Thôi vây.
Việc tiêu tiền là của người ta. Việc của mình là chỉ hưởng thụ là đủ rồi hê hê.
Dù không biết quý danh quý tánh của các hạ là ai nhưng cũng thật lòng mà cảm tạ.
Ở đây cơ sở vật chất chẳng những hơn mức trung bình mà phương tiện còn rất chi là phát triển nữa, giao thương rất tốt.
Còn có cả y quán, kim sang dược quí thì chưa chắc có nhưng thuốc thang đơn giản thì không thành vấn đề.
Mộc Vân cũng nhân tiện mà mua cho A Dao ba cân ( trên 1 kí rưỡi) thuốc phối để giữ và an thai.
Và vài dược vật, phòng cần khi đi đường bị gì có cái để dùng.
Nếu mình và A Dao được lưu tâm tại đây mà sinh sống, thì thật là tốt biết bao.
Dù không biết ở đây sinh sống bằng nghề gì, nhưng cũng chắc là sẽ không bị đói mà chết.
Nhưng rất tiếc, điều đó lại là không thể.
Hắn và y không thể lưu lại, điều đó quá là nguy hiểm. Phòng trước ngó sau vẫn an toàn hơn.
Để đề phòng vạn nhất.
Người đó tìm tới.
Chuyện nay mai đó, không nghĩ nữa, ở đâu cũng được miễn sao đầy đủ một chút cho A Dao và bảo bảo mỗi ngày đều tiêu dao khoái hoạt mà sinh sống là ổn rồi.
Mình tính không bằng trời tính, thôi thì cứ phó mặc cho tự nhiên định đoạt đoạt đi.
Vẹn cả đôi đường.
Tốt nhất là trốn càng xa càng tốt, xa đến nổi cả đời này người nọ cũng không tìm thấy được.
Cẩu hoàng đế kia cứ thừa cơ hội không có mình mà khi dễ A Dao trong một thời gian dài rồi.
Nay có y điều đó tuyệt sẽ không xảy ra nữa.
Kết thúc suy nghĩ:
Trương Ân đang trên đường về lại khách điểm, trên tay xách theo một con vịt quay béo nặng mua ở đầu thôn. Sấp sỉ nặng gần bốn cân ( gần hai kí) chứ chẳng đùa.
Còn đúng một con duy nhất. Quả là may mắn.
Người chủ tiệm tiết lộ với y, vịt của nhà hắn là cực phẩm. Gia vị được tẩm ướt là chân truyền qua nhiều đời. Cửa tiệm chính là ở kinh thành, này là chi nhánh nhỏ của nó, phải nói là tiếng lành đồn xa bán rất là đắc khách.
Mà vịt cũng rất ngon, thịt không bị bở, chăn nuôi rất tốt..bla...bla...
Phung một tràng dài như tấu sớ vô mặt y, nói nhiều đến mức mà làm y muốn nhức cái đầu.
Cái gì mà thời điểm này mấy ngày trước một hai canh giờ là đã bán hết đóng cửa tiệm từ lâu rồi.
Nay không hiểu sao lại bán chậm hơn một chút, còn đúng một con vịt cuối cùng này không ai thèm ngó tới.
Dù nó là con béo tròn nhất. Thật là khổ cho vịt nhi nhà thúc thúc a ~
Lão nhị thúc thúc nhìn đã quá tứ tuần ( trên bốn mươi tuổi) giả bộ đáng thương mà chấm nước mắt.
Trương Ân y phải nói chưa từng gặp loại trường hợp nào như vầy trước đây.
Không nhịn được thầm nghĩ trong lòng:
Thúc thúc à ngươi không nói thì ta cũng mua mà. Đâu cần phải giống như con gái thúc không ai thèm lấy mà đành bất đắt kì tử một hai nhất quyết phải gả cho ta đâu. (● □ ●)!!!
Còn quảng bá nào là con này vừa mới ra lò nóng hổi lắm. Chỗ thúc tuyệt không bán lại đồ cũ.
Cơ duyên con vịt này nhất định là phải dành cho y. Huynh đệ ngươi thật là có phúc.
