Suýt nữa Trương Tiếu Du bật cười.
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, cô đến văn phòng của tổng biên. Sau khi kết thúc, buổi trưa hai người cùng nhau dùng bữa.
Vốn dĩ Tô Yến còn có chuyện nói chưa xong với cô, muốn tiếp tục cùng nhau nói chuyện với cô nhưng đành phải hẹn trước. Cho nên chỉ có thế tạm thời bị Trần Phong Niên lái xe đến đón, hai người giao hẹn hai ngày nữa lại tụ tập với nhau.
Buổi chiều sau khi rời khỏi đài truyền hình, Trương Tiểu Du đi đến một nơi bán vé máy bay gần đó.
Muốn xem thử mấy ngày gần đây có chuyến bay nào đến Nam Phi không, không ngờ đặt vé không được suôn sẻ, có hai chuyến bay tạm thời bị hủy. Nếu chuyển từ thành phố khác thì quá phiền phức, người bán vé đề nghị cô quay lại sau hai ngày nữa.
Không có cách nào lập tức trở về, công việc cũng dễ bàn, cô có thể kéo dài thời gian nghỉ phép thêm mấy ngày, cô nghĩ rằng ít nhất mình cũng nên gọi cho Dịch Kỳ Nhiên, nói cho anh ta biết tình hình bên này của mình.
Trương Tiểu Du ra khỏi chỗ bán vé, bấm số cho người bên kia.
Nhưng kỳ lạ là trong đường dây vang lên giọng nữ của hệ thống, nhắc cô số cô vừa gọi đã tắt máy.
Trương Tiểu Du không khỏi có chút thắc mắc, Dịch Kỳ Nhiên rất hiếm khi tắt máy, cơ bản là luôn mở máy cả ngày. Cho dù là lúc đang họp hay là huấn luyện không mang theo điện thoại thì cũng sẽ để trong ký túc xá, duy trì chế độ im lặng, để sau khi xong chuyện có thể gọi lại cho người gọi đến Cô gọi lại, điện thoại vẫn nhắc máy đã tắt Trương Tiểu Du nhún nhún vai, chỉ có thể đợi anh ta mở máy lại rồi nói chuyện.
Lúc cô chuẩn bị đi đến bên đường đế đón xe, một bóng người cao lớn từ tòa nhà bên cạnh bước ra, ủng quân đội rơi trên mặt đất phát ra tiếng vững vàng uy lực.
Trương Tiểu Du ngạc nhiên: “Anh cả?”
Thật ra Trần Văn Sáng đang mặc quần áo bình thường, nhưng dưới chân vẫn mang đôi ủng quân đội như cũ, xem ra thói quen này của anh ta thật sự vẫn không hề thay đối, lúc nào cũng vì câu nói đó mà không lúc nào không mang.
Hình như anh ta đến đây để giải quyết chuyện gì đó, dưới nách mang theo một túi tài liệu.
“Em dâu?” Trần Văn Sáng nhìn thấy cô ấy cũng rất kinh ngạc.
Nghe thấy cách xưng hô của anh ta, Trương Tiểu Du ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên: “Bây giờ em hẳn là không phải em dâu của anh nữa rồi..”
“Không sao cả!” Trần Văn Sáng trâm giọng nói.
Sau khi nhìn thấy cô, anh ta kiệm lời hỏi thêm một câu: “Chỉ có một mình?”
“Vâng ạ!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Tân Văn Sáng nghe thấy, trực tiếp tỏ ý: “Đi đâu, anh đưa em đi”
Trương Tiểu Du gật đầu, không biết có phải do khí thế quân nhân mạnh mẽ toát ra từ trên người của anh ta không, lúc bị bảo như thế, cô gần như vô thức phục tùng mệnh lệnh mà đi theo sau anh ta, ngồi vào chiếc xe .Jeep treo biển quân đội.
Thật ra cô thấy cũng không phải hoàn toàn là như thế, bởi vì chồng chưa cưới Dịch Kỳ Nhiên cũng là quân nhân, nhưng cảm giác anh ta cho người khác rất ấm áp. Không giống với Trần Văn Sáng, đứng trước anh ta sẽ không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng, hẳn bởi vì trên người anh ta phát ra khí thế không giận mà uy.
Nhưng ngoài chuyện này, nguyên nhân Trương Tiểu Du lên xe cũng vì một lý do khác, chủ yếu vì hình ảnh anh ta đâm vào trước tòa nhà đêm qua khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng.
“Anh cả, anh với Lan Hoa..” Cô mở miệng.
Nhắc đến tên của Lý Lan Hoa, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Văn Sáng quả nhiên xuất hiện biếu cảm khác Trương Tiểu Du hẳng giọng, lúng túng nói tiếp: “À, tối hôm qua lúc hai người cãi nhau, thật ra em đang ở bên cạnh, không cẩn thận nghe hết được toàn bộ quá trình!”
Cô cố ý nhấn sự sự không cấn thận, tuyệt đối không phải cố ý đứng đó đế nghe lén!