Ôm Đùi Boss Ác Ôn

CHƯƠNG 52: TẠI SAO CÔ LẠI GIÚP TÔI



“Làm cái gì vậy?” Âm thanh của Đồng Tiên xuất hiện ở bên ngoài, nhóm người đang bao vây ở đây chậm rãi tản ra, nhìn thấy Đồng Tiên cùng với người đi ở đằng sau, người nào cũng thay đổi sắc mặt.

Mạc Hậu, vậy mà cô ta cũng đến đây?

“Mấy người cô cậu không chịu đi làm việc, ở đây làm cái gì vậy hả?” Đồng Tiên khoanh tay trước ngực, đi đến phòng làm việc của Thương Tuyết, trên mặt của Thương Tuyết còn có vẻ đắc ý, sau khi nhìn thấy Mạc Hậu thì sắc mặt lại có chút dao động.

Nhưng mà nhớ đến lời nói vào đêm hôm đó Mâu Nghiên đã nói với cô ta, cô ta lại bình tĩnh không rụt rè.

“Tổng giám Đồng.” Thương Tuyết đi đến bên cạnh Đồng Tiên: “Thương Mẫn nói tôi ăn cắp tác phẩm của chị ấy, nhưng mà cô biết rồi đó, tôi giao bản thảo trước chị ấy, chắc chắn là chị ấy đã vu oan cho tôi rồi.”

Thương Mẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là cầm lấy bản nháp ở trong tay nhìn chằm chằm vào mũi chân.

Bây giờ trong đầu của cô đều là câu nói lúc nãy của Thương Tuyết, tối ngày hôm qua cô ta ở cùng một chỗ với Mâu Nghiên cả một đêm…

“Thương Mẫn.” Ánh mắt của Đồng Tiên nhìn sang: “Cô có còn gì để nói không?”

Thân thể của Thương Mẫn giật giật, cười nhạt một tiếng.

“Tôi không có gì để nói hết.”

Cô vừa mới nói lời này, người ở bên ngoài lại bắt đầu xì xào bàn tán: “Lúc nãy còn nói năng lý lẽ hùng hồn dữ lắm, bây giờ không có can đảm rồi chứ gì, đúng là mất mặt quá đi…”

Thương Tuyết hất cằm lên vô cùng cao ngạo.

“Nếu đã như vậy…” Đồng Tiên nhìn sang nơi khác.

“Cô chính là Thương Mẫn?” Mạc Hậu đi lên phía trước, cẩn thận quan sát cô.

Trong lòng của Thương Mẫn căng thẳng, cô ngẩng đầu lên đối mặt với Mạc Hậu.

Trong mắt của cô ta có một ánh sáng riêng biệt, mang theo một nụ cười xấu xa.

“Tôi nghe nói kết quả chuyên môn của cô rất tốt, hơn nữa cô còn từng nhận rất nhiều giải thưởng thiết kế lớn.” Mạc Hậu cười, đưa tay tới, chỉ chỉ vào bản nháp ở trong tay của Thương Mẫn: “Có thể đưa cho tôi nhìn một chút được không?”

Đôi mắt của Thương Tuyết nheo lại, không tự chủ nắm chặt nắm đấm.

Thương Mẫn cũng cảm thấy kinh ngạc, cô đưa tay lên, đưa bản thảo ở trong tay ra.

“Đúng là có chút tương đồng với tác phẩm của nhà thiết kế Thương Tuyết, có điều là tôi có thể nhìn ra được cô xử lý đường cong rất tốt.” Mạc Hậu nghiêm túc cẩn thận nhìn bức tranh ở phía sau đó, lại giao nó vào trong tay của Đồng Tiên.

“Tổng giám Đồng tác phẩm lần này của nhà thiết kế Thương Tuyết đã đạt được hạng nhất trong vòng loại của cuộc thi, nhận được sự chú ý, xảy ra chuyện như vậy tất nhiên sẽ khiến cho tất cả mọi người chất vấn. Không bằng như thế này đi, để cho công bằng, tôi sẽ làm một trong những giám khảo của cuộc thi, đề nghị cô Thương Mẫn đây thiết kế ra một bộ áo cưới một lần nữa, đến lúc đó cùng nhau trình diễn nó, cô thấy như thế nào?”

“Cái này, làm việc công bằng chứ, nếu như thật sự để cho công bằng thì nên để Thương Tuyết cũng thiết kế thêm một lần nữa.”

