“Tần Kha là một người rất phiền phức, ngày đầu tiên vừa mới vào trường học thì anh đã đánh một trận với cậu ấy rồi.”
trong gia đình nên mới bị ép phải xuất ngũ?” Thương Mẫn thắc mắc.
Mâu Nghiên lại rót cho mình một ly bia, uống một hơi cạn sạch.
“Bốn năm trước bọn anh được lệnh đánh chặn một một đám lính lao động mang theo hàng cấm vượt biên, trong lần hành động đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Yết hầu của Mâu Nghiên giật giật, giọng điệu bình tĩnh nhưng mà lại có một nỗi buồn từ trước tới nay chưa từng có: “Nhiệm vụ thành công, nhưng mà lại có một chiến hữu bởi vì vậy mà hi sinh, anh cũng bị một vài vết thương nhẹ, sau khi khỏi rồi thì anh xin rời đội, ba người bọn họ không nỡ rời xa anh, cho nên cùng nhau chuyển đến thương trường từ chiến trường.”
Thương Mẫn nghe thấy như vậy thì bất ngờ đến nổi quên cả việc nhai thức ăn ở trong miệng.
So với tuổi trẻ của Mâu Nghiên, những chuyện trong quá khứ của cô giống như là mấy chuyện con nít chơi đùa, không đáng giá để nhắc tới.
Lúc cô vẫn còn đang điên cuồng xoắn xuýt vì tình yêu, Mâu Nghiên đang bảo vệ quốc gia, chiến đấu hết mình, nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng của Thương Mẫn liền dấy lên một sự tôn kính.
“Nào.” Thương Mẫn nâng chai bia lên: “Kính anh, cũng kính tất cả các anh trai trong quân đội, cảm ơn mọi người đã hy sinh nhiều như thế để bảo vệ cho quốc gia.”
Mâu Nghiên nhếch miệng, anh nâng ly bia lên nhẹ nhàng chạm vào chai bia của cô.
Thương Mẫn uống một ngụm lớn, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt dường như là không có lúc nào không phát ra ánh sáng, cho dù hai người đã thân mật như thế, nhưng mà vẫn không chân thật cho lắm.
“Tại sao ngày hôm nay em lại chọn chỗ này?” Mâu Nghiên di chuyển chủ đề.
Cô thở dài một hơi, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, vị trí lúc nãy mà Mâu Nghiên đậu xe đã có một quầy hàng được mở, đám nam nữ trẻ tuổi vây quanh một cái bàn, hoặc là oẳn tù tì uống rượu rất náo nhiệt, hoặc là im lặng nếm thức ăn ngon, bộ dạng năm tháng yên tĩnh, hình ảnh vô cùng đẹp.
“Mâu Nghiên, anh nhìn đi.” Nụ cười trên mặt Thương Mẫn chân thành lại tha thiết: “Nơi có người mới là nhân gian.”
“Ở đây không có loại quy tắc chia người thành nhiều cấp bậc, mọi người ở đây đều ăn uống vui say, nói chuyện quên trời đất, không có nhiều bảo vệ như thế, nhưng mà mọi người rất tuân thủ trật tự, có lẽ đều không có tiền nhiều, nhưng mà ai nấy cũng đều cười rất vui vẻ.”
Mâu Nghiên thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang những khuôn mặt trẻ tuổi ấy, người nào cũng hăng hái, tốp năm tốp ba, trong trẻo thuần túy.
Thương Mẫn lại uống một ngụm bia.
“Đạt Phan, Nova, biệt thự Vịnh Nam, bọn nó đều rất cao cấp, có vô số người coi rằng đây là tiêu chí thượng lưu ở thành phố Nam, có biết bao nhiêu người chen chúc cúi đầu vào Đạt Phan, có bao nhiêu người dùng hết khả năng cả đời này cũng không thể ăn một bữa cơm ở Nova, mua một căn biệt thự ở Vịnh Nam, đó chính là một chuyện càng nghĩ càng không dám làm, những thứ này cũng là mộng tưởng trước kia của em. Nhưng mà đột nhiên lại có một ngày anh bỗng nhiên bước vào cuộc sống của em, những thứ này lập tức cách em gần như thế.”
“Những thứ đó rất tốt, nhưng mà lại thiếu đi hơi thở con người.”
Người trong giai cấp này lạnh lùng đến nỗi có thể xem mạng người là chuyện không đáng lo, lạnh lùng đến nỗi xem hôn nhân chỉ là một chuyện làm ăn, lạnh lùng đến nỗi bởi vì chiến thắng của mình, vì thắng mà có thể nâng dao lên với những người không liên quan.
“Mấy ngày nay em đều sống trong thế giới của anh, ngày hôm nay em muốn dẫn anh đến nhìn thế giới của em.” Thương Mẫn không uống được nhiều rượu, chỉ uống được một chai thì cô đã hơi say rồi, cô vươn tay ra bắt lấy tay của Mâu Nghiên.
“Em cũng giống như bọn họ, chính là người tầm thường như thế. Mà anh, Mâu Nghiên, anh sinh ra đã cao quý, cho đến bây giờ chúng ta vẫn không đứng cùng một độ cao, ở bên cạnh em, anh thật sự cam lòng ư?”