Hiện trường vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, đặc biệt là các giám khảo đều trầm trồ khen ngợi dáng người của Mạnh Kha và sự tinh xảo của bộ sườn xám.
Thương Mẫn biết không ai có thể cưỡng lại được sự rung động mà bộ sườn xám nước R mang lại, đó là vẻ đẹp được lưu truyền từ tổ tiên, trải qua bao thăng trầm của các thời đại.
Sắc mặt của Jason trở nên hơi khó coi, anh ta quay đầu sang, đôi mắt hơi híp lại.
Thương Mẫn cảm nhận được ánh mắt của anh ta, liền đáp lại bằng ánh mắt khiêu khích. Mặc dù trình diễn trước tác phẩm tiếp theo là một hạ sách, nhưng nếu ngay cả vòng đầu tiên đã không qua, tác phẩm phía sau có ưu tú đến đâu cũng chẳng còn đất mà dụng võ.
Jason hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Vòng thi thứ nhất kéo dài năm tiếng đã kết thúc, như dự liệu, bước vào vòng thi thứ hai có năm nhà thiết kế bị loại.
“Hù chết tớ rồi.” Tô Huệ Phi ướt đẫm mồ hôi, đợi Thương Mẫn và Mạnh Kha bước ra khỏi cuộc thi thì ôm mặt nức nở.
Thương Mẫn cũng thở ra một hơi thật dài, ngồi xuống ghế thư giãn, giải tỏa căng thẳng.
Việc đột ngột thay đổi thứ tự các tác phẩm dự thi trước khi thi đấu là điều cấm kỵ, và về mặt logic thì không được phép, nhưng tác phẩm gốc của Thương Mẫn đã bị hủy ngay trong két sắt, ban tổ chức không tránh khỏi trách nhiệm nên cô cũng chỉ có thể làm thế.
Nhưng theo cách này, giờ Thương Mẫn thiếu mất một tác phẩm, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ thì trong 16 ngày tới cô sẽ phải thiết kế một bộ mới.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, thời gian quá eo hẹp, mà nguyên liệu mang theo cũng có hạn, đi đâu để tìm tác phẩm thứ tám bây giờ?” Tô Huệ Phi buồn bực nói.
“Trước tiên không được hoảng.” Thương Mẫn tỏ ra bình tĩnh, nếu cô cũng rối theo, sợ rằng Tô Huệ Phi cả ngày sẽ rửa mặt bằng nước mắt mất.
“Huệ Phi, chuyện tác phẩm của chúng ta bị hủy, nhất định phải truyền ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt.” Thương Mẫn tỉnh táo nói.
“Như vậy có thể tìm ra thủ phạm sao?” Mạnh Kha nghi ngờ.
“Sẽ không tìm ra được thủ phạm.” Thương Mẫn rất tiếc phải nói cho bọn họ như vậy: “Ban tổ chức đồng ý cho tôi đổi tác phẩm, vậy là đã rõ thái độ của họ rồi. Chúng ta đều biết thủ phạm là ai, nhưng nếu khiến anh ta thân bại danh liệt, sợ rằng chúng ta cũng không yên thân.”
Jason là nhà thiết kế của L&W, với thực lực của L&W thì dù lấy danh nghĩa của Đạt Phan để khởi kiện chưa chắc đã có cơ hội thắng. Hơn nữa, Đạt Phan chưa chắc đã vì cô mà đối đầu với L&W.
“Phải làm lớn chuyện để mọi người đều biết, khiến các nhà thiết kế khác cảnh giác, biết được ngay dưới mắt của ban tổ chức có người dám táy máy chân tay, mọi người sẽ kiêng kỵ, loại kiêng kỵ này sẽ khiến quần chúng nổi giận, cũng trở thành một sức mạnh giúp cân bằng cuộc thi, tớ tin là sau lần này, trừ khi có người dùng lựu đạn thả dù, nếu không, không ai có thể phá hủy tác phẩm dự thi.” Thương Mẫn nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta thiệt thòi mà phải âm thầm chịu đựng sao?” Tô Huệ Phi tức giận nói.
Thương Mẫn khẽ nhếch miệng, đôi mắt sáng ngời.
“Bính bất yếm trá đúng không?” Cô cười chế nhạo: “Châm ngôn của người nước R phải do người nước R dùng mới phải.”
Mấy người họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, đúng lúc này thì gặp Jason đi ra khỏi phòng, hai người lại gặp nhau ở hành lang.
Anh ta tỏ ra dửng dung, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước, nhưng Thương Mẫn bước tới, đứng trước mặt, cản đường anh ta.
Ánh mắt Jason lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng trừng mắt với cô, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Đứng trước một người đàn ông cao lớn, mang đầy địch ý như vậy, nói không sợ là nói dối, Thương Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh Jason, anh sẽ không nghĩ tôi là người không dám phản kích chứ?”
“Cô có bản lĩnh đó sao?” Jason không nhịn được nhìn cô chằm chằm.
“Nếu tôi không có bản lĩnh, làm sao có thể đánh bại được Mạc Hậu?” Thương Mẫn ngẩng đầu lên: “Chắc cô ta đã kể cho anh không ít chuyện, có phải cô ta hận tôi đến thấu xương không? Vừa hay, tôi cũng vậy.”
Thương Mẫn cười chế nhạo: “Anh là một nhà thiết kế nổi tiếng, tôi biết cho dù hôm nay tôi nói anh là thủ phạm cũng không có ai đứng về phía tôi. Nhưng tôi nói cho anh biết, những gì anh làm với tôi trong cuộc thi này, sau khi kết thúc, tôi sẽ trả lại hết cho Mạc Hậu.”