ngờ hiện tại có người chạy tới xin.

Viện trưởng chịu nhiều áp lực, chỉ có thể tìm anh nói chuyện, tỏ vẻ vô cùng có lỗi, chỉ có thể tạm thời đình chỉ công tác của anh ở bệnh viện. Sau khi anh giải thích xong, liền quay về văn phòng thu dọn đồ đạc này nọ, Trương Tiểu Du nghe anh nói xong, ngực liền đập nhanh một hồi Họ đi đến chỗ một bác sĩ mặc blouse dài trắng, Trần Phong Sinh lên tiếng, lấy từ trong hộp ra một cây bút máy: “Bác sĩ Vương, đây là trước đó anh cho tôi mượn, tôi còn chưa kịp trả lại cho anh!”

Người được anh gọi là bác sĩ Vương nghe thế lập tức lắc đầu như trống bỏi, hay tay cung xua ngay: “Không cần không cần, anh giữ là được rồi, tôi không lấy!” Nói xong, như sợ bị anh đụng phải, anhtránh như rắn rết mà đi nhanh khỏi đó.

Ngón tay Trương Tiểu Du siết càng chặt hơn, khớp xương cũng dùng sức đến hơi trắng bệch.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, dường như thấy xa xa toàn là người, nhưng y tá đứng bên cạnh lẫn đám y tá cũng đều im lặng. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, đều là bộ dáng muốn tránh né.

Nơi này là bệnh viện, bọn họ đều là nhân viên y tế.

So với người bình thường, bọn họ càng hiểu kiến thức y học hơn, cũng chuyên nghiệp hơn, vậy nên càng phải biết đường lây nhiễm của AIDS. Nhưng dù là vậy, họ cũng biểu hiện ghét bỏ và xem thường, có thể đó chính là bi ai của loài người.

Trương Tiểu Du cần chặt răng, trước mặt bọn họ, cô đưa tay nắm lấy bàn tay to của Trần Phong Sinh, mười ngón giao hòa. Sau đó, cô lại hôn một cái lên môi mỏng của anh.

Cô không nhìn ai cả, nghiêm mặt, giọng nói có lực: “Cầm thú, đi thôi, chúng ta về nhà!”

Dưới ánh mắt khiếp sợ không thôi của mọi người, Trương Tiểu Du näm lấy bàn tay vững chắc của anh, nghênh ngang mà rời đi.

Chỉ là, dọc theo đường đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của cô cũng không tránh khỏi có chút nặng nề. Vì khi tiến vào thang máy, người ở bên trong xem họ như thú dữ hay một thứ bệnh truyền nhiễm gì đó khủng khiếp, lấy họ làm trung tâm, tất cả đều né tránh sang bốn phía xung quanh, cho đến lúc họ đi ra ngoài.

Khi đã ngồi trở lại vào trong xe, Trương Tiểu Du khó nén căm giận mà nói: “Cầm thú, tại sao mọi người lại có thể làm như vậy?”

Đối với người mắc AIDS mà nói, họ thuộc quần thể những người dễ bị tổn thương. Phần lớn mọi người cũing không phải cố ý giấu diếm bệnh tình, mà chỉ là xuất phát từ một loại tự vệ.

Trần Phong Sinh nhướng nhướng mày, trầm giọng chậm rãi nói: “Có người đã lan truyền tin tức về bệnh của anh, hình như là y tá Tiểu Triệu!”

Hôm qua sau khi Tiểu Triệu nghe lén được cuộc đối thị sớm lúc đi làm, lại bị đồng nghiệp ở khoa khác vây lại hỏi nói hết ra chuyện anh bị bệnh.

Cô ấy biết rõ Trần Phong Sinh chướng mắt mình, vì tránh cho việc bị cười chê, mà chủ động nói ra ï của bọn họ, sáng n độ phát triển, bèn Những lúc như này, không ai cười nhạo cô ấy nữa, trái lại đã chuyển sang công kích trên người anh!

Thật ra Trần Phong Sinh không hiểu tâm lý của Tiểu Triệu, nhưng trái lại, hiện tại cả bệnh viện đều đã biết hết rồi, công tác chữa bệnh cũng chỉ có thể tạm dừng. Trước kia ai ai cũng hận không thể chào anh trước một tiếng, bây giờ từ rất xa đã né tránh rồi.

“Chính là nữ y tá mà anh đưa về nhà em trước đó?” Trương Tiểu Du nghe vậy nhíu mày.

“Ừ,Trần Phong Sinh gật đầu”

“Sao cô ấy biết được chứ?” Trương Tiếu Du buồn bực. Thấy bộ dạng cũng không biết chuyện của anh, cô cắn chặt răng, tức giận nói: “Do anh trêu bậy đấy. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta cắn ngược lại một cái rồi! Lúc này đã biết cái gì gọi là người đẹp rắn rết chưa!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv