Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Hiểu tỉnh lại, dì Vương thông báo công ty mẹ Lâm có việc gấp, sáng sớm bà đã bay đi.
Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo dì Vương nói ra, "Phu nhân nói tuần này thứ sáu sẽ cùng tiên sinh trở về, chuẩn bị tham gia dạ tiệc của Đường gia."
"Cháu biết rồi."
Thứ bảy. Giờ phút này Lâm Hiểu ngồi thừ trước bàn trang điểm, mãi phân tích quyển tiểu thuyết, suy nghĩ mình nên làm gì.
Cô là một người bình thường, muốn ở mạt thế sống sót được, nhất định phải có một chỗ dựa cường đại vững chắc. Trong sách chỗ dựa vững chắc nhất chính là nữ chủ, nhưng cô căn cứ cả quyển sách phân tích, phát hiện tất cả nữ phụ đi theo nữ chủ đều không sống lâu được. Thời điểm đọc sách không phát hiện ra, chỉ là không ngừng ủng hộ nữ chủ. Bây giờ tinh tế cân nhắc mới giật mình, Lâm Hiểu không biết rõ đây là nữ chủ cố ý, hay là bố cục theo ý tác giả, bất quá sự thật kinh hãi này làm Lâm Hiểu đối với nữ chủ trở nên chùn bước.
Hai ngày nay, cô cũng không phải là không thừa dịp nghỉ giữa giờ đi quan sát nữ chủ, tổng cảm thấy nữ chủ không giống như trong sách miêu tả, đồng dạng hồn nhiên thiện lương.
Tiếp theo chính là hậu cung của nữ chủ, là một nhóm nam chủ. Không sai, nữ chủ có 7 người đàn ông, những người đàn ông này từng người đều là cường đại trong thời mạt thế, nhưng đều bị nữ chủ hồn nhiên thiện lương hấp dẫn, cuối cùng vì cô mà tất cả đồng ý cùng chia sẻ nữ chủ. Nghĩ đến đám hậu cung này, Lâm Hiểu cũng bỏ qua, bởi vì tất cả nữ phụ bên cạnh nam chủ đều là vật hy sinh. Nguyên văn trong sách, Lâm Hiểu ái mộ nhất là nam chủ Tiêu Phong, kết cục thật hết sức bi thảm.
Cuối cùng chính là nhân vật phản diện boss. Nhân vật phản diện boss là người duy nhất bên ngoài dàn đàn ông của nữ chủ sống được thời gian dài nhất. Mà hắn mặc dù biến thái, nhưng căn cứ nội dung tiểu thuyết, hắn đối với người trung thành bên cạnh hắn rất tốt. Bất quá một khi phản bội hắn, liền sống không bằng chết.
Giữa hai lựa chọn này, Lâm Hiểu suy tính có nên dựa vào nhân vật phản diện boss hay không, làm thuộc hạ trung thành của hắn, có khi boss phản diện có thể làm chỗ dựa cho mình. Cho dù mình không thể kích thích dị năng, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời boss, ở trong trụ sở không leo trèo tham lam đến địa vị cao, cũng có thể sống sót tốt. Hơn nữa, mình là vị hôn thê của hắn, tầng quan hệ này, nói không chừng còn có thể đạt được không ít che chở.
Căn cứ tin tức cô thu thập vài ngày nay, hiện tại Đường Thiên Dật xác định là không thể đi lại được, mà ba mẹ Lâm Hiểu lại có ý định giải trừ hôn ước. Phỏng đoán nguyên văn trong sách, cô thật sự giải trừ hôn ước, mà Lâm Hiểu là một vật hy sinh nữ phụ chết sớm, căn bản cũng không cần thiết nói nhiều, cho nên tác giả không viết rõ ra tầng quan hệ này. Trong sách boss xuất hiện là trung kỳ, đối với giai đoạn trước cũng không miêu tả nhiều, chỉ là mơ mơ hồ hồ một chút bóng dáng. Vào trung kỳ, Đường Thiên Dật là một người đàn ông cường đại, lãnh khốc, tuyệt đối không có hai chân tàn tật, bởi vì lúc này hắn hẳn là đã đạt được dị năng, thời điểm đó hai chân liền khôi phục. Việc bây giờ cô muốn làm chính là thuyết phục cha mẹ mình, yêu cầu họ không cần giải trừ hôn ước.
"Tốt lắm! Tiểu thư, cô thật là xinh đẹp, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của lễ hội."
Lời thợ trang điểm khen tặng làm Lâm Hiểu chợt tỉnh, soi gương, nhìn thợ trang điểm cười cười. Ngay lúc này, mẹ Lâm gõ cửa, "Hiểu Hiểu, xong chưa? Thời gian không còn sớm."
"Xong rồi, mẹ, chúng ta lên đường."
Mẹ Lâm hài lòng nhìn Lâm Hiểu, "Hiểu Hiểu của chúng ta hôm nay thật đúng là xinh đẹp!"
