" Uy, người làm gì đầu sấp mắt tối cả ngày cắm đầu vào nhà bếp không thế? Chúng ta ra ngoài chơi đi, thật náo nhiệt nha, đảm bảo sẽ có trò vui cho mà xem. Sòng bạc, bầu cua cá cược tài xỉu, bao nhiêu là thứ, chỉ nghĩ đến thôi ta đã nóng máu muốn lòng mà thử rồi. Còn có..."
Mặc Trương Ân chắn ngay trước cửa phòng bếp hắn lải nhãi những thứ vô bổ, một mực chuyên tăm nghiên cứu cách các công đoạn chế biến phức tạp này.
Chuyện ngươi ngươi nói chuyện ta ta làm, hoàn toàn không Trương Ân cho một chút mặt mũi, đến một cái liết mắt cũng không buồn mà ban phát cho y.
Như sợ người kia không nghe rõ lời y nói, Trương Ân chuyển địa bàn đứng sau lưng hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt, hận không thể ghé sát tai Huyền Dao mà nói, lay chuyển tâm ý của hắn tránh xa khỏi nhà bếp vừa nóng vừa bẩn này, hoàn toàn không có điểm thú vị để chơi.
Chán chết đi được, chán muốn sắp phát điên luôn.Nên y cùng hắn chơi trò người tiến ta tiến, người lùi ta lùi, cứ thế mà quay mồng mồng khắp nhà bếp, lẽo đẽo như cái đuôi nhỏ phía sau Huyền Dao.
Như cảm giác chơi vậy cũng không nhàm chán, ít nhất còn có người bồi y vui vẻ. Chơi đến say sưa, cũng không quên thầm đánh giá dáng vẻ hắn thật sự nghiêm túc làm một việc gì đó.
Không thể phũ nhận cỡi bỏ quân trang giáp sắc lạnh lẽo, phũ lên mình ngoại phục lam sắc thông thường, tay áo được dây cột cố định vào khủy tay để tiện bề mà hành sự bếp núc. Mớ tóc đen dài bóng mượt bị bới lên thành kiểu đuôi ngựa, xã tán loạn như thác nước rơi xuống phần thắt lưng tính tráng chắc khỏe, tùy ý lấy đại một cây trâm gỗ mộc mạc cắm qua. Vài sợi còn tiêu ý hay vô tình xõa từng bay trước trán, nay lại vì mồ hôi mà dích dáp vào sườn mặt góc cạch Huyền Dao. Lộ ra tư dung mười phần anh tuấn của hắn.
Khoát lên mình loại khí chất trầm ổn nhưng cũng không kém phần ôn nhuận nho nhã, quả thật quá không sai, rất hợp mắt.
Làm hắn trông càng thêm soái khí ngợi ngợi, không gây phản cảm.
Nhìn đằng sau, làm cảnh đẹp ý vui trong mắt người càng thêm nồng đậm, say mê không rời.
Eo hẹp mông vểnh bờ vai lại rộng. Dù bị che bởi vài lớp vải cũng không qua khỏi đôi mắt chim ứng hắn đâu.
Cái này mới chính là trong cương có nhu nhưng cũng không kém phần ngạo nghễ nè. Đúng là tức phụ của vị nhà kia có khác, mắt thẩm mỹ rất được a.
* tức phụ: người có chồng
* ngạo nghễ: hiên ngang, tỏ ra không chút e sợ
Trương Ân y mới không thua kém hắn đâu, dáng người so hắn kẻ tám lạng người nữa cân đấy. Chỉ là, không biết kẻ năm tay y đến cuối chặn đường sẽ là ai đây? Y cũng không buồn nghĩ đến, chỉ hơi chút khát vọng một xíu thôi, có người để chờ, có người để thương cũng là một loại dằn vặt trong hạnh phúc mà nhỉ? Nên y cũng có đôi lúc mà ghen tỵ với Huyền Dao mà không chịu nhìn nhận vấn đề. Nhưng khi đủ chính chắn và đứng ở góc nhìn của hắn, y mới thật sự nhận ra.
Đâu đó trong đoạn tình cảm xa vời tưởng chừng đẹp đẽ này, thật không có mấy phần tốt đẹp. Mà người hứng chịu tất cả, lại chỉ có mình vị huynh đệ ngốc của y.
