Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 110: Kết Thúc Cuộc Giao Dịch Bẩn Thỉu Này






"Không sao" Hoàng Trường Minh nhận lấy rồi xem qua, tiện tay bỏ lên trên bàn, "Sạc điện thoại ở trên xe, không vội, đợi lát nữa rồi sạc cũng được.
"Mới vừa nãy bác sĩ Trần...


Lam Ngọc Anh mở miệng, mới nói ra được mấy chữ đã bị âm thanh khác chặn lại: "Anh Hoàng, anh định treo cái TV này ở đâu đây?"

Hoàng Trường Minh đứng lên, nhíu mày đi qua đi lại kiểm tra bức tường mấy giây, chỉ ra một khoảng đại khái, "Treo ở đây đi, đừng thấp quá, bà cụ xem vào buổi tối lúc đi ngủ sẽ không tốt cho xương cố "Được!"

Hai nhân viên lập tức bận rộn làm việc.


Dáng vẻ vừa khoa tay múa chân vừa dò hỏi, "Anh Hoàng, anh xem đặt ở đây có được không?" "Cao lên thêm một chút nữa." "Ở đây?" "Được rồi."

Sau khi Hoàng Trường Minh gật đầu một cái, tiếng máy khoan điện liền vang lên theo, động tác làm việc của hai nhân viên rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã lập xong TV treo lên tường, lúc dọn dẹp dụng cụ cũng đưa cho cô tờ giấy bảo hành để ký tên.


Sau khi ký xong, Lam Ngọc Anh tiền hai người họ ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có vài người hàng xóm tới lui trong sân, ở quê ít người, nên có chuyện gì cũng truyền đi rất nhanh, ai cũng chạy sang đây nhìn cái TV lớn.


Lúc Lam Ngọc Anh trở vào, Hoàng Trường Minh đã cởi gang tay ra, anh đang cầm cái điều khiển từ xa để điều chỉnh.
"Châu nhìn một chút xem, ở đây không phải là còn một cái TV sao, vẫn có thể xem được mà!"


Bà ngoại đứng ở bên cạnh anh, không ngừng than thở, "Còn mua mới làm gì không biết nữa, mà cho dù có mua, cũng không cần phải mua một cái lớn như vậy, phía trên còn viết là siêu mỏng siêu nét, chắc chắn là tốn nhiều tiền lắm!" "Đồ điện gia dụng đang được giảm giá, không đặt đầu bà.
Hoàng Trường Minh vừa nói như vậy, vừa chỉ chỉ cái TV nhỏ để trên bàn, "Hơn nữa cháu thấy, tivi này toàn ảnh màu đen trắng, bà ngoại, bà đã tính ở quê lâu dài, nếu mà xem thời gian lâu thì sẽ bị đau mắt đó." "Đượ được! Trương Minh, cảm ơn cháu!" Bà ngoại cười tít "Không có gì đâu ạ.
Hoàng Trường Minh cong môi.
mát.


Lúc Lam Ngọc Anh đi vào phòng ngủ, vừa đúng lúc anh định cần bóng đèn rời đi, "Anh đi thay cái bóng đèn mới" "Oh..." Cô gật đầu.


Nhưng ánh mắt lại dán chặt ở trên người anh.


Nhìn anh đi đến phòng khách nhỏ, nhẹ nhàng kéo cái ghế đào kia tới, sau đó cởi giày da xuống đứng lên trên, dễ dàng tháo cái chụp đèn xuống, sau đó là bóng đèn cũ...


Đột nhiên vang lên tiếng điện thoại rung.


Dường như đầu óc của Lam Ngọc Anh cũng quay cuồng theo, chỉ là lần này không phải của anh, mà là ở trong túi.


Cô lấy ra, điện thoại di động chỉ rung rung lên hai tiếng ngắn ngủi, là một dòng tin nhắn, khi nhìn thấy rõ tên người gửi, cô nhíu mày, vậy mà lại là Lam Ngọc Thiên.



Trong lúc Lam Ngọc Anh đang phân vân giữa việc xóa và đọc, thì lại có tin nhắn thứ hai, không chỉ gửi đến một tin nhắn.
"Lam Ngọc Anh, cô đừng vui mừng quá sớm!" "Cô cho rằng anh Trường Minh nhiều lần che chở cho cô như vậy, là thật sự nghiêm túc với cô sao?" "Tôi cho cô biết, cho dù anh Trường Minh không có cưới tôi đi nữa, thì cũng chắc chắn sẽ không đến lượt cô đâu! Anh ấy chỉ là thấy mới mẻ nên mới chơi đùa với cô một chút mà thôi, có nhìn thấy người ở trong hình không, đây mới là vị hôn thể thật sự của anh ấy

Ngay sau đó một tin nhắn hình được gửi đến.


Trong hình chỉ có một bên mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được giá trị nhan sắc cực kỳ cao, trên người mặc một chiếc váy Chanel vừa thanh nhã lại tinh tế, những ngón tay trắng nõn xuyên qua mái tóc xoăn dài, giống như là đang cười, trên gương mặt còn có một má lúm đồng tiền nho nhỏ

Dường như chỉ cần tưởng tượng hình ảnh hai người đúng chung một chỗ, đã chính là một đôi trai tài gái sắc xứng đối.


Lam Ngọc Anh đột nhiên nhớ ra khi ở Hoàng thị, lúc cô hỏi

Hoàng Trường Minh có thể cưới Lam Ngọc Thiên hay không, anh trả lời bằng giọng nói thờ ơ khinh thường: "Cưới cô ta? Cô ta không xứng!" Lại nhìn người trong hình lần nữa, dường như rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh nói như vậy.