"Không có đâu, con lại cảm thấy mẹ so với con còn đẹp hơn nhiều!"
Mẹ Lâm được Lâm Hiểu dụ dỗ, cười ha ha, "Tốt lắm, đừng nhiều lời nữa, ba con đang đợi chúng ta dưới lầu."
Đến khi ngồi vào trong xe, Lâm Hiểu khẩn thiết nói vậy cha mẹ, "Ba mẹ, hôm nay nhất định không cần đề cập đến vấn đề giải trừ hôn ước."
Sắc mặt cha Lâm vốn còn vui vẻ, lập tức biến mất, "Trước không phải con ầm ĩ muốn giải trừ hôn ước sao? Như thế nào? Đừng nói với ba, Đường Thiên Dật tàn tật kia, con lại thích nó."
"Ba, con không phải ý này. Chỉ là, hôm nay là ngày gì, chúng ta đều rõ ràng, mà con cũng không thích bỏ đá xuống giếng." Hôm nay Đường gia gia chủ làm sinh nhật con ngoài giá thú của ông ta, nếu Đường Thiên Dật khỏe mạnh, với thủ đoạn của Đường Thiên Dật tuyệt đối sẽ không chịu để người con ngoài giá thú này đi vào nhà Đường gia một bước, người con này tự nhiên không thể ngửa mặt nhìn trời. Hiện thời Đường Thiên Dật bị tàn tật, Đường gia gia chủ liền chờ không được mà đem con bên ngoài tiến đón vào Đường gia, rất có thể dự địn để cho người này thừa kế Đường gia.
Mẹ Lâm giảng dạy cho Lâm Hiểu, "Vốn là muốn hôm nay đề ra giải trừ hôn ước, là muốn cho con cùng nó mau chóng cắt đứt quan hệ, mà ta cũng không muốn cùng Đường gia có quan hệ gì nữa. Yên tâm, ba và mẹ sẽ để con chọn lựa một lần nữa một vị hôn phu mà con hài lòng." Nếu tương lai Đường gia là con ngoài giá thú cầm quyền, bọn họ phải cùng Đường Thiên Dật phủi bỏ càng nhanh càng tốt, trong giới này thực tế là phũ phàng như vậy.
"Ba, chúng ta làm như vậy sẽ làm người khác nói không tốt."
"Nói thì sao, dạng này hết sức bình thường, vốn chính là đám hỏi lợi ích thôi. Không có lợi ích, đám hỏi này cũng không tồn tại. Con yên tâm, sẽ không có bất kỳ bàn luận gì."
"Chính là, Hiểu Hiểu, chuyện này mẹ và ba con sẽ xử lý, con không cần lo lắng vớ vẩn."
Mắt thấy cha mẹ không thỏa hiệp chút nào, Lâm Hiểu bất đắc dĩ chỉ có thể ra đòn sát thủ, ôm cánh tay mẹ Lâm lắc lư, "Ba, con biết rõ hai người là vì tốt cho con. Nếu như nhất định phải giải trừ hôn ước cũng không cần là vào hôm nay. Chúng ta có thể để cuối tháng 10, hoặc là sau này nhắc lại cũng không muộn mà. Ba, anh ấy bị tai nạn xe cộ đã đủ đáng thương, con không muốn vung thêm muối vào vết thương anh ấy. Ba, ba đáp ứng đi, a? Nha?"
Cha Lâm đích xác bị bộ dáng đáng thương của con gái ảnh hưởng, hơn nữa vài ngày nay cô thật biết điều, lại bị cô không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt, rất nhanh ông đã đầu hàng, "Được rồi, được rồi, ba đồng ý. Bất quá con không được liên lạc với Đường Thiên Dật." Vốn vợ chồng họ làm như thế là muốn biểu đạt thành ý tới người nối nghiệp mới của Đường gia, dù sao Lâm gia so ra kém thế so với Đường gia, nhưng không có nghĩa Lâm gia sợ hãi Đường gia. Nếu con gái bảo bối muốn bọn họ lùi lại vài ngày, vậy thì lùi lại vài ngày cũng không sao.
Mẹ Lâm cũng hiểu chồng đối với con gái cũng cưng chiều, bà liếc một cái, trong nội tâm thở dài, xem ra sau này phải dùng cách khác quy phục tân thiếu gia Đường gia.
Lâm Hiểu đối với sự đồng ý của cha mẹ hết sức cao hứng, cô hướng tới cha Lâm cùng mẹ Lâm nói rất nhiều lời dí dỏm, chọc cho bọn họ cười vui liên tục, bầu không khí hết sức ấm áp.
Không lâu sau, Lâm gia ba người đã đến biệt thự giữa lưng núi của Đường gia, xung quanh không ngừng xe sang ra vào.
Lâm Hiểu yên lặng theo sau lưng cha mẹ, sắm vai hình tượng con gái nhu thuận, chỉ khi nào họ nhắc tới, cô mới mở miệng nói chuyện, bộ dáng ôn hòa tri lễ lập tức được mọi người tán dương.