Nó không trãi đầy toàn màu hồng như y từng tưởng tượng.
Vài chỗ bị chấp vá, bị ăn mòn, đôi khi còn bị hao mục bởi thời gian dài vô tận. Cái gọi là tĩnh yêu vĩnh hằng, nào có cái còn nguyên vẹn sao? Đó mới chính là hiện thật tàn khốc.
Càng níu giữ càng nhận lại nhiều tổn thương, nhận thức sơ đẳng này còn không tường tận hay sao?
Nổi đau khi bị những mũi kim bén nhọn vô tình từng chút từng chút một đâm xuống, chồng chất dằn xé lên nhau, lấp đi rồi che lại. Tích tiểu thành đại, đến khi chỉ còn một mớ bùi nhùi hỗn độn, không còn nhìn ra hình dạng huyết nhục mơ hồ, bị người thay phiên dẫm đạp thêm một lần nữa lên tấm chân tình.
Người gây nên nó lại vô tư không buồn mà liếc mắt đến, làm sao có thể không đau chứ? Khi trái tim hắn làm bằng máu bằng thịt.
Thảm không sao tả siết hết được.
Y là người ngoài mà còn biết được, trong ván canh bạc này, Huyền Dao hắn đã thua ngay từ những nước cờ đầu tiên. Chậm rãi thua từng chút một, thua thì thua đi. Nhưng chỉ sợ, chính hắn là người hiểu rõ nhất luật chơi nhưng vẫn cố tình làm trái, nhất thanh nhị sở nếu tiếp tục sẽ có kết cục thế nào. Lại tự lừa mình dối ngươi níu giữ một hồi tàn cục thảm khốc này.
* nhất thanh nhị sở: biết rõ, sự thật như ban ngày.
Nhưng có còn hơn không, không phải sao? Ít ra còn có một hồi mộng mị uyên ương chớm tắt, đến tuổi xế chìu còn có cài để mà nhớ lại, dù mình là người phải nhận lấy hết tất thẩy sự thương đau. Tất cả, đều không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra, đôi khi phải tự mình trải nghiệm thì mới thấu được đầu đuôi ngọn
ngành.
Dịch
Trăng ở dưới nước, không phải là trăng thật
Bóng của sự thật bị làn hơi nước nhòe đi.
by Huyết Sắc Liên
Mộng hồi tàn cận, màn kịch này đến bao giờ mới hạ màng đây? Mau mau sớm kết thúc một chút thì tốt, đau dài không bằng đau ngắn, haizz, coi cái bộ dạng vợ hiền dâu thảo của hắn kìa.
* mộng hồi tàn cận: lúc đầu mình hơi phân vân có nên dùng từ này hay không, vì nghĩa mình không rõ cho lắm, thấy hay hay nhưng sợ không hợp hoàn cảnh truyện, phân tích kĩ lại có thể hiểu đơn giản là ' một giấc ngủ mơ màng mộng mị đã đến hồi kết thúc '. Ai hiểu tường tận nghĩa có thể comment cho mình biết ạ.
Không nói ta cũng biết là chuẩn bị đồ tốt cho vị kia nào. Hao tâm khổ tứ như vậy, ai còn có phúc phận mà khiến đại tướng quân cao cao tại thượng nổi danh hung thần sát khí đầy mình xách dao vào bếp ngoài đương kim thánh thượng đây?
Đúng là tình yêu làm mù lý trí mà, huynh đệ nhà hắn cũng không phải ngoại lệ a.
* lao tâm khổ tứ: lo nghĩ vất vả, hao tổn nhiều sức lực và tinh thần.
Trương Ân từ nãy đến giờ đều ngây người trong phòng bếp một lúc lâu nhìn hắn, suy nghĩ nhân sinh cuộc sống làm phiền nhiều tâm tư.
Nhất quán đi theo sau, nào chú ý Huyền Dao xoay người lại từ lúc nào có không hay đụng trúng mình. Với lực va chạm không nhỏ gần như làm hai con người có thân hình cao lớn như nhau muốn ngã sõng soái trên nền đất, trán cụng trán, đau muốn say xẩm mặt mày.
Nhà bếp đã không lớn, lại bị hai nam nhân to con chiếm đóng mà không xảy ra chút rắc rối nào mới là chuyện lạ.