" Hừ, ông thì biết cái gì cái đếch gì? Cùng làm thương nhân với nhau, kiếm tiền nhanh hay chậm là dựa tin tức nhạy bén, chẳng lẽ đến điểm mấu chốt đó ông cũng không hiểu sao? "
Khinh thường nhìn lão bạn già ngu đần của mình, trầm giọng mà trách móc.
" Cứ ru rú trong nhà như ông thì biết được gì cơ chứ. Qua ngày mai cuốn gói tất cả đồ đạt lên kinh với tôi, ở đó chắc chắc sẽ có con mồi béo bở để phát tài. Lần này, tuyệt đối ông không được từ chối ". Nâng cao ngữ điều câu cuối, nguy hiểm mà cảnh cáo người đang ngơ ngát kia.
Hốp một ly rượu cay sè vào trong miệng, khà khà sảng khoái.
Nâng lên vại rượu đổ dòng nước trắng đục vào hai ly. Rót một ly nữa cho mình và một ly cho người đối diện, đưa cho cố hữu.
Phóng khoáng đặt mạnh bình rượu sát bên.
Cụng một cái vào ly của người nọ, hơi lân lân hàn huyên tâm sự trong men say. Nhưng vẫn còn giữ vững chút tỉnh táo mà nói.
" Lễ sinh thần năm nay của Hoàng Thượng hoàn toàn không giống với các năm trước. Không chỉ có vương tôn quý tộc trong nước mà còn có sự góp mặt của các thập phương chư vị tôn quý từ khắp mọi nơi đổ dồn về kinh thành mà tụ hội. Chắc chắc sẽ rất là náo nhiệt. "
Lão cố hữu hơi hồ nghi lời con sâu rượu này, phản bác." Như vậy cũng thật là lạ đi, tam đại lục chúng ta nhìn như nước sông không phạm nước giếng nhưng cũng không gọi là hòa hoãn. Lâu lâu vẫn có chiến loạn như thường, nay lại tụ tập với quy mô lớn như vậy, thật sự không phải là có điểm lạ sao? "
Người tưởng chừng như con sâu rượu nay lại nhìn với ý vị sâu xa, tinh tường đến lạ khàn khàn nói khẽ.
" Tâm cơ của Hoàng Thượng nào đến lượt dân đen như chúng ta đây có thể đoán chứ. Ta chỉ biết, lần này là cơ hội lớn cho các thương nhân chúng ta được việc. Kiếm được một bộn tiền không nhỏ vào túi tiền. Như vậy đã là quá đủ rồi, thắc mắc thêm làm gì cho mệt. Quản tới đâu mà lo xa lắm thế "
Ông ta chỉ chỉ các bàn sát bên, như đã đi gót trong bụng, nhìn thấu tất cả mà bình thản phân trần.
" Nhìn tất cả bọn họ đi, đều là con buôn từ phương xa đánh hơi được mà tới đấy. Lão đần ngươi nghĩ, ở một vùng thành trì nhỏ tí tẹo như này, thì mấy khi có ai để mắt tới chứ. Nay lại đông như kiến vỡ tổ..."
" Ừ nhỉ, đúng thật, quả là không để ý mấy ".
" Ngay từ đầu ông không nhận thấy sự bất thường ở đây sao? "
Đúng thật là lão không mấy chú tâm. Nay nhìn lại mới thấy điểm bất thường, hầu như khách điếm này lẫn lân cận xung quanh đều được bao chọn phòng cả rồi.
Chật nghẹt đến cứng cái người.
Ông ở đây lâu năm chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.
Không còn một khẽ hở có thể lót nào.
Tấp nập một cách bất thường như vậy, e là mấy thành trì lân cận cũng là viễn cảnh như vậy đi?
Nếu đúng như lời lão sâu rượu này nói, tất cả đều mục đích hướng tới kinh thành để kiếm lợi.
Thì chọn nơi này quả là không tồi đi.
Nếu thong thả không câu nệ, thì chỉ cần đi khoảng ba ngày hai đêm là tới nơi. Mà muốn được tiến trình đó, thì thành trì nhỏ Lục Khang này là lựa chọn hoàn hảo nhất rồi.
Vừa có thể kịp lúc tới sớm hơn một ngày sự kiện trọng đại nhất cả nước diễn ra vừa tiện đường mà sắp xếp, một công đôi việc.
Quả là tính không sai, khiến mũi chó ghé thăm tới đây cũng thật nhiều a.