Trương Ân ba chấm...
Nghe đến đó thôi là y như muốn chết đứng luôn rồi.
Khoe môi giật giật, không phải là nói quá rồi đó chứ?
Chỉ là một con vịt thôi, mà nhà thúc nói y chang như là chân mệnh thiên tử của ta không bằng.
Cứ như trăm cay nghìn đắng chờ ta bao nhiêu kiếp, chỉ để được trong một khắc mà ngoặm cắn nhà mi vậy.
- Nó là vịt không phải người!!!
- Thúc quá là nói khoa trương rồi!!!
Cứ coi như là có số hưởng đi, thì cũng không phải là Trương Ân y a ~
Cái này là mua cho A Dao được không. Hắn mới là đại phú đại quý, ta chỉ là chân sai vặt thôi nhị vị thúc thúc này.
Dù có bao nhiêu lời muốn biện bạch đến dở khóc dở cười, nhưng cũng đành mà nuốt ngược lời nói vào trong.
Chỉ biết cảm tạ thôi chứ biết làm sao giờ. Haizz!!!
Mà nếu cảm tạ thì cũng phải cảm tạ nghe sao vừa chân thành vừa không siêm nịnh đây?
Chẳng lẽ cảm tạ thúc thúc nhà ngươi hôm nay bán cho ta con vịt ế để về bồi bỗ thai phụ sao?
Nói như vậy người ta không lấy chổi rượt y chay qua ba con phố mới là chuyện lạ đó.
Dù sao thúc ấy cũng có lòng tốt, không có ý xấu gì. Rất vui tính lại còn thân thiện, chỉ tội mỗi hơi mắc bệnh luyên thuyên dài dòng của người già a.
Nếu phụ thân y còn sống chắc cũng y chang như vậy. Là một người cực kì hào sảng phóng khoáng dễ gần.
Cuối cùng cũng lấy được thứ mà mình muốn mua. Biết thân biết phận mà xách còn vịt tòn ten trên tay thong thả mà về.
Trên đường còn ngã trái ngã phải vào các gian hàng. La cà một lúc rồi mới thành thành thật thật mà đi về.
A Dao thật có lộc ăn, có được một con vịt béo tốt thế này.
Hắn khi ở kinh thành thích nhất là được ăn vịt quay Quế Hoa ở tửu lầu Xuân Hạnh.
Đi ngược lại với số đông, rất không thích vịt tẩm mùi thuốc bắc, còn nói nó rất khó ăn nghe mùi thôi là đã không thích.
Chỉ thích loại vịt Quế Hoa ngắm mật ong này.
Thật chất vịt Quế Hoa được gọi như thế vì đơn giản thành phần chính không thể thiếu để làm nên nó cũng chính là Quế Hoa.
Quế Hoa là cây thân gỗ hay còn được gọi tên khác mộc tê, hoa có màu vàng, có tính cay dịu nhẹ được ủ chung với mật ong.
Trước khi nướng chỉ cần tẩm ướp vịt trong mật ong trộn cùng Quế Hoa một ngày để ngấm cả trong lẫn ngoài là được.
Khi nướng lên sẽ ngon miệng cực kì.
Ngày se lạnh ăn rất ấm bụng. Ngay cả thai phụ không thể ăn cay cũng không sao. Rất có lợi cho việc cường thân hộ thể.
Bây giờ sở thích đó vẫn còn không bao giờ đổi. Hồi nãy hắn cũng không để ý tên chỗ bán vịt đó cho lắm, nếu A Dao ăn thấy ngon ngày mai y sẽ mua lần nữa.
Chắc bây giờ hắn cũng đã tỉnh rồi, phải mau mau về để hắn ăn cho kịp nóng mới được. Không được la cà nữa.
(//= y =)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ <3 ❤
Nếu các thích truyện của mình thì hãy cho mình xin một đánh giá để có thêm động lực viết ạ. Xin cảm ơn các bạn đọc giả thân thương đã đọc, nếu có chỗ nào còn sai xót xin bạn hãy bình luận cho mình biết để mình kịp thời mà khắc phục ạ. Thân ái~?moa moa.