Đường Phong Thành đến cùng không đành lòng, dù sao Đường Thiên Dật cũng là con trai ruột của mình, hắn muốn mở miệng, người phụ nữ xinh đẹp ngồi kế hắn nãy giờ im lặng lôi kéo tay áo hắn, "Phong Thành?"
Đường Phong Thành thở dài, vỗ vỗ tay của cô, hướng về Lâm Hiểu nói, "Tôi để Thiên Tuấn nói cho cháu nghe địa điểm, nhưng từ nay về sau Thiên Dật không phải là đại thiếu gia Đường gia nữa, mọi việc đều không quan hệ tới Đường gia."
Lâm Hiểu cắn răng nói, "Được!" Cô thật sự thay Đường Thiên Dật cảm thấy không đáng giá.
"Thiên Tuấn, nói cho cô ấy biết đi."
Đường Thiên Tuấn trừng Lâm Hiểu một cái, "Hừ, tính là vận cô được tốt. Hắn ở đường Thanh Tuyền, trong khách sạn Đường gia."
Lâm Hiểu lập tức nói, "Được. Chúng ta không hẹn gặp lại."
Đợi đến Lâm Hiểu đi rồi, Đường Thiên Tuấn mới lộ ra vẻ đắc ý, "Đợi cô ta tới, tên Đường Thiên Dật tàn phế này cũng đã biến thành thây ma, vừa vặn làm cho bọn họ thành một đôi thây ma phu thê, ngẫm lại thật vui. Ba, người vừa mới diễn được thật giống."
"Ta lại có thể mẹ con diễn là tốt nhất."
Đường Thiên Tuấn cười nói, "Vậy phải xem mẹ con là ai chứ!" Câu nói chọc cho người phụ nữ xinh đẹp cười ha ha, "Đứa con trai này!"
Cả nhà bọn họ tương thân tương ái, phảng phất như vừa rồi xảy ra chuyện gì đó thật thú vị. Ngồi ở ghế lái cùng ghế phụ hai người lính liếc mắt nhìn nhau, chứng kiến cả nhà này mà khiếp sợ cùng rùng mình.
Lâm Hiểu không biết được chờ đợi mình sẽ là tình cảnh gì, nhưng cho dù biết rõ, cô cũng tin tưởng boss nhất định không có việc gì.
Lâm Hiểu lập tức trở về xe, quay đầu lái đi hướng khác.
Mười lăm phút sau, Lâm Hiểu tới khách sạn Đường gia trên đường Thanh Tuyền. Lúc này ngoài cửa nhà hàng vây quanh mấy cái thây ma, Lâm Hiểu không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Ngô Đại Minh. Cánh tay hắn đã mất, vòng vo hướng đi tới hướng Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu ánh mắt phức tạp xem Ngô Đại Minh chậm rãi tiến đến gần, "Sớm biết có ngày hôm nay, sao còn chọn quyết định này?"
Nhưng hiện tại nói gì cũng không còn ý nghĩ, Lâm Hiểu một cước đạp đến, một kích lấy mạng hắn.
Không quan tâm đến thây ma bên ngoài, Lâm Hiểu cẩn thận đẩy cửa chính khách sạn ra, phát hiện bên trong ngược lại rất sạch sẽ, trước đây hẳn là căn cứ điểm tạm thời của cha con Đường gia.
Mà theo cá tính Đường Thiên Tuấn nhất định sẽ lựa chọn tầng cao nhất ở, do đó Lâm Hiểu trực tiếp đi đến thang máy, đè nút xuống, phát hiện thang máy vẫn còn vận hành, Lâm Hiểu mới cảm thấy thoải mái một chút, xem ra nguồn điện dự bị vẫn còn sử dụng được. Cô nhấn nút, thang máy dần dần đi lên, cuối cùng dừng lại ở tầng cao nhất.
Giây phút thang máy mở ra, Lâm Hiểu đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, đó là trực giác nhạy cảm của cô. Trong nháy mắt cô đem mã tấu lập tức chặn cửa thang máy, quả nhiên có vài tên tang thi muốn chui vào, nếu Lâm Hiểu không đạt được dị năng, gặp được tình huống như thế cô xử lý còn tốn chút ít công phu, hiện thời?