Hai lão già cứ hàn huyên qua lại mà không biết từ nãy đến giờ cuộc đối thoại của họ bị một người nghe thấy không sót chữ nào.
Huyền Dao lòng thầm ẩn ẩn nổi bất an nghĩ.
- Xuân Hòa, ngươi tính làm gì?
Sắc mặt ngày càng không tốt, tay hắn ở dưới bàn bấu lấy gấu quần mình. Trấn tính mình suy nghĩ tiêu cực.
Trương Ân như phát hiện người kia có gì đó không ổn, lo lắng hỏi thăm." Ngươi không sao đấy chứ? Sắc mặt sao lại xấu như vậy? Huynh đệ đang vui mà? "
Không khí bổng chốc trầm lại, không gian như ngừng lại. Mặc kệ xung quanh yên náo, bàn hắn vẫn cứ nhất mực ngồi im như pho tượng, một lời cũng không thốt lên mà nhìn Huyền Dao.
Hắn không im lặng không trả lời, đột ngột đứng dậy nói.
" Các ngươi ở lại nghĩ ngơi trước một đêm đi, ta còn có việc phải quay về kinh thành ngay lập tức. "
Hùng hổ cầm lấy binh khí bên người, toan tính rời đi thì cổ tay hắn bị một lực nắm lại.
Cố định khiến hắn không thể thoát ra.
Không ai khác đó chính là Trương Ân.
Không cho hắn lấy một cơ hội cự tuyệt, y quyết liệt nói." Ta và các huynh đệ sẽ đi cùng với ngươi, có chuyện gì phải từ từ tính không thể cứ thế mà vội vàng hấp tấp được "
Huyền Dao." Nhưng ta..."
Trương Ân trừng hắn cảnh cáo." Không có nhưng nhị gì hết, ở đây ai cũng luôn sát cánh cùng ngươi. Ngươi cứ thế mà bỏ mặc họ ở lại đây sao? "
Sau một lúc lâu, Huyền Dao mặc dù không mấy đành lòng nhưng cũng không còn cách nào khác mà thỏa hiệp, gật đầu." Được rồi "
Hắn không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng giờ đây tâm hắn đã đi về hướng phương trời nào rồi.
Trong lòng chỉ nhất mực mà gọi tên người nọ liên hồi, lo lắng lẫn bất an không thôi.
Một mực chỉ muốn quay về.nhìn thấy người nọ một cái. Để kịp nói được một câu bấy lâu nay đã bỏ lở.
Vốn hắn bị bắt điều lệnh ở biên cương canh giữ, không có hoàng lệnh thì tuyệt đối không được phép quay trở về.
Hắn làm sao có thể cam tâm bỏ tay chịu trói, nhân lúc triều đình đang lơ lỏng hắn phán chỉ ròng rã suốt nữa tháng trên lưng ngựa mà quay về.
Như có điều gì đó thôi thúc lệnh hắn phải quay về ngay và cũng một phần vì sinh thần của y cũng sắp tới rồi. Hắn không kìm lòng được mà chôn chân ở biên cương khổ nẻo.
Hắn muốn tận tay đưa món quà mà mình tự tay chuẩn bị cho y.
Và cũng muốn chúc y một câu 'sinh thần vui vẻ'. Mấy năm rồi, sinh thần của Xuân Hòa hắn không có về kịp lúc.
Có khi lại bị vướng chân không cam tâm, khổ sở mà ở lại chốn nọ.
Cứ thế, mà vô tình bị bỏ lỡ hết lần này đến lần khác thời khắc quan trọng nhất của y.
Nhưng không năm nay nhất định sẽ khác.
Dù cho có chuyện gì xảy ra hắn nhất định phải quay trở trở về kịp lúc, sẽ cùng y thả hoa đăng, sẽ cùng y dạo chơi khắp phố phường đông đúc nhộn nhạo như khi hai người còn nhỏ.
Hắn sẽ cùng Xuân Hòa mà làm thật nhiều việc.
Tạo nên những kí ức đẹp đẽ chỉ thuộc về hai ngươi, chỉ riêng hai người bọn hắn mà thôi.
Cho y một sự kinh hỉ nho nhỏ về sự xuất hiện của mình.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên ánh lên trên gương mặt đầy lạnh lùng xinh đẹp của người nọ.
Hắn thật sự rất mong chờ.
Thời khắc ấy....
Xảy ra...