Tô Huệ Phi kêu oan cho Thương Mẫn: “Chỉ có thời gian hai ngày làm ra bản thảo thiết kế cùng với trình diễn, căn bản là không kịp.”

“Thương Tuyết là nhà thiết kế kim bài, sao có thể bởi vì một người ăn cắp tác phẩm nho nhỏ mà làm này làm kia?” Đồng Tiên chặn lại lời Tô Huệ Phi trong ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo.

“Nhưng mà…”

Thương Tuyết cười đắc ý, ánh mắt quét nhẹ nhìn Thương Mẫn.

“Được, tôi đồng ý.” Thương Mẫn bước lên một bước, cô nhìn mặt của Thương Tuyết, cũng cong khóe môi, cô chỉ vào bản thảo thiết kế ở trên bàn, nói từng câu từng chữ: “Nếu như cô nói bản thiết kế này là của cô, vậy thì mời cô dốc hết thực lực tối cao của mình để chứng minh bản thiết kế này, chỉ là bước đầu tiên mà thôi, như thế nào vẫn còn chưa kết luận được đâu, hi vọng là cô có thể không làm phụ sự mong đợi của mọi người.”

Bầu không khí giữa hai người trở nên đóng băng, Thương Tuyết nhìn cô, chân mày nhíu lại một cái: “Được thôi, cứ như vậy đi, hai ngày sau cứ xem thật giả.”

“Đã như vậy…” Mạc Hậu bước tới vỗ vỗ vào vai của Thương Mẫn: “Cô Thương Mẫn phải biết quý trọng cơ hội lần này đó.”

Thương Mẫn quay đầu lại, không hiểu rõ ý của Mạc Hậu cho lắm.

“Còn có cô Thương Tuyết.” Đôi mắt của Mạc Hậu âm trầm: “Cô là nhà thiết kế vàng trẻ tuổi nhất ở Đạt Phan, hy vọng là cô không để mọi người phải thất vọng.”

Thương Tuyết cảm thấy chột dạ, sau đó cũng cười gật đầu.

“A đúng rồi.” Dường như là Mạc Hậu nhớ ra cái gì đó, lại nâng mắt lên nhìn chăm chú vào mặt của cô: “Buổi tối ngày hôm trước bị mất điện đúng lúc tôi với Mâu Nghiên cũng đến đây xem xét, đã khuya rồi mà còn nhìn thấy trên lầu ba có đèn, vốn dĩ muốn đến xem thử, Mâu Nghiên biết tôi sợ bóng tối cho nên đã một mình đi lên đó, không ngờ tới là gặp phải cô Thương Tuyết, cô đúng là cố gắng quá nhỉ, muộn như vậy rồi mà còn không tan làm, đúng là hậu sinh khả uý.”

Thương Tuyết giật mình.

Tiếng nghị luận ở bên ngoài lại càng lớn hơn nữa.

Lời nói của Mạc Hậu xem như đã phũ định lời nói lúc nãy Thương Tuyết, nói là Mâu Nghiên đến để tìm cô ta.

Đúng vậy đó, cô Mạc mới là vợ sắp cưới của Mâu nhị gia, mọi người đều biết anh với Mạc Hậu cùng nhau đi xem thử, ngẫu nhiên gặp được Thương Tuyết, hơn nữa còn đang ở lầu ba. Chuyện này có phải đã nói rõ Thương Tuyết thật sự có khả năng thừa dịp sau khi mọi người đi hết rồi thì động vào máy vi tính của Thương Mẫn?

Thương Tuyết nghe thấy những âm thanh này, vẽ mặt bối rối: “Cô Mạc…”

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Mạc Hậu xong rồi lại thái độ kiêu ngạo.

“Mọi người tản ra hết đi.” Đồng Tiên giơ tay lên nói với mọi người: “Mấy cô mấy cậu rảnh rỗi như vậy, nếu như thích xem náo nhiệt thì tối nay tôi sẽ cho tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ.”

Tất cả mọi người đều kêu than, ai nấy cũng đều trở về vị trí làm việc của mình.

Đồng Tiên và Mạc Hậu cũng đã đi rồi, Thương Mẫn đứng yên tại chỗ cảm nhận được ánh mắt của Thương Tuyết đang bắn về phía mình.

“Thương Mẫn, vận may của chị quả thật không tồi.”

Thương Mẫn không phản ứng lại cô ta.

