Lâm Hiểu cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, thử một chút Phó Hạo cùng La Tiểu Bàn, cô thừa dịp những người khác vận chuyển vật tư không chú ý, từ trên xe cầm 2 cây súng xuống, đưa cho La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo, động tác Lâm Hiểu Trịnh Thanh Quang cũng thấy được, nhưng anh kỳ thật cũng có chỗ giữ lại với Phùng An Bang, cho nên miệng anh mấp máy nhưng không nói gì thêm.
Lâm Hiểu không giấu diếm gì Trịnh Thanh Quang, thấy anh không nói gì thêm, nói với Phó Hạo cùng La Tiểu Bàn, "Hai người chú ý Phùng An Bang." La Tiểu Bàn gật đầu liên tục, cậu đang muốn sờ sờ vào súng, lập tức bị Lâm Hiểu cảnh cáo một tiếng, "Chuyện súng không thích hợp để người khác biết được, tránh dẫn tới phiền toái."
Phó Hạo im lặng không lên tiếng đem súng cất kỹ, La Tiểu Bàn cũng không phải là không biết nặng nhẹ, biết rõ súng lợi hại, nếu có người có dụng ý khác biết được khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện không tốt, cho nên cậu cũng nhanh chóng đem súng giấu kỹ, "Yên tâm thủ trưởng, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Ra bộ dáng một đặc vụ bí mật, cậu cười hề hề.
Lâm Hiểu đá cậu một cước, lúc này vật tư cũng chuyển xong, vốn là cũng không có bao nhiêu.
Bọn họ lại lái xe vào trong sân, thôn cũng nhỏ không cần dùng xe lãng phí xăng. Mấy người cầm vũ khí bắt đầu phân hai đầu hành động.
Trịnh Thanh Quang không biết, ở một cửa sổ lầu 2, Trịnh Tĩnh Gia đang yên lặng tức giận, ca ca thế mà không an ủi mình, trở về không bao lâu lại đi tiếp, cô cắn cắn môi, trong lòng suy nghĩ lại, có phải chính mình đã làm sai?
Một lúc sau, đang lúc Lâm Hiểu hướng vào không gian chuyển một ít đồ đạc, đột nhiên cách đó không xa truyền ra mấy tiếng súng. Lâm Hiểu lập tức ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng, xem ra chính mình lo lắng là đúng, cô lập tức mở cửa phòng đi xuống lầu, trong ba lô trên người lúc nào cô cũng giả vờ thu được một ít đồ vật, đỡ phải đến lúc đó mọi người sinh nghi. Đến dưới lầu, Lâm Hiểu thấy được Nghiên Kinh đang cau mày, trong tay anh cầm một túi lớn, bên trong cũng đựng không ít này nọ kia, "Bên kia nhất định gặp nguy hiểm!"
Nghiên Kinh không nhìn thấy Lâm Hiểu đưa súng cho Phó Hạo cùng La Tiểu Bàn, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến phán đoán của anh, nơi bọn họ đang ở nhất định là xảy ra chuyện trọng đại!
"Chúng ta đi," Lâm Hiểu vừa chạy vừa nói cho Nghiên Kinh bên cạnh, "Tôi cấp cho La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo súng, nếu đoán không sai, vấn đề là Phùng An Bang." Đương nhiên cũng không loại trừ, La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo lâm trận phản bội, bất quá nếu họ đã dùng súng, như vậy nhất định không phải nguyên nhân là họ phản bội, bởi vì vừa nổ súng, mọi người sẽ nghe được và sẽ đến cứu viện, còn không bằng lẳng lặng làm chuyện riêng. Cho nên, Lâm Hiểu đoán trăm phần trăm là Phùng An Bang.
Bọn Lâm Hiểu vừa đến cửa tòa nhà nhỏ, bên trong đột nhiên truyến đến tiếng Trịnh Thanh Quang phẫn nộ gào thét, "Ngươi đồ cặn bã!"
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh liếc mắt nhìn nhau, lập tức tiến vào nhà.