Lòng bàn tay trái Lâm Hiểu đột nhiên toát ra một đóa cầu lửa, đem hỏa cầu nhắm vào đầu thây ma, trong nháy mắt giải quyết được một tên. Trong vòng năm giây, Lâm Hiểu đem toàn bộ thây ma ở cửa thang máy đốt thành bụi, nhưng đồng thời lại có điểm không tốt.
Lâm Hiểu một tay vịn lấy cửa thang máy, cả người từng đợt như bị kim châm, dị năng của cô vẫn còn rất nhỏ yếu, chỉ sử dụng 3 quả cầu lửa đã làm cho dị năng của cô hầu như không còn. Thân thể cô trở nên cực kỳ suy yếu, Lâm Hiểu đi ra thang máy, đột nhiên phát hiện dưới chân mình giẫm lên một cái gì đó, Lâm Hiểu dời chân, dùng mũi chân tìm tìm trong đám bụi bẩn, cô thế mà phát hiện ra một viên tinh hạch trong suốt.
Trời ạ! Thây ma tinh hạch cấp 0, vận khí của cô đến cùng là tốt bao nhiêu. Mặc dù thây ma cấp 0 hiện tại chỗ nào cũng có, nhưng mà thây ma cấp 0 trong đầu có tinh hạch là một phần vạn! Về sau khi các nhà khoa học phát hiện tinh hạch có thể dùng đến để thăng cấp dị năng, mọi người mới biết nguyên lai trong đầu thây ma có thứ gì. Cấp 0 thây ma trong đầu có tinh hạch đích xác quá ít, mà người có dị năng muốn tăng cấp dị năng của mình lên đầu tiên phải dùng tinh hạch cấp 0, trực tiếp dùng tinh hạch cấp một chỉ có thể bạo thể mà chết.
Tinh hạch có thuộc tính bất đồng, người có dị năng muốn tăng cấp nhất định phải dùng tinh hạch cùng thuộc tính, nếu không kết cục cũng là bởi vì thuộc tính không hợp mà tử vong tại chỗ.
Mà trong tất cả tinh hạch chỉ có tinh hạch cấp 0 mới là trong suốt, tất cả mọi người đều có thể dùng, cho nên tinh hạch cấp 0 mới có thể kích thích dị năng phổ biến nhất. Tinh hạch cấp một bắt đầu sẽ có thuộc tính của chính mình, màu đỏ là hệ hỏa, màu xanh là hệ thủy, màu vàng kim là hệ kim, màu nâu là hệ thổ.
Lúc trước Lâm Hiểu không cố ý thu thập tinh hạch từ thây ma, chủ yếu là biết mình không có dị năng sẽ không dùng đến, hơn nữa xác suất tìm được quá nhỏ. Hiện tại cô đã là người có dị năng, muốn tăng dị năng lên nhất định phải thu thập tinh hạch.
Lâm Hiểu nhìn bốn phía, cắt một miếng vải trên màn cửa, bao viên tinh hạch vào trong đó rồi bỏ vào túi.
Lâm Hiểu chú ý tới bên trái có thây ma tiến đến, mà bên phải không có đến một tên. Nói cách khác, thây ma bị hấp dẫn về bên trái, như vậy boss nhất định ở một gian phòng bên trái.
Cả tầng lầu thây ma không nhiều, dù sao nguyên lai bọn Đường Thiên Tuấn ngụ ở tầng này, nhưng mà chỉ có ít thây ma như vậy, đáp án không cần nói cũng biết, đều là do con người làm ra. Tất cả thây ma đều mặc chế phục, vết thương trí mạng đều ở ngực, do đó tất cả đều là nhân viên khách sạn Đường gia, nhất định thời điểm Đường Thiên Tuấn rời khỏi đã giết họ, mục tiêu chính là Đường Thiên Dật.
Lâm Hiểu tránh né thây ma vây công, cầm lấy bình hoa đặt ở nơi hẻo lánh đánh tới thây ma gần nhất, lại một đao bổ rớt thây ma bên trái, sau đó quay người lại đâm một đao vào một thây ma vừa bước tới.
Sau đó lại một đao chém xuống đầu một thây ma bên phải nhào tới.
Đột nhiên lại một tên khác từ lưng đánh tới, Lâm Hiểu xoay người không kịp bị hắn bắt lấy bả vai, cô tránh né không ngừng, dùng mã tấu không ngừng chống đỡ đầu thây ma muốn cắn người.
