Cho đến khi yến hội kết thúc, Lâm Hiểu cũng không nhìn thấy Đường Thiên Dật nữa. Trên đường ra cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng tiệc rực rỡ, tâm tình phức tạp. Cô không biết, ở lầu hai trong một căn phòng không có chút ánh sáng nào đó, Đường Thiên Dật ẩn ở đằng sau rèm cửa nhìn Lâm Hiểu, nhìn bộ dáng cô quay đầu lại, đôi mắt trở nên thâm trầm.
Rất nhanh đã đến lễ quốc khánh, cô cho tất cả người giúp việc nghỉ, mà chính mình thì bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Thật may mắn cô là tiểu thư có tiền, nếu không thì không biết phải làm sao. Lâm Hiểu cố gắng hết sức bí mật, mỗi ngày đều đi những siêu thị khác nhau, bản thân mình cũng lái xe khác nhau, mang theo mũ cùng kính râm, trong gara có 6 chiếc xe khác nhau, đủ cho cô đổi. Đời trước cô biết lái xe, còn nguyên chủ cũng đã 18 tuổi, sớm có bằng lái, không sợ bị cảnh sát bắt phạt.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Hiểu đến siêu thị mua sắm điên cuồng ngày đầu tiên, cô đứng ở bên ngoài siêu thị nhìn một cái, chọn một chỗ cách khá xa đậu xe.
Lâm Hiểu kéo sụp vành nón xuống một chút rồi đi vào siêu thị. Mục tiêu của cô là sản phẩm tồn trữ được, bánh bích quy, chocolate, mì tôm, lạp xưởng, thịt khô ăn liền. Vào thời mạt thế, trừ căn cứ lớn có máy phát điện, toàn bộ điện bên ngoài đều không còn, cho nên cho dù cô đi mua những thứ rau quả kia cũng không tồn trữ được. Đương nhiên điều trọng yếu nhất là nước, thời mạt thế nước là khan hiếm nhất, tất cả nước trong thiên nhiên đều bị ô nhiễm, chỉ có chút ít nước khoáng cùng người có dị năng hệ thủy có thể chế ra nước có thể uống, mặc dù lúc đó các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu phương pháp tách siêu vi trùng trong nước ra, nhưng tới đoạn Lâm Hiểu đọc trong sách vẫn chưa nói ra cách hữu hiệu.
Lâm Hiểu đang cố đẩy xe đầy đồ từ siêu thị ra, giờ phút này trong nội tâm cô vô cùng hâm mộ nữ chủ sao lại có vận hội may mắn đến thế, có cả một không gian! Nếu cô cũng có thì bây giờ không cần phải như con kiến từng chút từng chút dọn nhà, tay chỉ cần vung lên là toàn bộ có thể tiến vào không gian, ngẫm lại thật sảng khoái, đáng tiếc, cô chỉ có thể từng cái, từng cái yy, Lâm Hiểu hơi phiền muộn một chút.
Lầu sau cô lại đổi một siêu thị khác, lần này chủ yếu mua đồ dùng hàng ngày, y phục, áo khoác mùa đông, đồ lót, kem đánh răng cùng bàn chải. Thời tiết thời mạt thế chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông. Mùa hè thì thật nóng, mùa đông lại rất lạnh, con người không dám đi ra ngoài hoạt động nhiều. Có rất nhiều người không chết vì siêu vi trùng từ thây ma mà bị thời tiết rét lạnh mùa đông làm chết rét.
Thời mạt thế trung kỳ cũng không có thiết bị sưởi ấm, đại đa số đều là nhóm lửa để sưởi ấm, cho nên y phục giữ ấm là không thể thiếu. Cô không chỉ mua kích cỡ cho mình, mà còn mua cho cha mẹ. Quan trọng nữa vẫn là khăn vệ sinh, đối với phụ nữ đây là một phiền toái lớn, vị máu tanh hết sức dễ dàng hấp dẫn thây ma, đây cũng là nguyên nhân phụ nữ bị kỳ thị trong thời mạt thế.
Xem lại một lần nữa chỗ ngồi kế bên đã nghẹt cứng, chỗ ngồi phía sau cùng đằng sau cốp xe, Lâm Hiểu thở dài. Mặc dù cô còn muốn mua thêm một chút nhưng cô đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của nhân viên bán hàng, Lâm Hiểu đành phải thôi.
Đợi đến khi cất toàn bộ đồ vật hôm nay mình đã mua vào tầng hầm, nhìn bao quát mọi thứ xong, Lâm Hiểu mới có một tia an tâm, cô không thể nào mua mọi thứ về nhà, cô không khờ dại như vậy cho rằng mình có thể liên tục trốn trong biệt thự, nhưng tối thiểu cô đã chuẩn bị được thức ăn có thể giúp cô cùng ba mẹ vượt qua được khoảng nửa năm.
Thời mạt thế muốn sống nhất định phải không ngừng chiến đấu, đề cao năng lực sinh tồn, chỉ có dạng này cô mới có giá trị, dù sao cô chính là muốn đi theo boss.
Sau khi sửa sang xong mọi thứ đã gần là buổi trưa, Lâm Hiểu ăn một ít cơm trưa, sau đó đi câu lạc bộ rèn luyện thân thể. Lâm Hiểu tìm một huấn luyện viên tư nhân, mặc dù thời gian ngắn như vậy, khả năng cô học không được bao nhiêu thứ, nhưng tối thiểu có thể làm cho thể lực mình tăng lên, trong thời điểm trốn chạy có thể chống đỡ chút ít.
"Đấm, dùng sức, cố gắng lên, tay nâng như thế, một kích đánh trúng mới được." Nói thật, Lý Cường rất ít khi chứng kiến một cô gái liều mạng như vậy, mỗi ngày đều đến câu lạc bộ học đấu quyền. Cho dù học động tác cơ bản nhất, cô cũng vô cùng nghiêm túc.
Tuổi cỡ cô gái này hiện tại là cỡ thiếu niên thời điểm không lo không lắng gì, huống chi từ cách ăn mặc bình thường cũng có thể thấy được đây là một tiểu thư con nhà giàu, dạng này chắc chắn ngậm thìa vàng, vì cái gì mà liều mạng như vậy? Đương nhiên Lý Cường cũng chỉ là hiếu kỳ, anh cũng không thăm dò gì hơn, dù sao suy nghĩ của con cái nhà giàu anh không cần đoán, đoán cũng không ra, huống chi thù lao tiểu cô nương trả hết sức phong phú.
Sau nửa giờ, Lâm Hiểu đã thở hồng hộc, Lý Cường kêu ngừng, "Cô Lâm, hôm nay học đến đây thôi, cô đã luyện ba giờ, nếu luyện nữa đối với thân thể sẽ có ảnh hưởng."
Lâm Hiểu dùng khăn lông lau mặt, uống một hớp nước lớn, gật gật đầu, "Hôm nay cảm ơn thầy Lý."
Đến khi Lâm Hiểu thay đồ xong xuôi đã là ba giờ rưỡi chiều, xe đang chạy nửa đường về nhà, Lâm Hiểu do dự một chút, từ sau ngày yến hội tới nay mình chưa liên lạc lại với Đường Thiên Dật, dù sao nguyên chủ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn, nếu mình đột nhiên ân cần, khó tránh sẽ làm cho người khác hoài nghi. Chính mình dù sao cũng liên tục bận đi học, rèn luyện thân thể, căn bản cũng không có thời gian đi thăm hắn. Nhưng muốn ôm bắp đùi boss thiết yếu phải tạo quan hệ tốt với boss, nếu không chờ sau này boss cường đại lên càng thêm không có hy vọng.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu chuyển phương hướng, hướng Đường gia lái xe tới.
Lâm Hiểu đến cửa biệt thự Đường gia, dưới sự hướng dẫn của quản gia Đường gia, chạy thẳng đến tòa nhà chính.
Quản gia nghiêm trang nói với Lâm Hiểu, "Lâm tiểu thư, đại thiếu gia ở gian phòng cuối cùng ở lầu hai."
Lâm Hiểu gật đầu, dựa theo hướng dẫn của quản gia đi tìm gian phòng kia. Lâm Hiểu gõ cửa, không có người lên tiếng, cô thử tay nắm cửa mới phát hiện cửa không khóa. Cô mở cửa, thấy bên trong tối đen, rèm cửa sổ kéo thật sát, mà Đường Thiên Dật ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, xung quanh đều là vỏ chai rượu, trong không khí nồng nặc vị cồn làm Lâm Hiểu thiếu chút nữa thở không nổi.
Tới khi cô kéo rèm cửa sổ ra mới nhìn thấy bộ dáng Đường Thiên Dật, hắn đã say bét, hiện giờ đang dựa vào mép giường ngủ say.
Lâm Hiểu lầm bầm, xem ra hiện giờ mình phải làm bảo mẫu cho boss đại nhân.
Từ phòng tắm đi ra, Lâm Hiểu cầm khăn lông đã nhúng nước ấm lau mặt cho Đường Thiên Dật, lại phí sức chín trâu hai hổ mới đem nổi thân thể cao nặng lên giường, nếu không phải gần đây cô đã rèn luyện thân thể, sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Lâm Hiểu nện nện lên eo mình, "Anh nói, anh rõ ràng nhìn thật là gầy, tại sao lại nặng như vậy?" Lâm Hiểu oán trách.
Sau đó cô đem bình rượu trong phòng ném đi hết, lại đi phòng bếp, nhờ người giúp việc Đường gia nấu chén canh giải rượu cùng cháo loãng cầm lại phòng ngủ Đường Thiên Dật.
"Uy, tỉnh, Đường Thiên Dật, anh mau tỉnh lại."