Sắc mặt Mạc Hậu trắng bệch, cô ta đứng ở trong thang máy nhìn vở kịch này, hai tay để ở bên người từ từ nắm chặt lại.
“Nhà thiết kế Thương, đây là làm sao? Hỏa khí thật là lớn.” Mạc Hậu đè nén cảm xúc, mở miệng cười.
“Tôi làm sao?”Thương Mẫn nâng tay mình lên, không thể không nói, đánh một bạt tai vừa rồi rất dùng sức, tay của cô đều tê: “Mạc tổng giám, thật là đúng dịp, cô cũng ở đây.”
“Thương Mẫn!” Lưu Tử Vi đang muốn xông lên đánh trả một cái tát lại cho cô, thế nhưng Lê Chuẩn đã tiến lên một bước, ngăn ở trước người Thương Mẫn.
“Thương Mẫn, cô có gan thì đừng tránh!” Lưu Tử Vi không dám mạnh bạo chính diện với Lê Chuẩn, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Thương Mẫn.
“Tôi không có gan.” Thương Mẫn thoải mái thừa nhận: “Cái gan này, cô muốn thì cô giữ là được.”
“Thương Mẫn!” Lưu Tử Vi hận đến nghiến răng.
“Đủ rồi!” Mạc Hậu liếc nhìn sắc bén về phía Lưu Tử Vi: “Còn đang ở sảnh chính của khách sạn, đã mất mặt đến nước ngoài rồi, còn muốn người khác cười rơi răng hay sao?”
Lưu Tử Vi nghe được lời của Mạc Hậu, rất không cam tâm liếc nhìn, đè sự tức giận ở trong lòng xuống.
“Nhà thiết kế Thương, chuyện của cô tôi cũng đã nghe nói, xuất sư bất lợi, quả thực ảnh hưởng tâm tình, nhưng cô cũng không cần nhụt chí, về sau còn có rất nhiều trận đấu, cô nên giữ vững tinh thần, càng cẩn thận ứng đối mới đúng.” Mạc Hậu làm bộ an ủi cô.
“Đó là đương nhiên.” Thương Mẫn rộng rãi nói: “Nhưng, tôi tin tưởng sẽ không có ai dám sinh sự, các cô cũng nhìn thấy, dạng người giống như tôi, nếu bị chọc tức ở bên ngoài, khó tránh khỏi việc sẽ đem lửa giận trút ở trên người người một nhà, đến lúc đó ai đụng phải họng súng của tôi, tôi không dám chắc, cô ta còn có thể bình yên vô sự sống qua năm nay.”
Khóe miệng của Mạc Hậu giật một cái: “Cô thật biết nói đùa.”
“Ngài đã đứng ở đây rất lâu, vị trí này, nếu không trước hết để cho tôi đi?” Thương Mẫn nhìn cô ta chằm chằm.
Lúc này Mạc Hậu mới ý thức được cô ta đứng chặn cửa thang máy, nhưng một câu nói của Thương Mẫn mang hai ý nghĩa khiến cho trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, cô ta cười, đi ra ngoài.
Thương Mẫn vênh váo tự đắc mang theo người của mình đi vào.
Cô đứng ở chính giữa thang máy, từ vị trí của cô, vừa vặn có thể trông thấy ở phía sau đám người kia, bóng dáng Mâu Nghiên dựa vào tường mà đứng.
Cằm của anh khẽ nâng, hàm dưới giấu ở dưới bóng tối, mang theo một loại thần sắc mà cô nhìn không thấu đang nhìn chằm chằm về phương hướng của cô.
Lê Chuẩn ấn thang máy, hai bên cửa chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của hai người, cuối cùng, trong thang máy rơi vào một mảnh yên lặng.
Vừa rồi Thương Mẫn đánh Lưu Tử Vi một cái tát kia, là điều tất cả mọi người không ngờ trước được.
Mặc dù cô là trút giận cho Tô Huệ Phi, nhưng, hành động như vậy, không khỏi quá là hấp tấp.
Trở về gian phòng của mình, Thương Mẫn ngồi ở trên ghế ban công, nhìn bông tuyết bay múa bên ngoài, phát ngốc.
Kỳ thật cô cũng không biết tại sao, nhiều khi, một khi chuyện dính đến Mạc Hậu, cô liền trở nên rất không lý trí.
Nửa đêm tỉnh mộng, đã vô số lần cô mơ thấy thấy dáng vẻ trước khi chết của Du Thắng, anh ta hoàn toàn thay đổi, vô cùng đau khổ nói những lời kia với cô, từng câu từng chữ giống như ấn kí khắc vào trong lòng của cô.
Thương Tuyết đã bị trừng phạt, thế nhưng Mạc Hậu thì chưa. Cô ta bình yên đứng ở trước mặt cô, chẳng những không hối hận, còn lần lượt khuyến khích đủ loại người đến mưu hại cô, cản trở cô.
“Thương Mẫn.” Tô Huệ Phi cảm thấy trạng thái của Thương Mẫn không thích hợp, đang muốn tiến lên an ủi cô, lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô mở cửa, nhìn thấy Mâu Nghiên đứng ở cửa.
“Cậu hai?” Tô Huệ Phi kinh ngạc, Mâu Nghiên không khỏi quá lớn gan rồi, anh vậy mà trực tiếp tới gian phòng của các cô, nếu như bị người khác nhìn thấy, thì không biết phải lừa gạt bọn họ như thế nào.
“Nói mấy câu liền đi.” Mâu Nghiên trực tiếp đẩy cửa đi ra, Tô Huệ Phi không có cách nào cự tuyệt, nhìn Mâu Nghiên đi về phía Thương Mẫn, đành phải tự mình đi ra ngoài trước.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, đôi mắt Thương Mẫn giật giật, tưởng rằng Tô Huệ Phi đang đi về phía cô: “Cậu đi xuống ăn cơm trước đi, tớ muốn ở một mình một lúc.”
Người đứng phía sau không phát ra âm thanh, Thương Mẫn cảm thấy kỳ quái, cô quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Mâu Nghiên.
Ánh mắt của cô hoảng loạn một chút, vội vàng quay đầu đi.