Bà cụ vui vẻ thế nào thì biểu hiện hết ra ngoài mặt như vậy, lúc ăn cơm trưa, bà một hơi ăn hết hai bát cháo, nếu không phải y tá ở bên cạnh ngăn cản, bà ăn ngon miệng còn muốn ăn thêm bát thứ ba, miệng thì cứ luôn nói người gặp.
chuyện vui nên tỉnh thần sảng khoái Buổi chiều truyền hai chai thuốc, bà cụ liền ngủ thiếp đi Nhẹ nhân nhẹ tay đóng cửa phòng bệnh lại, Trương Tiểu Du bước nhanh đuổi theo bóng dáng cao ngất hai tay đút túi đi ở phía trước, cản răng hỏi: “Câm Thú, chuyện mang thai sao anh lại nói với bà ngoại hả!”
“Sao lại không thể nói?” Trần Phong Sinh nhíu mày hỏi lại Trương Tiểu Du nhếch khóe miệng: “Anh biết rõ chúng ta…”
Trần Phong Sinh ngất lời cô, giọng điệu đúng lý hợp tình: “Đây là chắt trai hoặc chất gái mà bà luôn mong mỏi, bà đương nhiên có quyền được biết!”
“ Trương Tiểu Du nấm chặt bàn tay Sở dĩ cô gạt bà ngoại không nói, nguyên nhân trong đó chủ yếu trong đó là vì, nếu bà biết hai người ly hôn thì hy vọng bấy lâu được ôm chất trai hoặc chát gái của bà sẽ khiến bà phải thất vọng, ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa chính là hiện tại cô còn chưa biết phải xử lý chuyện tương lai của con cháu thế nào, cho nên cô càng thêm cố gắng không để cho những người yêu thương quan tâm cô biết chuyện.
Mà anh thì lại nói cho bà ngoại biết, tất cả bỗng trở nên rối loạn!
Trương Tiểu Du giơ tay đè lại mi tâm, cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra vượt tâm kiểm soát của cô, tất cả đã không còn năm trong lòng bàn tay của cô nữa, có lẽ nói, từ khoảnh khắc Trần Phong Sinh phát hiện ra sự tôn tại của đứa bé tại sân bay, rất nhiều chuyện cũng đã thoát khỏi phạm vi cô có thể nắm trong tay rồi.
Cánh tay buông rơi bỗng nhiên bị người ta nằm lấy, cô nhíu mày nhìn lại, chỉ nghe thấy giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Vừa hay tới bệnh viện, anh đã gọi điện thoại báo với chủ nhiệm phụ sản rồi, chúng ta hẹn trước đến khám thai, hiện tại qua đó luôn đi”
‘Sau đó anh nắm tay cô đi về phía thang máy.
Khoa phụ sản ở tầng một, xung quanh ngồi không ít người, đại đa số đều là những người phụ nữ có thai đang ưỡn bụng bầu đến khám thai, cũng có những người giống cô, tạm thời còn chưa lộ bụng bầu, trên mặt có vui vẻ cũng có sầu lo Mặc dù Trần Phong Sinh đã đánh tiếng trước nhưng vì lúc đi đến trong tay chủ nhiệm khoa phụ sản còn có mấy thai phụ đang làm kiếm tra nên cần bọn họ chờ vài phút Bởi vì số người xếp hàng chờ đợi tương đối nhiều, trong hành lang có vẻ chen chúc nên bầu không khí cũng không được lưu thông, có chút oi bức.
Trần Phong Sinh vẫn luôn một tay đút túi đi bên cạnh cô, ân cần hỏi: “Cá Vàng Nhỏ, em có muốn uống nước không?”
“Không cần!” Trương Tiểu Du lắc đầu.
Tuy cô đã đáp như vậy, nhưng Trần Phong Sinh vẫn nói: “Vẫn nên uống một chứt đi, anh đi lấy nước cho em!”
Trương Tiểu Du bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn bóng lưng cao ngất của anh đi về phía bình nước ở nơi xa.
Người phụ nữ cũng có thai đứng bên bỗng nhiên ghé đến, giọng điệu hãm mộ: “Cô gái à, chồng cô thật quan tâm đến cô! Không giống như vị kia nhà tôi, từ sau khi tôi mai thai, anh ấy cứ như không có việc gì, không hề có chút ý thức trách nhiệm rằng mình sắp được làm bố, ngoài lần đầu tiên tới bệnh viện kiếm tra mang thai ra, những lần khám thai sau đó đều chỉ có mình tôi đến!”
Trương Tiểu Du sững sờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại Nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia đang xếp hàng lấy nước, rất nhanh đến phiên anh, anh lấy cốc giấy từ bên cạnh đến, cúi người rót nước, khói trắng bốc lên lượn lờ quanh gương mặt điển trai của anh…
Trong lòng hỗn loạn, cô liếm môi nói: “Thật ra tôi và anh ẩy..”
Trương Tiểu Du muốn nói hai người bọn họ đã không còn là vợ chồng, nhưng vừa mới nói được một nửa đã bị tiếng nói trầm thấp trên đỉnh đầu cắt ngang “Chúng ta có thể đi vào rồi!”
Trần Phong Sinh bưng cốc giấy trở về đến trước mặt cô, sau đó kéo tay cô đi Trương Tiểu Du đành phải nuốt lại những lời muốn nói, nhìn mắt người phụ nữ có thai bên cạnh vẫn mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn mình, chân bước theo anh tiến vào văn phòng chủ nhiệm khoa phụ sản.
Không nghĩ tới trùng hợp chính là, vị chủ nhiệm khoa phụ sản lớn tuổi này.
chính là vị lần đầu khám thai cho cô.