Vào đến đại sảnh đã nhìn thấy Trịnh Thanh Quang đơn phương đang quyền cước đối mặt vừa Phùng An Bang, mà Trịnh Tĩnh Gia quần áo không chỉnh tề ngồi ở ghế không xa, được một người phụ nữ trung niên ôm vào trong ngực an ủi. Lâm Hiểu trong nháy mắt hiểu được Trịnh Tĩnh Gia gặp phải chuyện gì, không trách được Trịnh Thanh Quang vẫn luôn là hình tượng công tư như ngọc trở thành điên cuồng như vậy, muốn liều mạng với Phùng An Bang!
Lâm Hiểu vốn còn tưởng Phùng An Bang này muốn đoạt vật tư của bọn họ, không ngờ Phùng An Bang thế mà chưa đoạt vật tư đã muốn đoạt Trịnh Tĩnh Gia, mặc dù Lâm Hiểu cũng thừa nhận Trịnh Tĩnh Gia thật xinh xắn.
"Không đúng, vợ hắn Viên Trân đâu?" Nghiên Kinh la lên, làm Lâm Hiểu đang trong đám hỗn độn hoàn hồn trở lại, nhìn bốn phía, xác thực không có thân ảnh Viên Trân. La Tiểu Bàn vốn là đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, nghe câu hỏi của Nghiên Kinh, lập tức kinh hô, "Không xong, cô ta muốn chạy trốn." Lập tức phóng nhanh ra ngoài, Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh theo sát phía sau, bọn họ không rõ La Tiểu Bàn tại sao lại kích động như vậy.
La Tiểu Bàn vừa nhìn cửa chính trong sân đã mở, mà xe Phùng An Bang đã không thấy đâu, lập tức la lên, "Trong xe còn thức ăn nước uống!"
Cậu lập tức chạy ra cửa, may mắn xe chạy chưa xa, La Tiểu Bàn hô to, "Dừng lại." Một bên đuổi theo.
Trong tay Lâm Hiểu một tên lửa nhắm vào bánh sau xe hơi phóng ra.
Viên Trân đột nhiên nghe được tiếng vang, sau đó cảm thấy tay lái mất khống chế, muốn phanh lại đã không kịp, xe mất cân bằng, lật nghiêng trên đường.
Viên Trân nằm ở trong xe, đầu óc sợ sệt, không biết rõ đã phát sinh chuyện gì, nhưng trong chớp mắt khôi phục lại thanh tỉnh, biết rõ nếu mình không đi sẽ bị bắt lại, cô từ trong xe bò ra. Vừa chạy được mười mấy bước đã gặp được 2 thây ma chặn đường, tránh trái tránh phải, đột nhiên một thây ma trước mắt bị một tên lửa xuyên suốt.
Viên Trân không dám dừng lại, vừa chạy trốn vừa hy vọng rời đi, không nghĩ đến dưới chân xuất hiện một cành cây ngáng lại, trong nháy mắt bị vướng chân ngã xuống, sau đó lại bị một bó cành trói lại, không thể động đậy.
La Tiểu Bàn chạy tới thở hồng hộc, đứng ở trước mặt Viên Trân, "Mệt chết ta! Cô như thế nào lại chạy đi!"
Bụi cây trên người Viên Trân chậm trãi biến mất, cuối cùng chỉ còn trói hai tay cô ta.
La Tiểu Bàn bất chấp Viên Trân, chạy đến xe đang lật úp mà nhìn ngó, Lâm Hiểu lúc này mới phát hiện trong xe có không ít đồ, nguyên lai Phùng An Bang cùng Viên Trân không biết từ lúc nào đã đem vài thứ chuyển lên xe. Đây làm cho Lâm Hiểu không còn gì để nói, không hoàn toàn như cô đã suy đoán, bọn Phùng An Bang đã sớm thành công, chỉ là lúc sau hắn lại muốn thêm sắc. Sự việc sau đó bại lộ, bị bọn La Tiểu Bàn phát hiện.
Lâm Hiểu, Nghiên Kinh cùng La Tiểu Bàn mỗi người cầm một ít đồ vật, áp Viên Trân trở về, xe đã không thể dùng.
Viên Trân trên đường chỉ trầm mặc, giống như vừa rồi người liều lĩnh chạy trốn không phải là cô.