Tên này còn chưa giết, lúc này lại có tên tang thi khác nhào tới, mắt cô thấy lại một tên cũng muốn vây lại, "Thật đáng chết."
Một cước đạp thây ma, tả xung hữu đột, cuối cùng dư lại một con, cô cũng không thèm nhìn tới chuyển đao trong tay một cái, thây ma đổ xuống.
Không có thời gian xem thây ma có tinh hạch trong đầu hay không, cô bắt đầu đi tìm boss.
Cũng may tầng cao nhất đều là phòng tổng thống, tổng cộng không có mấy phòng, Lâm Hiểu đến phòng thứ ba thì phát hiện Đường Thiên Dật.
...
Cùng một thời gian, ở một nơi nào đó ở thành phố H.
"Thiếu tướng quân, không được, chúng ta mau không còn chịu nổi nữa. Nhanh rút đi đi!" Thân binh bên cạnh Thiệu Nhạc Kỳ cả kinh kêu lên.
Thiệu Nhạc Kỳ ánh mắt thật sâu nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, binh lính không ngừng ngã xuống, dân chúng trong vòng vây thét chói tai chạy khắp nơi, loạn đảo, càng ngày càng nhiều thây ma tiến đến, những người này có lúc vì chính sinh mạng mình mà đem binh lính đẩy vào miệng thây ma, nhưng rất nhanh họ phát hiện không có binh lính bảo vệ, họ cũng khó thoát chết.
Thiệu Nhạc Kỳ lần đầu tiên cảm thấy bi ai, không chỉ dùng huyết nhục của binh lính bảo vệ dân chúng, mà cũng vì nhìn thấy tình cảnh người dân không ngừng chạy thục mạng, đây chính là mạt thế, một thời đại đầy tính ghê tởm.
"Thiếu tướng quân, chúng ta cũng là người, bọn họ... Bọn họ sao có thể dạng này!"
Thân binh vô cùng đau đớn, làm quân nhân hắn biết rõ chính mình sớm muộn cũng có một ngày hy sinh, nhưng kết cục là bị người mình bảo vệ đẩy đi ra ngăn cản thây ma, dạng này làm trong lòng hắn tức giận bất bình, dù sao những người này đều là chiến hữu đồng sinh cộng tử của hắn!
Lại có một thượng tá chạy tới, "Thiếu tướng quân, không được. Binh lính đã chống cự không nổi!" Nói xong hắn liền chảy nước mắt, bọn họ cũng là huyết nhục thân thể!
Thiệu Nhạc Kỳ nhắm mắt lại, cắn răng nói ra, "Chúng ta rút lui."
"Còn những quan chức này thì sao?" Thân binh hỏi.
Mắt Thiệu Nhạc Kỳ lộ tinh quang, lúc gặp nguy hiểm những người này gây phiền toái nhất, ngay từ đầu nếu họ không liều mạng thét chói tai gây ra hỗn loạn cũng sẽ không tạo thành tình huống như hiện thời, "Để bọn họ tự sinh tự diệt đi."
Thân binh lập tức truyền đạt mệnh lệnh ra lệnh rút lui, tất cả quân nhân đều hành động nhanh chóng, rút trở về.
Những quan viên chính phủ lập tức phát hiện có chỗ không đúng, quát lên, "Đáng chết, các ngươi sao có thể rút lui, có biết ta là ai không? Ta nhất định phải viết trong báo cáo..." Người đó còn chưa nói hết, trên mặt hắn còn viết chữ phẫn nộ, trên ót xuất hiện một lỗ máu chảy chậm chậm xuống, gia quyến hắn còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì, thấy lỗ máu lập tức la toáng lên, "Giết người rồi!"
Thiệu Nhạc Kỳ thu lại vũ khí, "Mọi người nghe đây, bây giờ chúng ta rút lui, ai có thể cùng đi thì đi theo."
Nói xong, liền mở ra quân xa, từ trong đống xác chết phá vòng vây.
Dân chúng nhìn thấy những quân nhân này muốn rút lui, ào ào nguyền rủa, nhưng hết sức hiển nhiên những quân nhân này không vì bọn họ đỡ đạn. Phát hiện hùng hùng hổ hổ cũng không làm được gì, họ chỉ biết tăng tốc lên đuổi theo quân đội.