“Xin lỗi” Mâu Nghiên vô cùng áy náy. Nếu không phải vì anh, cô sẽ không bị thương như vậy. Nếu anh có thể đề phòng Mâu Chí Tình sớm hơn, cũng không đến mức để cô rơi vào trong tay ông ta.
“Anh không cần phải xin lỗi em đâu. So với chuyện này, em càng muốn biết chuyện khác hơn” Thương Mẫn nhìn anh.
Đoàn Quốc và Lê Chuẩn đều không chịu nói chuyện về Mâu Chí Tình, cho nên cô muốn biết chân tướng chỉ có thể ra tay từ trên người Mâu Nghiên.
“Anh nói cho em biết rốt cuộc đã có chuyện gì đi. Em là người bị hại, ít nhất cũng phải biết chuyện chứ? Anh không chịu nói gì cho em biết, đến lúc đó em chết còn chẳng biết mình chết thế nào nữa”
Mâu Nghiên nhíu mày, không nói lời nào.
Thương Mẫn không thích nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy. Cô rút tay ra khỏi tay anh.
“Anh không nói thì thôi. Anh không nói cho em biết, em sẽ đi tìm ba anh” Thương Mãn làm ra vẻ muốn đẩy xe lăn rời đi: “Em là con dâu của ông ta lại gặp phải nạn lớn không chết, dù sao cũng nên tới cửa cảm ơn ba chồng đã tha cho em chứ”
“Chờ đã” Mâu Nghiên kéo xe lăn của cô lại, dùng một tay kéo cô tới bên giường.
“Không phải anh không muốn nói cho em biết, chỉ quyết.
“à..” Mâu Nghiên do dự không Anh không phải là một người thiếu quyết đoán, chỉ duy nhất có lúc đối mặt với Thương Mẫn, anh mới không tự tin như vậy.
“Anh sợ sau khi em biết được những chuyện kia sẽ bị dọa mà chạy mất à?”
Thương Mẫn hỏi anh.
Mâu Nghiên ngước mắt lên. Thương Mẫn đã hỏi trúng tâm tư của anh.
Thương Mẫn híp mắt lại, nhìn chäm chăm vào gương mặt Mâu Nghiên và dường như đã hiểu rõ được điều gì.
“Anh đừng nghĩ em quá yếu đuối như vậy. Nói thế nào đi nữa, em cũng một đường từ trong núi đao biển lửa của nhà họ Thương đi ra. Cho dù nhà họ Thương không động chút là đánh đánh giết giết như nhà họ Mâu nhưng bên trong cũng ngầm có không ít chuyện dơ bẩn”
Thương Mẫn bình tĩnh nói: “Nghĩ kỹ thì tình cảnh của em và anh thật ra chẳng khác nhau lảm. Nhà họ Thương là do mẹ em một tay sáng lập nhưng ba em lại bội tình bạc nghĩa để mẹ con Triệu Nhã Liên làm tu hú chiếm tổ chim khách. Mẹ em bị ép đến chết, chỉ để lại một mình em sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng của nhà họ Thương cho đến tận bây giờ”
Thương Mẫn vỗ nhẹ vào ngực mình: “Em đã phải chiến đấu trong suốt đoạn đường này. Nếu ở trong thời cổ đại, em có thể được xem là một nhóc cừ khôi trong trò cung đấu này đấy”
Mâu Nghiên bị tư thế kiêu ngạo ngẩng cao đầu này của cô chọc cười, anh chống người ngồi dậy.
“Nói vậy, anh đã đánh giá thấp em rồi”
Thương Mẫn mới bước ra khỏi nguy cơ sinh tử nhưng tỉnh thần không hề sa sút, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hình như cô vẫn luôn là một người như vậy, vừa dỗ cái là ổn rồi, không quan tâm xảy ra chuyện gì, khóc lóc âm ï một trận xong sẽ mau chóng quên đi.
Nhưng chính vì cô là một cô gái đơn thuần lại sạch sẽ như vậy, anh làm sao nhẫn tâm để những chuyện u ám kia vấy bẩn cô?
“Ba anh không thích em thật sao?” Thương Mẫn hỏi thẳng anh: “Ông ta không muốn anh ở cùng với em à?”
Cô nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên. Anh im lặng, dời tầm mắt khỏi người cô.
Thương Mẫn thật ra đã biết đáp án này, nhưng nếu Mâu Nghiên tự nói ra sẽ làm cô nhận biết hiện thực rõ hơn.
“Nếu em đoán không sai, Thương Tuyết là bị em liên lụy. Sở dĩ cô ta gặp phải những chuyện đó là vì ông ta tưởng nhầm anh có quan hệ với Thương Tuyết”
Trước đó Thương Mẫn vẫn không hiểu được vì sao Mâu Nghiên lại ra tay độc ác với Thương Tuyết như vậy. Nhưng sau đó cô nghĩ kỹ lại, với cá tính của anh chắc chản sẽ không làm ra chuyện vô đạo đức như vậy. Cho dù anh có muốn trả thù cho cô cũng có thể ra tay một cách quang minh chính đại.
Mâu Nghiên hơi kinh ngạc: “Không phải em vẫn cho là anh làm à?”
Thương Mẫn cúi đầu suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời anh: “Con người em rất thẳng tính, bình thường trong đầu nghĩ gì sẽ nói đó. Tối hôm đó em nhìn thấy anh ở cùng Thương Tuyết, tất nhiên sẽ nghĩ tất cả những điều này đều do anh làm. Nhưng như lời em đã nói ngày đó, lúc trước chúng ta chưa từng cẩn thận tìm hiểu về nhau, thật ra chỉ cần tôi suy nghĩ sâu hơn là có thể biết anh sẽ không lỗ mãng như thế”
Lê Chuẩn và Đoàn Quốc đều nói mỗi bước anh đi đều có dụng ý riêng.
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đàn ông trước mắt này đều sẽ xuất hiện bảo vệ cô, sao cô có thể vì chuyện của người khác mà qua chất vấn anh được?
Mâu Nghiên nghe Thương Mẫn nói vậy, chỉ cảm giác như có chỗ nào đó trong tim mình đang tan chảy.
Anh còn tưởng Thương Mẫn sẽ vì chuyện này mà làm ầm ï, khó chịu với anh thật lâu.
“Ba anh..” Mâu Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Là sự trở ngại lớn nhất giữa chúng ta”
Thương Mẫn ngước mắt nhìn. Đôi mắt Mâu Nghiên thâm trầm giống như đáy biển xanh thẳm, không nhìn thấy đáy.
“Năm đó dì út anh đã chết vì ông ta.” Mâu Nghiên thò tay ra, nắm thật chặt tay của Thương Mẫn.
“Ở trong mắt ông ta, chống lại ông ta cũng có nghĩa là tội chết. Ông ta muốn khống chế hành động, thậm chí là tư tưởng của tất cả người bên cạnh, chưa bao giờ cho người khác có cơ hội nói chuyện. Năm đó, anh trai và dì út anh yêu nhau, hẹn cùng nhau rời khỏi nhà họ Mâu. Sau khi ông ta phát hiện đã đánh gãy hai chân của anh trai anh, dì nhỏ lại chết ngoài ý muốn”
Thương Mẫn kinh ngạc.
Từ khi Lê Chuẩn nhắc đến dì út của Mâu Nghiên, cô đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Nhưng giờ nghe Mâu Nghiên nói ra, cô vẫn thấy khủng khiếp.