La Tiểu Bàn hùng hùng hổ hổ, "May mắn có thể đem cô ta trở về, không thì lỗi lầm của tôi thật lớn." Rồi cậu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Các người biết sao không? Nếu không phải Viên Trân lâm trận phản bội, chúng ta muốn đem Phùng An Bang chế trụ cũng không mau như thế, nguyên lai Phùng An Bang cũng có súng, khi đó có thể hù chết chúng ta, một viên đạn cứ thế mà sượt qua khuôn mặt anh tuấn của tôi, còn may là mặt tôi không sao, nếu không tôi phải đi tìm bệnh viện chỉnh hình..."
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh thế mới biết, nguyên lai sự tình phức tạp như thế. Ngay từ đầu lúc bọn La Tiểu Bàn phát hiện Phùng An Bang gian trá, Phó Hạo liền hướng Phùng An Bang nã một phát súng, kết quả không những bị Phùng An Bang sớm cảnh giác trốn thoát, mà hắn cũng từ bên hông rút ra một khẩu súng cùng bọn họ đánh nhau. Dị năng của Phó Hạo chưa khôi phục, tinh thần chưa rõ ràng, mà dị năng La Tiểu Bàn trước mắt chỉ có thể dùng để bảo vệ mình, mặc dù bọn họ có súng, nhưng La Tiểu Bàn chưa bao giờ sử dụng qua, bắn không được chuẩn, bởi vì vậy bọn họ mới mãi giằng co không dứt với Phùng An Bang.
Đúng lúc này, Viên Trân mãi núp ở đằng sau không một tiếng động làm một động tác dũng cảm, từ phía sau lưng tập kích Phùng An Bang một cái, làm cho Phùng An Bang lộ ra sơ hở, La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo mới nắm lấy cơ hội, chế trụ hắn. Mới vừa chế trụ không bao lâu, bọn Trịnh Thanh Quang trở lại, sau đó thì bọn Lâm Hiểu đều biết rõ.
Đợi đến ba người Lâm Hiểu đem Viên Trân mang về đến, Phùng An Bang đã bị Trịnh Thanh Quang đánh thành đầu heo lập tức giận dữ, "Cái đồ kỹ nữ này, lại dám bán đứng ta!" Hắn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng bị dây thừng trói lại, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Vốn là liên tục cúi thấp đầu, miệng đóng chặt không nói lời nào, Viên Trân chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn trề tia máu, trợn to hai mắt, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Phùng An Bang, "Ta kỹ nữ! Phùng An Bang ngươi cái thứ không bằng heo chó, ngươi có tư cách gì nói ta là kỹ nữ. Ta, Viên Trân lúc trước thật sự mắt bị mù mới gả cho ngươi! Ngươi gieo họa cho bao nhiêu người vô tội, thật không bằng cầm thú!"
"Ta không bằng cầm thú? Ta không bằng cầm thú, ngươi là như thế nào sống đến bây giờ? Mạt thế tới nay là ai dưỡng ngươi, nếu như không có ta, ngươi cũng sớm đã biến thành thây ma! Ngươi mới là không có tư cách nói ta!"
Viên Trân sớm đã lệ rơi đầy mặt, "Ta chỉ hận ta không có năng lực thoát khỏi ngươi!"
"Đừng nói giống như là ta buộc ngươi đi theo ta, chính mình không có bản lãnh cũng đừng trách trên thân người khác!"
Tất cả mọi người không có hứng thú lại xem bọn họ chó cắn chó chửi mèo, chút sự tình này ở mạt thế thấy rất rõ.
Trịnh Tĩnh Gia được an ủi một hồi, cuối cùng khôi phục lại, Trịnh Thanh Quang dè dặt hỏi, "Em muốn xử trí hai người này thế nào?"
Trịnh Tĩnh Gia vừa rồi cũng không bị Phùng An Bang làm gì, khóc cũng đã khóc khá nhiều, chỉ là nghĩ lại sự tình vừa rồi làm cô sợ không thôi, cô chỉ hướng Phùng An Bang, "Sau này em không nhìn hắn nữa! Còn người phụ nữ này, tùy các người xử trí."
Trịnh Thanh Quang sờ sờ đầu Trịnh Tĩnh Gia, "Anh biết rồi, em đi nghỉ đi."
Tiếp theo thần sắc lạnh lùng nhìn Phùng An Bang, "Chúng ta không phải là thẩm phán, cũng không phải là cảnh sát, các ngươi đã không có phạm phải sai lầm lớn, tôi cũng không có quyền quyết định sinh tử của các ngươi. Tôi có thể tha các ngươi đi, nhưng mà," vừa nghe đến chính mình không cần chết, Phùng An Bang lập tức ngẩng đầu, tràn trề hy vọng nhìn Trịnh Thanh Quang, nhưng vừa nghe đến còn có "Nhưng mà", lại làm hắn giật mình, "Chúng ta sẽ không cho các ngươi bất kỳ vật gì, còn như có thể còn sống sót hay không, liền xem vận khí của chính các ngươi."
Phùng An Bang gật đầu liên tục, nào không có đáp ứng. Hắn nguyên vốn cho rằng mình nhất định sẽ chết, không nghĩ tới người trước mắt này còn có thiện tâm, mặc dù cho tới bây giờ hắn đều xem thường loại này, nhưng giờ phút này thật cảm tạ trời xanh, cảm tạ Trịnh Thanh Quang, còn sau này... Hừ hừ, Phùng An Bang trong lòng cười lạnh, chỉ cần ta có thể sống, thù hôm nay ta tất báo!
Trịnh Thanh Quang nói xong, trưng cầu nhìn Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh một cái, "Chúng ta không có ý kiến."
Người gặp tổn hại là Trịnh Tĩnh Gia, nếu anh của cô ta đều không muốn mạng của bọn Phùng An Bang, như vậy Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh tự nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Chỉ là, Lâm Hiểu cho rằng, Trịnh Thanh Quang như vậy quá nhân từ, Phùng An Bang vừa nhìn cũng biết là một tên tiểu nhân, nếu hắn vẫn còn tốt, nếu như hắn sống sót, gặp lại bọn Trịnh Thanh Quang nhất định sẽ báo cái nhục hôm nay. Đương nhiên hết thảy điều kiện tiến quyết là nếu bọn họ còn sống sót, Phùng An Bang dù sao cũng là người bình thường, bị đuổi ra ngoài, xác suất sống phi thường nhỏ. Nếu là Lâm Hiểu, cô đương nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Trịnh Thanh Quang tự thân cởi trói cho họ, một tay đẩy bọn họ đi ra ngoài nhà, sau đó đóng cửa lại.
Trịnh Thanh Quang nghiêm túc đến trước mặt La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo, khom người, "Vừa rồi đa tạ hai người, nếu như không có hai người..."
La Tiểu Bàn liên tục khoát tay, "Không cần, không cần. Nếu như không phải nhờ Lâm Hiểu, chúng ta cũng sẽ không có thực lực phản kháng cùng hắn."
Trịnh Thanh Quang hết sức tán thành, gật đầu, "Nhưng mà, tôi còn muốn cảm ơn các người đã cứu em gái tôi."
Phó Hạo vỗ vỗ vai Trịnh Thanh Quang, xoay người rời đi, La Tiểu Bàn thụ sủng nhược kinh gãi gãi đầu tóc mình, "Không cần, không cần."
Trịnh Thanh Quang cảm tạ xong La Tiểu Bàn cùng Phó Hạo, lại hướng về Lâm Hiểu nói lời cảm ơn, "Nếu không phải là cô có dự kiến trước, khả năng thực sẽ phát sinh bất hạnh, ..."
Lâm Hiểu ngăn lại lời anh nói tiếp theo, "Không cần nói cảm ơn, tôi chỉ là so với anh càng thích ứng với mạt thế này thôi, bất kể anh vì chính mình, hay là vì em gái, anh đều phải cẩn thận." Lâm Hiểu nói xong cùng Nghiên Kinh lên lầu, cô đã nhắc nhở Trịnh Thanh Quang nhiều như vậy, còn lại phải xem chính anh thế nào.
Trịnh Thanh Quang sợ sệt đứng ở tại chỗ, lần đầu tiên đối nguyên tắc xử sự của mình có hoài nghi, không khỏi trầm tư, đợi đến hoàn hồn, thân ảnh bọn Lâm Hiểu đã sớm không thấy nữa.