Đi xuống dưới lầu, vốn dĩ Thương Mẫn muốn trở về phòng làm việc cùng với Tô Huệ Phi, nhưng mà lại nhìn thấy bóng dáng của Mạc Hậu đang đứng ở cửa ra vào, cô vừa nhìn liền biết là Mạc Hậu đang chờ cô, cô liền dừng lại.

“Thương Mẫn.” Mạc Hậu mang theo nụ cười trên mặt, chủ động đưa tay ra giữ cô lại: “Hai chúng ta nói chuyện đi?”

Trong lòng của Thương Mẫn thắc mắc, chẳng lẽ là bởi vì chuyện của cô với Mâu Nghiên đã bị Mạc Hậu biết rồi, tìm cô để tính sổ hả?

Nhưng mà hồi lúc nãy ở trên lầu tại sao cô ta lại muốn giúp mình vậy?

Tô Huệ Phi cũng giật nãy cả mình, Thương Mẫn lít mắt ra hiệu cho cô để cô đi vào trước mình, đi theo Mạc Hậu đến cuối hành lang.

“Cô Mạc… Thương Mẫn do dự mở miệng trước: “Cô…”

“Cô muốn hỏi tại sao tôi lại phải giúp cô có đúng không?” Mạc Hậu nói ra vấn đề thay cho cô.

Thương Mẫn gật đầu.

“Bởi vì tôi biết quá khứ của cô, cũng biết mối quan hệ giữa cô và Thương Tuyết.” Mạc Hậu nói rất thẳng thắn: “Thương Tuyết là em gái kế của cô, trước đó còn đã cướp chồng sắp cưới của cô.”

Thương Mẫn giật mình.

Mạc Hậu biết những chuyện này có phải là chuyện này đại biểu cô cũng biết giữa cô và Mâu Nghiên…”

“Lê Chuẩn với Mâu Nghiên nhà tôi là anh em tốt của nhau, cô đã đến Đạt Phan, làm sao tôi lại không có đạo lý giúp người nhà chứ.” Ngữ khí của Mạc Hậu rất thân thiết.

“Lê Chuẩn?” Thương Mẫn lại giật mình.

Mạc Hậu tưởng cô là bạn gái của Lê Chuẩn hả?

“Cô không cần phải kinh ngạc như vậy đâu.” Mạc Hậu cười khẽ: “Tôi đã nhìn thấy rồi, ngày nào cậu ta cũng đến đưa đón cô đi làm có gì mà phải sợ chứ, tôi cũng đâu có nói ra.”

“Tôi… a…” Thương Mẫn không biết phải trả lời như thế nào, nếu như bây giờ cô giải thích cô và Lê Chuẩn không có quan hệ gì mà là đang ở cùng một chỗ với Mâu Nghiên, thế thì cô Mạc trước mắt có khi nào sẽ làm thịt cô tại chỗ không đây?

Nhưng mà… nghĩ lại, Thương Tuyết cướp chồng sắp cưới của cô, mà cô sao lại không phải là đang cướp chồng sắp cưới của Mạc Hậu, vậy thì cô với Thương Tuyết có gì khác nhau cơ chứ?

“Cô em gái này của cô đúng là rất hiểu làm như thế nào để bắt được lòng của đàn ông.” Mạc Hậu thay đổi chủ đề, lại trở về đến trên người của Thương Tuyết: “Nhưng mà ở đây là Đạt Phan, nếu như mỗi người đều cảm thấy chỉ cần bò lên trên giường của người khác thì có thể đạt được thứ mà mình mong muốn, thế thì cũng đã quá, coi thường mặt mũi bọn tôi rồi.”

Thương Mẫn hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cô cảm thấy mỗi một câu nói của Mạc Hậu đều giống như là đang nói cho mình nghe, Thương Tuyết là như thế này, Thương Mẫn cô sao lại không phải là như vậy?

“Cô Mạc, ý của cô là…”

“Tôi muốn cô đánh bại cô ta.” Mạc Hậu kiên định: “Vào ngày trình diễn trang phục tôi muốn cô tự tay kéo xuống lớp mặt nạ của Thương Tuyết ở trước mặt của mọi người.

Ánh mắt của Thương Mẫn cũng lóe lên, Mạc Hậu lại tiếp tục mở miệng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ hỗ trợ cho cô đầy đủ, Thương Tuyết tuyệt đối không thể thắng cô được!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv