Châu Phúc không nói gì, chỉ cúi đầu.
Mâu Nghiên nhìn mấy người trong sảnh, cảnh tượng lúc này khiến anh nhớ đến cảnh tượng dì út qua đời vào năm đó.
Khi anh được biết tin tức, đã quay về từ bộ đội, muốn một lời giải thích. Lúc đó Mâu Chí Tình cũng như vậy, phái rất nhiều người chặn anh lại.
10 năm trước anh trẻ tuổi năng nổ, dì út là điểm yếu duy nhất của anh, bà ấy không còn nữa, cho nên anh có thể tuỳ ý làm loạn nhà họ Mâu, nhưng bây giờ, Thương Mẫn ở trong tay ông ta, anh giống như là bị người ta trói tay trói chân rồi vậy.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Mâu Nghiên đứng thẳng người dậy, nói với Châu Phúc: “Quản gia Chu, bây giờ không phải 10 năm trước, tôi hy vọng các người đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”
Sắc mặt Châu Phúc khẽ thay đổi, ông ta cười cười.
“Nhưng ông chủ đã dặn dò…..”
“Khiêu chiếu sự nhẫn nại của mày thì sao?” Thanh âm của Mâu Chí Tình đột nhiên xuất hiện, ông ta đứng ở cửa cầu thang trên lầu hai, trong tay cầm một chiếc xì gà, khoác áo khoác trên vai.
“Nghịch tử, nếu như hôm nay ta không gặp mày thì mày muốn xông vào luôn sao? Chỉ vì một người phụ nữ thân phận hèn mọn sao?”
Nắm đấm của Mâu Nghiên siết chặt lại.
Mâu Chí Tình chậm rãi xuống lầu, đi đến chủ vị nơi sảnh chính rồi ngồi xuống.
Khói xì gà bốc lên mù mịt, thần sắc Mâu Chí Tình cao ngạo, nhìn chăm chăm vào.
Mâu Nghiên ở trước mặt.
“Thả cô ấy đi” Mâu Nghiên không có vòng vo.
“Đợi ta xác nhận mày đã bỏ qua cho nhà họ Mạc đã, ta đương nhiên sẽ thả cô ta”
Mâu Chí Tình khinh miệt.
“Tôi muốn gặp cô ấy trước” Mâu Nghiên hiểu Mâu Chí Tình nhất, con người gian xảo, nếu như anh không bảo ông ta thả Thương Mẫn ra trước thì cho dù bên này anh có thật sự tha cho nhà họ Mạc đi nữa, cũng không đảm bảo được rằng ông ta sẽ không nuốt lời.
“Bây giờ mày vì một người ngoài mà muốn làm phản với ba ruột của mày sao?”
Mâu Chí Tình ngước mắt lên: “Ta thật sự đã nuôi được hai thăng con trai tốt, Mâu Khải như vậy, mày cũng như vậy”
Mâu Nghiên không có đáp lời, chỉ là đôi mắt dần trở nên hung hấn.
“Mạc Hậu có gì không tốt? Gia thế và tu dưỡng, có điểm nào không bằng người phụ nữ họ Thương đó chứ?” Mâu Chí Tình lạnh lùng nhìn anh hỏi.
“Cô ta có điểm nào không bằng ư?” Mâu Nghiên hỏi ngược lại: “Mạc Hậu là người thế nào, ông còn không rõ ư? Lòng dạ cô ta độc ác như vậy, tội hành của cô ta đã đủ để khiến nửa đời còn lại của cô ta ở trong nhà lao rồi, ông vậy mà còn muốn tôi lấy người như vậy làm vợ sao?”
“Người muốn thành đại sự, có ai mà không dùng chút thủ đoạn đặc thù chứ? Ta không quan tâm Mạc Hậu ở trong tối như thế nào, nhưng con bé là đệ nhất danh viện của thành phố Nam, con trai của Mâu Chí Tình ta, có lấy cũng chỉ có thể lấy người ưu tú nhất nổi bật nhất, Thương Mẫn cô ta là cái thá gì? Nhà họ Thương ngay cả việc làm ăn của gia đình mình cũng không lo được, scandal của con gái thứ hai bây giờ cả thành phố ai cũng.
biết, con gái của nhà như vậy, cũng xứng làm con dâu của ta sao?”
“Ông thật sự cảm thấy có ai thèm làm con trai của ông ư? Nếu như tôi có thể lựa chọn thì tôi tuyệt đối sẽ không cần người cha như ông đâu” Mâu Nghiên cật lực đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình.
“Hỗn xược!” Mâu Chí Tình vỗ bàn: “Đừng tưởng mình có chút sản nghiệp nhỏ ở bên ngoài rồi thì có thể không đặt ông già mày ở trong mắt”
“Mày nghĩ ta thật sự không biết động tĩnh của mày ở bên ngoài sao? Ta chỉ là không muốn so đo với mày! Nhà họ Mạc mấy năm nay quả thực có chút điên cuồng ngang ngược, mày nhắc nhở phê bình thì cũng chả sao, nhưng Mạc Nguyên Bình đã từng là phó quan của ta! Sản nghiệp của nhà họ Mâu bây giờ là do cậu ta phò trợ ta thẳng được, mày có quyền động vào người của ta ư?”
“Qủa đúng là ông và ông ta cấu kết với nhau, cùng cướp từ tay của nhà họ Thịnh.
Chủ thế nào thì có chó như thế đó” Đôi con ngươi của Mâu Nghiên chợt tối sầm.
Mâu Chí Tình thì híp mắt lại, ông ta lạnh lùng cười một cái, đứng dậy.
“Ta biết mày cứng đầu cứng cổ, con trai của Mâu Chí Tình ta chắc chản cũng phải là một nam tử hán. Nhưng sự cứng đầu của mày đáng lẽ không nên dành cho ông già của mày! Mạng này của mày là do ta cho, tất cả những tài phú và quyền lực mà mày hưởng thụ bây giờ cũng là ta cho mày! Mày không những không cảm ơn mà cả ngày còn đối đầu với ta, là vì cái gì? Là người phụ nữ đó đã xúi mày đúng không?”
“Không liên quan đến cô ấy” Thần sắc Mâu Nghiên nghiêm nghị.
“Mày quan tâm cô ta như vậy, coi bộ, cô ta đã hạ thuốc mê cho mày không nhẹ”
Mâu Chí Tình đi tới bên cạnh của Mâu Nghiên, chiều cao của hai cha con xêm xêm nhau, khí thế của cả hai chỉ tăng chứ không giảm.
“Châu Phúc, kêu người nhổ lưỡi của người phụ nữ đó ra, ta phải xem thử, sau này cô ta còn làm sao dùng cái miệng đó để dụ dỗ con trai ta nữa”
Trái tim Mâu Nghiên chợt run lên.
“Ông dám!” Mâu Nghiên quay đầu lại, hung hăng mà trừng Châu Phúc.
Châu Phúc run rẩy sợ hãi, cúi đầu, nhưng vẫn quay người, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Ở trong cái nhà này, cho dù Mâu Nghiên có uy nghiêm thì ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Mâu Chí Tình thôi.
“Tôi đã thu tay lại rồi!” Mâu Nghiên rốt cuộc cũng cúi đầu trước Mâu Chí Tình: “Việc làm ăn của nhà họ Mạc, tôi không nhúng tay vào nữa”
Châu Phúc ngừng bước chân lại.