“Anh căn bản không hiểu rõ em.” Trên mặt Thương Mẫn tràn ngập nước mắt.
Sau lưng cô là tuyết lớn bay tứ tung, trong gió lạnh, cô đứng ở trên ban công, trong đôi mắt kia, đã không còn thanh tịnh như trước đó.
“Anh ngồi ở vị trí của anh, làm chủ nhân của Đạt Phan, làm người thừa kế nhà họ Mâu, thứ anh cần phản kháng, chỉ là sự khống chế của cha anh cùng hôn ước nhà họ Mạc. Nhưng, em đây? Mỗi ngày em đều phải đề phòng lúc nào sẽ bị người ta chơi chết.”
Thương Mẫn kéo tay áo của bản thân lên, vết sẹo đã khép lại kia lộ ra trước mặt Mâu Nghiên: “Vết thương này, kém chút nữa đã đẩy em vào Địa Ngục, còn có nước cường toan được Du Thắng ngăn cản, cùng đêm qua Lê Chuẩn thay em va phải kéo.”
Nước mắt của Thương Mẫn rơi xuống, cô yên lặng nhìn xem Mâu Nghiên, chưa từng sợ hãi như vậy: “Em không hô đau, em không nói sợ hãi, chính là thật sự không đau sao? Chính là thật sự không sợ sao? Em đến nằm mơ cũng đều đang tránh né truy sát, nhắm mắt lại, dáng vẻ Du Thắng chết ở trước mặt em liền khắc sâu khắc ở trong đầu em, Mâu Nghiên, bây giờ anh nói với em, anh muốn em làm cô gái nhỏ thích cười kia?”
Mâu Nghiên nhíu chặt lông mày.
Lâu như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên Thương Mẫn thổ lộ những tâm sự này với anh.
Cô không nói, đương nhiên anh cũng biết, anh cũng đang cố gắng để cô an tâm, chỉ là, hiện tại thời cơ chưa tới. Trước khi có kết quả, anh không muốn có thêm rắc rối.
“Em đợi anh một khoảng thời gian…” Tiếng nói của anh có chút khàn khàn.
“Chờ? Chờ đến khi anh nhặt xác cho em?” Thương Mẫn cười lạnh, cô xoa xoa nước mắt, thở hắt một hơi thật dài.
“Mâu Nghiên, em thật sự không nhìn thấu được anh. Anh thật sự sợ cha anh xuống tay với em, cho nên mới không chịu đánh bại nhà họ Mạc sao? Lấy phòng bị của anh, ông ta thật sự có thể cướp em đi từ dưới ánh mắt của anh sao? Anh chậm chạp không động thủ, không phải tất cả đều là vì em đi.”
Gió lạnh nổi lên bốn phía, tứ chi của Thương Mẫn rất nhanh đã mất đi tri giác, khi đang nói chuyện, nhiệt khí phiêu tán ra bốn phía, biến mất trong không khí.
Mâu Nghiên vẫn im lặng, không nói gì cả.
Thương Mẫn nhìn anh như vậy, càng tức giận không chỗ trút.
Cô biết, có lẽ ở trong mắt người khác, cô là bởi vì một cuộc điện thoại sáng hôm nay mà tức giận, dù sao, phụ nữ mà, ghen tị, lại thích ghen tuông, cố tình gây sự, không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng cô cũng biết, giữa cô và Mâu Nghiên, nhìn bề ngoài thì bình thản thậm chí ngọt đến dính người, thế nhưng, che giấu khắp nơi đều là khe hở.
Cuộc điện thoại buổi sáng hôm nay, chỉ là một mồi dẫn lửa, mà tối hôm qua Lưu Tử Vi hãm hại và hôm nay bị Jason hủy đi tác phẩm, một loạt sự tình, triệt để nhóm lên một ngọn lửa ở trong nội tâm Thương Mẫn.
Mâu Nghiên vốn là như vậy, hiếm khi đem ý nghĩ nội tâm mình nói với cô, dù cô đã trở thành vợ của anh, vẫn không đáng để anh hoàn toàn tín nhiệm.
Mà anh không nói, cô làm sao biết được anh có làm hay không.
“Được, anh cứ ngồi ở đây đi, em đi.” Thấy Mâu Nghiên vẫn không nguyện ý mở miệng, Thương Mẫn nhún vai, đi vào trong.
“Đêm qua…” Mâu Nghiên đột nhiên nói chuyện: “Mâu Khải nói cái gì với em?”
Thương Mẫn dừng bước lại, cô quay đầu, hai mắt híp lại.
“Anh ta không phải là người tốt lành gì, tốt nhất em cách xa anh ta một chút.” Mâu Nghiên nhắc nhở cô.
Anh không nghĩ ra vì sao hôm nay Thương Mẫn lại đột nhiên nói với anh những điều này, điều duy nhất có thể liên tưởng đến, chính là Mâu Khải.
Thương Mẫn không hiểu rõ nhìn anh.
“Em nói cái gì với anh ta, có quan trọng không?” Thương Mẫn hỏi anh.
“Anh chỉ hi vọng, em không trở thành quân cờ mà anh ta lấy ra để đối phó với anh.” Mâu Nghiên tỉnh táo nói.
Thương Mẫn tức giận đến mức huyệt Thái Dương đập thình thịch, cô nhìn thoáng qua bên cạnh, cầm lấy một cái gối đầu trên giường ném thẳng đến Mâu Nghiên.
Tay Mâu Nghiên chuẩn xác bắt lấy gối đầu, đối mặt với dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Thương Mẫn.
“Cút!” Cô quát lớn một tiếng.