Lam Ngọc Anh đột nhiên quay người lại tắt màn hình điện thoại di động, cảm thấy trên trán đang đổ mồ hôi, độ ẩm của cơ thể cũng đang dần mất đi, có chút không khống chế được đầu ngón tay phát run.
"Từ lúc Trường Minh về đây cũng chưa có được nghỉ ngơi, cháu còn không mau đi đun ít nước cho nó uống!"

Bà ngoại thấy cháu gái mình đứng im tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, bà không nhịn được đi lên đẩy cô một cái, miệng lưỡi lưu loát lại tiếp tục nói, "Cháu nhớ phải cảm ơn Trường Minh đấy, không chỉ vì việc nó đã mua một cái TV lớn cho bà đâu, mà quan trọng nhất là phần tấm lòng khó có được này! Ngọc Anh, cháu có thể tìm được một người bạn trai như Trường Minh.
"Anh ấy không phải bạn trai cháu!" Lam Ngọc Anh đột nhiên cât ngang.



Thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà ngoại, cô ý thức được phản ứng quá khích của mình, vội vàng cắn môi, "Cháu xin lỗi bà ngoại...
"Cái đứa bé này, cháu bị sao vậy?" Bà ngoại kinh ngạc nhìn "Không sao đâu ạ, cháu đi đun nước..." Lam Ngọc Anh lắc đầu, buồn bực quay đầu rời đi.


Trong phòng bếp hiện lên ảnh lửa, dùng nỗi lớn để đun nước, ngọn lửa bùng cháy lên với tốc độ rất nhanh.
Sau khi lắp bóng đèn xong, Hoàng Trường Minh đi vào lấy một chậu nước, bè về phòng ngủ, hình như ra không ít mồ hôi, định lau người một chút.


Lam Ngọc Anh không ngừng cho thêm củi vào bếp.
Ngọn lửa từ từ bùng cháy, khỏi không ngừng bay ra từ trong bếp khiến cho cô bị đau mắt.


Cô ngẩng đầu nhìn bà ngoại đang ngồi trong phòng khách nhỏ, lại dời mắt nhìn Hoàng Trường Minh mới vừa bước vào phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn và khó thở.


Làm ẩm giường, gọi đến là đến...


Đây là yêu cầu mà Hoàng Trường Minh đã nói với cô.
Ban đầu cô sẵn sàng vứt bỏ tự tôn của bản thân, bản cơ thể, hoàn toàn là vì bà ngoại bị bệnh nằm trong bệnh viện.


Nhưng mà bây giờ cơ thể bà ngoại đã khôi phục lại và có thể xuất viện, vậy thì hiện tại là cô đang làm gì đây...
"Nhưng mà phải nói lần nữa, trước kia có nhiều người phụ nữ như vậy cũng không thể gợi lên hứng thú của anh, tôi thiếu chút nữa cho là cậu thích đàn ông đấy! Bác sĩ cũng khám không ít lần, không nghĩ tới cuối cùng anh chỉ cứng lên được với cô ấy...
"Tôi cho cô biết, cho dù anh Trường Minh không có cưới tôi đi nữa, cũng chắc chắn sẽ không đến lượt cô đâu! Anh ấy chỉ là thấy mới mẻ nên mới chơi đùa với cô một chút mà thôi, có nhìn thấy người ở trong hình không, đây mới là vị hôn thể thật sự của anh ấy!"


Lời nói của Trần Phong Sinh và Lam Ngọc Thiên luân phiên lặp lại trong đầu cô, Lam Ngọc Anh cảm thấy mình giống như đang bị một cái cây gõ liên tục xuống.
không biết có phải là do ngồi xổm quá lâu hay không, lúc đứng lên bước chân của cô có hơi lảo đảo.
"Kẽo kẹt ——"

Cửa phòng ngủ bị Lam Ngọc Anh đẩy ra với tốc độ rất chậm.
Hoàng Trường Minh đang đứng dựa lưng vào giường, áo sơ mi trên người đã bị cởi ra, lộ ra phần cơ bắp rắn chắc ở lưng.
Ảnh hoàng hôn bên ngoài phản chiếu vào, anh nghe tiếng quay đầu lại, thấy là cô thì lại quay người lại, tiếp tục vắt khăn lông trong tay.


Lam Ngọc Anh siết chặt lấy tay nắm cửa, gọi một tiếng, "Hoàng Trường Minh" "Tới đây, giúp tôi kỳ lưng!"

Lần này Hoàng Trường Minh không quay đầu lại, nói thắng.


Lam Ngọc Anh đi tới, nhận lấy khăn lông trong tay anh, nhưng không có hành động gì tiếp theo.
Hoàng Trường Minhđứng quay lưng, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, không kiên nhẫn quay đầu lại, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn rất quen thuộc.


Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, Lam Ngọc Anh cảm thấy đội chân bắt đầu hơi run rẩy ngay cả khi cô đi giày bệt

Cô không ngừng âm thầm hít thở sâu, mãi đến khi có dũng khí chống lại đôi mắt sâu thẳm ấy, cô mở to miệng, mất rất nhiều sức lực mới phát ra được âm thanh, "Chúng ta kết thúc cuộc giao dịch bẩn thỉu này đi..
Gương mặt và khỏe môi của Hoàng Trường Minh gần như là đồng thời trầm xuống.
"Em lặp lại lần nữa!"


.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv