“Còn cháu thì sao ạ?”
Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền đến.
Trương Tiểu Du và bà cụ cùng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trần Phong Sinh đã thay áo khoác trắng đang dựa người vào cửa, không biết anh đã đến từ lúc nào, đã quan sát được bao lâu, đôi mắt đào hoa mê đắm lòng người hiện ra vẻ lạnh lùng.
Dù đã nhiều lần nhìn vào đôi mắt ấy nhưng trái tim cô vẫn không khỏi rung lên Trương Tiểu Du thầm nguyền rủa một tiếng yêu nghiệt, rồi vội vàng thu lại tầm nhìn của mình.
Bà cụ nhìn đứa cháu trai bước vào không khỏi mắng yêu lấy cái: “Thãng nhóc này, ra chỗ khác chơi, không có phần của cháu đâu! Cháu hết việc mặc cái áo khoác trắng đi đi lại lại trước mặt bà, nhìn coi có phiền không!”
Không còn nhìn cháu trai, sự chú ý của bà cụ lại một lần nữa rơi vào trên người cháu dâu, âu yếm sờ lên bụng cô cười: “Cá nhỏ, lần trước cháu đến, bà nhớ cháu nói hình như là được bảy tuần rồi, nhanh thật đấy. Bây giờ đã là hơn hai tháng, gần ba tháng rồi nhỉ?”
Cô chưa kịp nói thì Trần Phong Sinh đã trả lời thay cô: “Vâng, gần ba tháng rồi ạt”
Không hiểu sao, Trương Tiểu Du lại rụt vai lại Người già có thể không để ý nhưng cô đương nhiên là nghe ra được ngữ khí trong lời nói của anh mang theo một ý nghĩa sâu sa!
Hai người ở lại cùng bà cụ ăn tối xong thì rời khỏi bệnh viện. Lúc về thế mà lại không bị tắc đường, cũng ít gặp đèn đỏ, xe cứ thế mà thuận lợi lái vào khu chung cư Lâm Giang.
Khi xe dừng ở dưới tầng, Trương Tiểu Du vẫn còn hơi đờ đẫn, đầu cô lại không tự chủ được mà nghĩ đến Lý Lan Hoa.
Trần Phong Sinh tháo dây an toàn cho cô: “Em đi gặp bố bạn em rồi à?”
“Vâng…” Cô gật đầu Nghĩ cô lo lắng cho bạn thân, anh không khỏi nhíu mày: “Sao, không phải nói chỉ là khối u lành tính thôi ư2”
“Ừm, chú Lý không sao” Cô lại nhìn thấy anh cả ở phòng bệnh nữa!
Gật đầu, ngừng một chút rồi nói t “Ö Anh nhướng mày, ngược lại có vẻ không ngạc nhiên cho lầm, dù sao cũng là anh ấy một tay tạo nên mà.
Trương Tiểu Du cần môi một c: nh ấy với Lan Hoa.
Sau khi nghe cô nói về quan hệ giữa hai người đó, Trân Phong Sinh hiển nhiên cũng không hề hay biết, anh có vẻ kinh ngạc.
Trong khoảnh khc, không gian trong xe bỗng lắng xuống.
Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh mới vang lên: “Anh không ngờ là anh ấy và bác sĩ Hoa còn có một mối quan hệ mà người khác không biết”
Trương Tiểu Du nghe vậy thở dài, chẳng phải chíng cô cũng không ngờ tới saol Nhìn hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại thành hình chữ xuyê, cô cứ nghĩ anh cũng có tâm trạng nặng nề giống mình, khóe môi động đậy, vừa định mở lời thì lại nghe thấy anh chậc một cái, uể oải nói: “Quả thực là không nhìn ra, anh ấy cũng mưu mẹo đấy chứ!”
Trương Tiểu Du trợn mắt trắng.
Thôi bỏ đi, đàn gảy tai trâu!
Hoàng hôn đang dần buông xuống.
Chiếc Cayenne màu đen như thường lệ đỗ ở ven đường, Trần Phong Sinh đã lâu không hút thuốc, bàn tay thường ngày hay kẹp điếu thuốc đút vào túi quần, mệt mỏi nghiêng người dựa vào thân xe.
Mọi người lần lượt bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, trên khuôn mặt họ tràn đầy vẻ khoan khoái dễ chịu sau khi kết thúc xong một ngày làm việc.
Lúc này là đỉnh điểm của ánh chiều tà, tâm nhìn của anh vẫn luôn khóa chặt trên người Trương Tiểu Du đang bước đi, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười, nhìn cô bước ra khỏi ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ hồng, đường nét càng thêm rõ ràng.
Có lẽ cô không biết răng Trần Phong Sinh rất thích nhìn cái cách cô đi về phía mình, nhất là khi trong bụng cô còn đang có đứa con của hai người nữa.
Chỉ là ngay sau đó, đôi mắt hoa đào chợt nhíu chặt lại.
Không giống như mọi khi, người đi bên cạnh cô không phải là nữ đồng nghiệp Tô Yến, mà lại là một chàng trai trẻ tuổi không biết ở đâu chui ra. Mặc dù cậu ta mặc một bộ vest lịch sự và đeo thẻ làm việc trên cổ nhưng vẫn không thể nào che giấu đi sự non nớt trên khuôn mặt, giống như kiểu chưa trải đời nhiều.