Trương Tiểu Du hiểu anh nói cái gì ngay lập tức phản ứng.
Mặt ửng đỏ lên, cô cảm thấy không được tự nhiên tránh né ánh mắt của anh, nhìn anh cố ý giả ngốc.
“Cái gì gọi anh cái gì?”
Trần Phong Sinh làm sao có thể để cho cô thực hiện ý đồ của mình được, anh ta giống như là ác ma đang đùa giỡn tiểu thư nhà khuê các, dùng ngón trỏ vuốt ve căm của cô, hơi thở phả vào trên mặt cô trầm giọng tiếp tục ép hỏi: “Vừa nãy, em gọi tôi là cái gï?”
“Em quên rồi!” mặt Trương Tiểu Du càng lúc càng đỏ.
Không nghĩ tới hai chữ kia làm anh ta phản ứng mạnh như vậy, cô giơ tay lên, có chút quẫn bách, muôn vùng căm của mình ra.
Trần Phong Sinh cũng không buông tay, hai con mắt đào hoa cứ như vậy dừng lại ở cô thật sâu mà không hề chớp mắt, ở trong đôi mắt sắc đều là sự chờ mong.
Trương Tiểu Du bỗng nhiên nhớ lại, lúc mà hai người vừa mới ly hôn, giọng nói trâm bổng của anh có chút thất vọng nói Tuyết Hoa, bọn họ kết hôn trong bốn năm mà cô chưa từng gọi anh một câu “Chồng” nào.
Trong lòng cô có chút áy náy.
Trần Tiếu Du liếm liếm bờ môi, bước đến bên tai anh nhẹ nhàng nói, “Chồng à.
Hai chữ kia uyển chuyển theo màn nhĩ chui vào trong trai, Trần Phong Sinh toàn thân cứng đờ, đôi mắt lập tức trở nên sâu hút, “Em gọi lại một lần nữa đi!”
“Không gọi!” Trương Tiểu Du cắn khóe môi, dứt khoát dời tầm mắt.
“Vừa nấy anh nghe không rõi tha Người đàn ông này!
Trần Phong Sinh cũng không dễ dàng buông Trương Tiểu Du lập tức giận trừng anh, cô còn lâu mới tin, anh có khác nào ma quỷ, gần như là ghé sát vào tai anh mà nói rồi, làm sao có thể nghe không rõ được, rõ ràng đang muốn lừa cô gọi anh….
Xưng hô như vậy cảm thấy rất khó xử, cô không muốn gọi lại lần nữa!
Nhân cơ hội tránh né bàn tay lớn của anh, Trương Tiểu Du quay đầu sắp thoát được ra.
Có điều chỉ mới chạy được vài bước không ó nghe thấy tiếng bước chân của anh đuổi theo, quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Phong Sinh vân đứng ở cửa khách sạn, ánh đèn neon chiếu lên đôi mắt màu hổ phách đào hoa quyến rũ, làm cho người ta muốn chìm đảm vào.
Trương Tiểu Du nhẹ nhàng chấp hai tay ở sau lưng, hai con mắt nhìn chăm chú, từng bước một mà quay lại Hai bên đôi má nóng lên, dưới bóng đèn như tăng thêm một phần xuân sắc càng thêm xinh đẹp mê người, cô có chút nhăn nhó ngửa đầu nhìn anh, giọng nói có chút xấu hổ, “Chồng à…”
Một giây sau cô đã bị người ta dùng sức kéo vào lồng ngực.
Nhắm mắt lại, đôi môi mỏng của anh đã rơi xuống hôn cô, vừa mãnh liệt mà lại ngọt ngào.
Bị anh hôn đến khi đại não thiếu không khí, hai chân bỗng cảm thấy bị nhấc lên, bị Trân Phong Sinh ôm kiểu công chúa trong lồng ngực, gọi một chiếc xe taxi ven đường rồi trực tiếp về chỗ khách sạn đang ở.
Hai giờ sau, trong một phòng khách sạn cao cấp.
Trương Tiểu Du mặt đỏ tới tận mang tai từ trong phòng tắm đi ra, còn không ngừng dùng khăn mặt lau tay và miệng sau khi đánh răng xong.
Trần Phong Sinh chỉ mặc một chiếc quần đùi, lúc này lười biếng tựa trên giường lớn, trong đôi mắt đào hoa kia đều là sự thỏa mãn, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Cô cũng đã nhớ không rõ, bản thân mình đã thề đây là lần cuối cùng lần thứ mấy tồi Mặc dù cảm thấy bất kể là tình nhân hay vợ chồng thì chuyện này đều rất bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy vẫn rất khó xử, nhất là khi đã qua lâu nhưng cảm giác này vẫn không biến mất, vẫn còn cảm thấy môi và răng.
Trương Tiểu Du càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hu hu hu, có thể tố cáo anh ta ngược đãi phụ nữ có thai hay không!