“Nghe nói cô tiến vào vòng so tài thứ ba, chúc mừng cô.” Mâu Khải cười ôn hòa.
Mâu Nghiên nhíu mày, vốn dĩ lời xin lỗi anh ấp ủ hồi lâu lại bị nuốt xuống.
“Cảm ơn ngài Khải.” Thương Mẫn cũng ngọt ngào cười một tiếng.
Mâu Khải nhìn thoáng qua Mâu Nghiên bên cạnh, nụ cười càng thêm nồng đậm hơn một chút: “Bận bịu cả ngày cũng đói bụng, không biết có vinh hạnh hay không, ăn tối cùng với cô?”
Mâu Nghiên xoay người, đôi mắt đóng đinh ở trên người Thương Mẫn.
“Ngài Khải đã cất nhắc tôi, có thể cùng nhau ăn cơm với ngài, là vinh hạnh của tôi mới đúng.” Thương Mẫn cố ý giương cao âm điệu.
Người phụ nữ này…Nắm đấm của Mâu Nghiên nắm chặt.
“Thật là đúng dịp nha.” Aurora giẫm lên giày cao gót lắc mông đi ra từ trong khách sạn, đứng ở trước mặt mấy người bọn họ: “Mọi người đều ở đây?”
Mâu Nghiên cười lạnh, chuyển ánh mắt đến trên người Aurora: “Tôi cố gắng chờ cô ở chỗ này, hẳn là cô còn chưa ăn cơm đi, không bằng cùng ăn?”
Aurora mừng rỡ: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây, vậy mà anh lại chủ động mời tôi ăn cơm?”
Đôi mắt Thương Mẫn khẽ đảo, dẫn đầu đi về phía phòng ăn.
Thương Mẫn tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Mâu Khải dừng phía đối diện với cô, Tiêu Song giúp anh ta đắp tấm thảm lên, chờ sau khi phục vụ viên tới, anh ta lui xuống.
Mà lúc này đây, bàn bên cạnh bọn họ cũng có khách, Mâu Nghiên ngồi chếch ở phía đối diện Thương Mẫn, Aurora sóng vai cùng Thương Mẫn.
“Em trai, em cũng tới đây ăn cơm?” Mâu Khải cười như không cười nghiêng đầu nhìn cô: “Đã như vậy, nếu không, ghép bàn?”
“Ai muốn ghép bàn cùng anh ta?”
“Ai muốn ghép bàn cùng cô ấy?”
Hai người trước giờ chưa từng ăn ý như vậy, trăm miệng một lời nói cùng một câu nói. Thương Mẫn cùng Mâu Nghiên liếc nhau, dường như cùng một thời gian, hai người đều tự mình mở mắt khác.
Aurora đánh giá Thương Mẫn một chút, hai tay mu bàn tay nâng má, rất lớn mật nhìn Mâu Nghiên phía đối diện: “Tôi nói, làm sao anh lại khác thường mời tôi ăn cơm như vậy, hoá ra là có ý khác.”
Mâu Nghiên rót ly nước cho mình, giả bộ như thản nhiên đưa đến bên miệng, lại bị nước trà bốc hơi nóng bỏng đến mức nhăn mày lại.
“Cẩn thận bỏng.” Thương Mẫn nhẹ giọng thì thầm, rót ly trà cho Mâu Khải, thậm chí còn quan tâm đưa đến bên miệng thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Mâu Khải.
Mâu Khải quay đầu, quả nhiên, nhìn thấy gương mặt đen kia của Mâu Nghiên, anh ta cười khẽ một trận, nâng ly trà lên.
“Hôm nay tôi đi đến cuộc thi của cô.” Mâu Khải nhẹ đưa ly trà đến bên miệng: “Người mẫu của cô thể hiện được rất tốt, tác phẩm cũng cực kì sáng chói, có thể tiến thẳng vào vòng thứ ba, cô chiến thắng rất xứng đáng.”
“Anh đến xem cuộc thi của tôi?” Thương Mẫn kinh ngạc, cô chỉ vội vàng nhìn chăm chú lên trên sàn diễn, quả thực không quá chú ý đến khán đài: “Tại sao anh không nói với tôi, nếu như biết anh ở đó, thời điểm tôi lên sân khấu phát biểu, có lẽ hẳn là sẽ biểu hiện xuất sắc hơn một chút.”
“Nhân viên phục vụ?” Mâu Nghiên hô một tiếng với nhân viên phục vụ: “Bên bọn họ trò chuyện rất vui mừng, có thể để chúng tôi chọn món trước hay không?”
Nhân viên phục vụ lên tiếng, xin lỗi bọn Thương Mẫn, đi đến bàn của Mâu Nghiên.
“Tôi đến…” Aurora vừa muốn mở miệng, Mâu Nghiên đã cầm menu tới trước, sau khi lật nhìn, liền gọi tất cả rau củ.
Ngây thơ! Thương Mẫn nhịn không được oán thầm.
Một nhân viên phục vụ khác đi tới, đưa menu cho Thương Mẫn, cô cẩn thận nghiêm túc chọn một đống món ăn mặn cô thích, dáng vẻ thoả mãn.