Bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên.
Trên màn hình hiển thị là bạn tốt Lý Lan Hoa, cô hoảng hốt ấn nghe: “Alo?”
Trong đường truyền, giọng Lý Lan Hoa cực kỳ nghiêm túc nói: “Cá nhỏ, có chuyện này tớ nghĩ nên nói với cậu!”
“.. Chuyện gì?” Trương Tiểu Du mở miệng có chút hoang mang Hai người họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại là bạn thân kiêm bạn tốt. Bình thường vui vẻ trêu đùa nhau là nhiều, rất ít khi nghiêm túc như này. Lần trước nghiêm túc như này chính là lúc gọi điện thông báo bà ngoại của Trần Phong Sinh qua đời.
“Giờ tớ đang ở trong trung tâm kiểm tra sức khỏe bệnh viện, vừa nhìn thấy báo cáo sức khỏe của bác sĩ Trần, cũng thăm hỏi bác sĩ ở đây. Bởi vì kiểm tra sức khỏe lần đầu của anh ấy có biểu hiện khác thường, nghỉ ngờ cơ thế anh ấy có khả năng nhiễm virus HIV. Vậy nên anh ấy lại lấy máu làm xét nghiệm lần nữa, kết quả xét nghiệm là dương tính, anh ấy bị chẩn đoán nhiễm AIDS. Xem tình huống có vẻ như anh ấy đã bị lây nhiễm khi ở Nam Phi!”
Trương Tiểu Du phản ứng có hơi chậm hỏi: “AIDS?”
Lý Lan Hoa ngưng trọng đáp: “Đúng vậy, chính là bệnh AIDS chúng ta thường nói…”
“Cạch!”
Di động của Trương Tiểu Du rơi xuống đất.
Nháy mắt trong đầu cô thất lại loạn thành một đống không cách nào suy nghĩ được gì. Cô lảo đảo dựa vào vách tường bên cạnh.
Tiêu cự trong mắt tan ra, sắc mắt dần dần tái nhợt. Trương Tiểu Du hoàn toàn ngây ngốc đứng đó không cử động, hai tay hai chân đều chết lặng không có cảm giác gì.
Trước mắt cô bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ của anh khi đến tìm cô trước đó, hành vi cử chỉ khác thường, trên gương mặt anh tuấn như nhiễm một tầng âm u, trầm mặc tràn đầy tâm sự. Anh không chỉ đền nhãn kim cương lại cho cô mà còn cam đoan sẽ không phá rối nữa, hơn nữa còn chúc cô hạnh phúc…
Không biết cụ thể qua bao lâu, đến khi cửa chống trộm bị người từ ngoài đẩy ra thì cô cũng quên phản ứng.
Dịch Kỳ Nhiên vốn muốn gõ cửa, thấy cửa không khóa liền trực tiếp đẩy ra.
Anh kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Du đứng ở cửa, cả người giống như khúc gỗ “Cá nhỏ, sao em lại trở về một mình? Không phải nói là đợi sau khi xong việc thì gọi điện cho anh, đứng ở sảnh cà phê đợi anh đến đón ư? Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi, gọi điện cũng không ai nhận!” Dịch Kỳ Nhiên thở gấp nói, nói xong anh cũng thở nhẹ một hơi, xác nhận cô đã trở về nhà thì tốt Thế nhưng thấy cô chậm chạp không phản ứng lại với mình, anh không khỏi hỏi: “Cá nhỏ, sắc mặt em thoạt nhìn không tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dịch Kỳ Nhiên lên trước đưa tay nhẹ nắm tay cô, lập tức nhíu mày lại: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Kỳ Nhiên…” Ánh mắt Trương Tiểu Du khô khốc chuyển động.
Cô cúi đầu, tâm mắt dừng lại trên bàn tay được anh nắm lấy.
“Cá nhỏ, em sao vậy?” Dịch Kỳ Nhiên phát hiện sự khác lạ của cô, rất quan tâm hỏi.
Trương Tiểu Du nuốt nuốt, từng chút từng chút rút tay mình ra khỏi tay của chồng chưa cưới, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu đối diện tâm mắt với anh, từng chữ nói: “Kỳ Nhiên, xin lỗi! Em không thể kết hôn với anh nữa..”
So với một số thành phố phát triển loại 1 và loại 2 thì đây là nơi tương đối lạc hậu, quy mô bệnh viện nhỏ. Bệnh viện chỉ có hai toà nhà, phía trước là khoa ngoại trú, phía sau là khoa nội trú. Rất nhiều bệnh nhân mỗi ngày nên các nhân viên y tế bận rộn hơn.
Trong phòng khám bệnh ngoại trú tim mạch, Trần Phong Sinh mặc áo khoác trắng ngồi trên ghế.
Đặt cuộn phim trên tay xuống, anh nhìn về phía đối diện nói: “Tôi vừa đọc kết quả tống kết, đã hồi phục rất tốt. Quay lại nhớ chú ý hơn đến chế độ ăn uống. Mặc dù không có kiêng ky gì đặc biệt nhưng chị vẫn phải để cho cháu ăn ít hơn và nhiều bữa hơn, không ăn quá no. Đừng ăn quá nhiều, hãy kiểm soát đồ ăn nhẹ, ví dụ như đồ uống càng nhiều càng tốt để không tăng gánh nặng cho tim”