“Thế nào?” Lưu Tử Vi thúc giục cô: “Cô là một người thông minh, hẳn là không đến mức hết hy vọng như vậy chứ.”
“Được.” Tô Huệ Phi buông lỏng cảnh giác: “Một khi đã như vậy thì hãy để tôi gặp người sau lưng cô đi.”
Lưu Tử Vi cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Huệ Phi một cái, ánh mắt Tô Huệ Phi trong suốt, vẻ mặt đơn thuần, cũng không có cái gì khác thường.
“Đi thôi.” Lưu Tử Vi cảm thấy rất khó hiểu, bình thường Tô Huệ Phi và Thương Mẫn hòa thuận giống như cùng một người, vậy mà lần này dễ dàng bị cô ta thuyết phục?
Nhưng mà, dù sao cô ta cũng chỉ là một người chuyền lời, chuyện sau đó, tự nhiên giao cho người có thủ đoạn cao siêu hơn đi làm.
Đẩy cửa phòng ra, Mạc Hậu đang nằm trên ghế mát xa đắp mặt nạ, cô ta mặc áo ngủ thoải mái, thợ làm móng ngồi ở một bên nghiêm túc giúp cô ta làm móng tay.
“Tổng giám Mạc.” Lưu Tử Vi cười nịnh nọt đi đến trước mặt Mạc Hậu: “Tô Huệ Phi tới.”
Mạc Hậu nâng mắt, đáy mắt vồn là khinh thường, nhưng trong nháy mắt lại thay đổi, trở nên nhu hòa hơn, cô ta hơi ngồi dậy, hướng về phía Tô Huệ Phi cười.
“Huệ Phi lại đây.” Mạc Hậu đưa cánh tay đang rảnh hướng về phía Tô Huệ Phi vẫy vẫy: “Lại đây, lại đây ngồi.”
Mạc Hậu lên tiếng, Tô Huệ Phi chậm rãi đi tới, nhìn Chu Lâm thái độ luôn kiêu căng rót cho cô một tách trà nóng.
“Không cần câu nệ.” Mạc Hậu bóc mặt nạ từ trên mặt cô ta xuống: “Đều là đồng nghiệp, kết bạn cũng không quá đáng.”
Tô Huệ Phi đương nhiên biết Mạc Hậu sẽ không thật sự kết bạn với cô, cô tìm vị trí ngồi xuống, đi thẳng vào vần đề: “tổng giám Mạc tìm tôi có chuyện gì không?”
Mạc Hậu nâng tách trà, cười hiền lành.
“Tôi nghĩ, Tử Vi hẳn là đã nói với cô một chút, cô đến chỗ này của tôi, cũng nên lựa chọn tốt rồi đúng không.”
Tô Huệ Phi do dự một chút, gật đầu.
“Chuyện của cô với Thương Mẫn, tôi cũng biết một ít, cũng thật sự tiếc nuối thay cho các cô, vốn dĩ là bạn bè tốt như vậy.” Mạc Hậu nhấp một miệng trà, không chút để ý.
“Chẳng qua cá tính của Thương Mẫn, cô hẳn là biết rõ hơn so với tôi, cô ta mặc dù thoạt nhìn ở chung rất dễ, nhưng mà cô ta để ý nhát vẫn chính là danh lợi của cô ta.”
Tô Huệ Phi nhướng mi: “Cô ấy không phải là người như vậy.”
“Nếu không phải là người như vậy thì tại sao cô ta lại muốn đem cô đuổi đi?” Mạc Hậu hỏi cô: “Chẳng lẽ không phải vì cô ảnh hưởng đến trận đấu của cô ta, sẽ trì hoãn cơ hội thăng chức của cô ta, vì vậy cuối cùng đem cô vứt bỏ hay sao?”
Tô Huệ Phi yên lặng.
Cô thật sự làm ảnh hưởng tới trận đấu của Thương Mẫn, lặp đi lặp lại những sai phạm.
“Thật ra những sai phạm nhỏ mà cô mắc phải cơ bản không tính là cái gì, lấy quan hệ của hai người các cô, cô ta hoàn toàn không đáng làm to chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ bên cạnh cô ta xuất hiện một Chu Lị Lị sáng sủa cởi mở hơn so với cô, vậy mọi thứ sẽ không giống nhau.”
Mạc Hậu bình tĩnh mà nói, quan sát vẻ mặt của Tô Huệ Phi: “Thương Mẫn muốn thắng, nếu dùng Chu Lị Lị làm trợ lý thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút, như vậy cô tồn tại sẽ không còn cần thiết nữa, phải không?”
Tô Huệ Phi nhớ lại ngày đó Chu Lị Lị nói với Thương Mẫn một phen, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Từ nhỏ đến lớn, cô ở bên cạnh Thương Mẫn lâu như vậy, trong tiềm thức mọi người sẽ chỉ dán nhãn cho cô là “bạn bè của Thương Mẫn”.
Cô không giống như Thương Mẫn từ nhỏ đã thông minh như vậy, chuyện gì cũng đều biết, lúc đi học thành tích cũng thua cô, lớn lên đi đến Đạt Phan, tuy rằng cô cũng rất cố gắng muốn tranh thủ danh ngạch đi đến Milan, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đào thải, nhưng Thương Mẫn ở nhà lại dễ dàng lấy được danh ngạch.
“Tôi cũng đã từng hỏi thăm, lúc trước khi Đạt Phan quyết định cuộc thi nhà thiết kế, máy tác phẩm của Thương Mẫn đều là cô giúp cô ta nộp phải không?” Mạc Hậu tiếp tục hỏi cô.
Tô Huệ Phi gật đầu.