Trần Phong Sinh nghe ra sự do dự bên trong giọng nói ở đầu dây bên kia, động tác tay dừng lại, nhướng lông mày hỏi lại: “Vậy là ý gì?”
Luật sư Phan dừng một chút, giọng có chút nghiêm trọng: “Trước mắt mà nói, bằng chứng bên chúng ta đều rất xác thực. Phía Nguyễn An cũng không thể.
nào phản bác lại được. Chỉ bất quát thời gian phán quyết so với dự tính của chúng ta có chút sai lệch. Tòa án chắc là vẫn còn phải giải quyết nốt mấy thủ tục sau cùng. Tính ra thời gian hoàn tất hết thủ tục chắc cũng phải một tháng nữa.
Trần Phong Sinh nghe xong, nếp nhăn trên mi tâm trở nên sâu hơn.
Trái tim không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy bất an. Nghĩ đến dáng vẻ kia của Nguyễn An, Giai Lệ chắc chắn sẽ lại gặp thêm rắc rối.
Cặp mắt đào hoa của anh nheo lại, tông giọng trâm xuống: “Tôi biết rồi!”
Tất máy, Trần Phong Sinh trầm mặc cầm điện thoại đứng yên một lúc lâu rồi lấy ra hai hộp ớt xanh cùng nấm, từ từ đóng cửa tủ lạnh. Lúc xoay người, anh bắt gặp Trương Tiểu Du không biết đã cầm que đan đứng đó từ bao giờ, tựa vào khung cửa trước phòng ăn.
Trương Tiểu Du lên tiếng hỏi anh: “Cầm thú, chuyện thế nào rồi?”
“Hả?” Trần Phong Sinh chớp mắt lấy lại tinh thần, sải đôi chân dài bước về phía cô.
Bàn tay Trương Tiểu Du để phía trước căng thẳng nắm chặt, mở miệng hỏi lại: “Vừa nấy là ai gọi điện cho anh vậy?”
Lúc nấy nhìn thấy anh có ý chuẩn bị bữa trưa, cô đột nhiên muốn ăn món đầu cá nấu giấm với tiêu anh làm hai ngày trước,tính theo sau để chờ thử món ăn. Trong lòng còn nghĩ, nếu anh có cười nhạo thì cô sẽ lấy cớ là do đứa bẻ trong bụng thèm ăn chứ không phải cô.
Nhưng khi mới bước vào bếp thì nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại Cô dừng lại ngoài cửa, muốn chờ anh_ nghe xong điện thoại mới lên tiếng. Vì đừng ngoài nên cô cũng không nghe rõ tiếng bên kia điện thoại. toàn bộ chỉ nghe được anh nói đôi ba câu, sau đó thấy anh tắt máy rồi đứng yên không cử động một lúc.
“Là luật sư Phan.” Trần Phong Sinh trả lời “Có kết quả của vụ ly hôn của Giai Lệ chưa ạ?” Trương Tiếu Du âm thầm hít vào. Ánh sáng trong xanh chiếu vào từ cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn của anh mơ hồ có chút tâm sự. Cô căng thẳng lên tiếng hỏi, thấp giọng dò xét: “Sao thế?
Không thuận lợi sao?”
Môi Trần Phong Sinh khẽ động, ánh mắt nhìn qua bụng cô. Sợ cô thấy mình như thế sẽ suy nghĩ nhiều, anh hưởng không tốt đến tâm trạng và đứa bẻ nên anh bỏ qua phần lo lắng trả lời: “Không, mọi chuyện đều suôn sẻ”
“Ồ!” Trương Tiểu Du thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong Sinh không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa nên chuyển hướng sang chuyện khác: “Bà xã, buổi trưa em muốn ăn gì?”
Trương Tiểu Du sau khi bỏ xuống được tâm trạng căng thẳng, nghe anh hỏi như thế thì lập tức đáp lại: “Đầu cá nấu tiêu! Còn có cả sườn xào chua ngọt nữa!”
Thấy anh chăm chú nhìn mình, liền như đã ý sẵn từ trước, cô thanh minh: “Anh nhìn gì chứ? Không phải là em thèm ăn đâu, mà là con anh đấy!”
Trần Phong Sinh xoa đầu nàng, bóng dáng cao to liền tiến vào bếp.
‘Sau giờ nghỉ trưa, Trương Tiếu Du và Lý Lan Hoa đi từ thang cuốn tầng bảy tòa nhà trung tâm mua sắm. Cả hai vừa mới dùng bữa xong ở nhà hàng món hầm. Từ sau khi trở về nước, hiếm lúc cả hai có thời gian rảnh để đi với nhau.
Gần như thời gian gặp mặt đều là ở trong bệnh viện. Trương Tiểu Du không khỏi than phiền: “Lý đại thầy thuốc, cùng cậu ăn được bữa cơm quả thật không dễ dàng”
“Biết làm sao được!” Lý Lan Hoa nhún nhún vai, lắc lắc đầu giọng bất lực: “Tại công việc tớ bận rộn quá! Khoa ngoại là khoa nhiều bệnh nhân nhất, tớ toàn phải trực mấy ca đêm liền. Còn có những lúc cấp cứu thiếu nhân lực, tớ cũng phải đến giúp một tay”
Trương Tiểu Du không nói nên lời, cảm khái nhớ lại: “Cậu nghĩ mà xem, ban đầu chúng ta đã bảo cùng nhau thi đại học, cùng nhau thi vào khoa tin tức. Kết quả thì sao? Cậu bỗng nhiên đở chứng muốn thay đổi nguyện vọng, nhất quyết đòi chọn học ngành y. Tớ cũng chịu cậu luôn đấy. Tớ còn nhớ có một quãng thời gian cậu cứ làm nháo lên đòi đi quân ý gì gì đấy. Cing may bố cậu sợ làm bộ đội sẽ khổ sở nên không cho cậu đi, nếu không thì….
Nói đến đoạn này, cô bất chợt dừng lại