Anh thật sự ngủ rồi sao?
Trương Tiểu Du lẩm bẩm một tiếng trong lòng.
Cô cũng tiến vào như đêm đó, tay ôm gối, chân khẽ khàng như tên trộm, đương lúc cho răng thần không biết quỷ không hay mà bò lên giường, bên cạnh liền truyền đến giọng nói trầm thấp: “Bà Trần, em đang gì đó?”
Trong giọng nói có ba phần lười biếng, bảy phân bốn cợt, nhưng không có chút ngái ngủ nào.
Trương Tiểu Du nhất thời xấu hổ đứng sững lại, ngón tay nắm chặt lấy chiếc gối thêu hoa.
May mà anh không bật đèn giống như lần trước, nếu không chắc cô phải tìm một cái lỗ mà chui xuống thôi, dẫu sao cũng rất quẫn bách xấu hố, giọng nói của cô lí nhí như muỗi kêu: “Em đến ngủ với anh..”
“Ồ…” Trần Phong Sinh lên giọng.
Dù cho ánh sáng không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào.
hoa kia của anh loáng thoáng rất nhiều đốm sáng.
Trương Tiểu Du có chút xấu hổ giận dữ, cô ôm chặt lấy gối đầu, tức giận nói: “Nếu anh không muốn, em đây liền trở về phòng vậy!”
Nói xong, cô có chút không nhịn được mà muốn xuống giường, nhưng lại bị Trần Phong Sinh đúng lúc vươn tay to ra kéo về u trong lòng bị đặt ngang xuống, cô gối đầu ở bên trên, sau đó cả người bị ôm vào trong lồng ngực rẫn chắc, một đôi môi mỏng dán lên vành tai cô, mang theo ý cười trêu đùa: “Được rồi, anh thỏa mãn em!”
Trương Tiểu Du nghiến răng, thở phì phò ngẩng mặt lên.
Giống như nhận ra được cái nhìn chăm chú của cô, Trần Phong Sinh biết rõ còn cố hỏi: “Nhìn gì thế em?”
“Cầm Thú, anh cố ” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi nói.
Không riêng gì chỉ việc anh cố ý giả vờ ngủ mà còn có chuyện lúc ấy anh cố ý về phòng làm việc, chính là chờ cô tự dâng lên đến cửa!
“Ừa” Trần Phong Sinh miễn cưỡng đáp.
Bên hông bị một luồng sức mạnh kéo lại, Trương Tiểu Du bị anh ôm rất chặt, cô nãm ở trong lòng anh, không gian xung quanh đều tràn ngập hơi thở quen thuộc của anh, dưới lòng bàn tay còn là lông ngực của anh, trái tim đập rất có lực.
Cô nín thở, nghe tiếng tim đập của anh và của cô dần hòa làm một, cô không nhịn được mà nhẹ giọng gọi anh.
“Cầm Thú!”
Cô ngước mắt lên, vượt qua trái cổ nổi lên mà tiến về phía trước: “Anh tar lại hộ chiếu và chứng minh thư cho em đi!”
Nghe vậy, Trần Phong Sinh nhất thời cứng đờ.
Bàn tay lớn đang ôm eo cô không ngừng dùng sức siết chặt, như thể chỉ hận không thể khảm cô vào trong cơ thể mình, mặt mày cũng âm trầm xuống: “Cá Vàng Nhỏ, em vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”
Trương Tiểu Du ăn đau phải nhíu mày, không khí trong lồng ngực đều như bị anh đè cho phải phun hết ra.
“Không phải!” Cô vội vã lắc đầu, nhân ra anh đang hiểu lầm, cô khẽ cẩn khóe miệng giải thích: “Bảo anh trả lại em là vì em sẽ không mang con đi nữa, con của chúng ta “Em lặp lại lần nữa đi?” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh đột nhiên híp lại.
Trương Tiểu Du mở to mắt, cho rằng anh không nghe rõ, nhưng cô vẫn kiên nhẫn lặp lại: “Em nói là, em sẽ không mang con đi nữa, chúng ta… ừm!”
Những lời sau đó còn chưa kịp thốt ra, tất cả đã bị nuốt hết trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn của Trần Phong Sinh có chút vội vã, không hề dịu dàng, thậm chí còn hơi làm đau cô, nhưng Trương Tiểu Du lại không phản kháng, tùy ý để mặc anh công thành chiếm đất, tất cả đều dính lấy hơi thở của anh, Khó khăn lắm mới buông nhau ra được, hơi thở của hai người đều có chút dồn dập.