Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 57: Đổi người



Đàm Minh Triết chờ thang máy vừa đến liền vội vàng từ bên trong chui ra, chạy thẳng đến nhà Âu Dương Văn.

Cửa đã bị khóa lại, khí lực của Đàm Minh Triết quá nhỏ, căn bản không có cách nào mở ra, cậu lại gọi vào điện thoại di động của Lục Dương, không có ai nhận.

Đàm Minh Triết một bên gọi điện cho Thẩm Đường Cửu, một bên gõ cửa nhà bên cạnh.

“Chuyện gì vậy em?” Thẩm Đường Cửu tiếp nhận điện thoại, ngữ khí ôn nhu.

“Bạn gái Âu Dương bị bắt cóc,anh ta đi cứu người, thế nhưng Lục Dương khả năng cũng bị người xấu bắt đi rồi. Em hoài nghi là kế điệu hổ ly sơn.” Đàm Minh Triết lời ít mà ý nhiều nói. “Anh trước tiên đem Duệ Duệ đưa đến nhà ba mẹ, sau đó tới tìm em đi.”

“Anh biết rồi, em chờ anh.” Thẩm Đường Cửu không có nhiều lời, liếc mắt nhìn Thẩm Duệ ngồi ghế sau, hắn liền tăng nhanh tốc độ xe.

Cũng may là mang tai nghe nghe điện thoại, bằng không đứa nhỏ sẽ nghe thấy được.

Đàm Minh Triết bên này cũng đã gõ cửa nhà bên cạnh.

Căn nhà bên cạnh mở cửa là một bà lão, bà lão nhìn thấy một đứa bé ngây thơ đứng ở cửa nhà mình có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy? Bạn nhỏ?”

“Chào bà, cháu ở nhà bên cạnh, cháu bị rơi mất chìa khóa nhà, gọi mãi không thấy mở cửa, cháu nghĩ ba ba cháu có thể uống say rồi, vì vậy cháu muốn qua nhà bà nhìn sang nhà cháu một chút, có được không ạ?” Đàm Minh Triết cười thật ngọt ngào, nói chuyện cũng vô cùng lễ phép.

Bà lão để cho cậu đi vào, nhưng lại có chút không rõ hỏi: “Cháu nhìn sang nhà cháu kiểu gì vậy?!

“Cháu đi ban công nhìn là được ạ.” Đàm Minh Triết chạy đến ban công, ló đầu nhìn sang ban công nhà Âu Dương Văn.

Nhà của bọn họ là căn hộ chung cư nối tiếp nhau, vì vậy ban công cách rất gần. Chỉ có điều ban công có lắp cửa lưới và vòng bảo vệ.

Bên kia một chút động tĩnh đều không có.

Đàm Minh Triết nghĩ, không phải cậu có thể mở khóa sao!

Vừa nãy cậu quá cuống lên, cho nên liền quên mất chính mình có ngón nghề này.

“Bạn nhỏ, như thế nào rồi? Thấy được cái gì không?! Nếu liền cháu gọi cho công ty mở khóa đi?” Bà lão kiến nghị.

“Cháu biết rồi, cảm ơn bà ạ, cháu mới vừa ở trong túi tìm được chìa khóa, không quấy rầy bà nữa, cháu chào bà!” Đàm Minh Triết cười với bà lão, rời khỏi căn nhà, thuận tiện đóng cửa lại.

Sau đó cậu móc ra một tấm thẻ, đứng trước cửa nhà Âu Dương Văn mân mê một hồi, rất nhanh cửa liền được mở ra.

Trong nhà yên tĩnh, đồ vật cũng không bị thay đổi, không nhìn ra cái gì bất thường.

Đàm Minh Triết lên tiếng gọi: “Lục Dương?”

Không có trả lời.

Đàm Minh Triết cẩn thận đi tìm từng căn phòng một, cuối cùng phát hiện vòng bảo hộ ở ngoài ban công bị người nào đó xé ra, gió thổi vào khiến rèm cửa sổ thổi bay, cậu nhìn thấy điện thoại di động của Lục Dương rơi xuống chân ghế sô pha.Theo lý thuyết thời gian không lâu, bọn họ không thể đi nhanh như vậy, huống chi còn mang theo Lục Dương...

Đàm Minh Triết ở cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ phát hiện có vết tích dấu giày in trên bệ cửa sổ, nghĩ đến đối phương là từ nơi này tiến vào nhà, sau đó chờ Âu Dương Văn rời đi, liền tiến vào nhà bắt cóc Lục Dương.

Cầu thang bộ!

Đàm Minh Triết chạy ra ngoài liếc mắt nhìn thang máy, nơi này tổng cộng có hai thang máy, thời điểm cậu đi thang máy chỉ có một mình cậu không có ai xuống dưới, khi đó cậu còn cùng Lục Dương nói chuyện, vì vậy người bắt cóc Lục Dương không thể đi thang máy.

Như vậy chỉ có thể là cầu thang bộ.

Đàm Minh Triết chạy đến cầu thang bộ thuận theo cầu thang nhìn một chút, quả nhiên phát hiện vết tích dấu giày, nhưng không phải đi xuống, mà là hướng lên trên.

Đàm Minh Triết chạy lên cầu thang, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cậu sợ hết hồn, nhanh chóng tiếp nhận: “A lô?”

“Em cũng đừng manh động, chờ anh đến.” Âm thanh của Thẩm Đường Cửu truyền đến, mang theo vài phần lo lắng, còn có âm thanh ô tô chạy, dường như hắn lái xe rất nhanh.

“Em biết rôi, anh lái xe cẩn thận.” Đàm Minh Triết dặn dò hắn hai câu, lại hỏi, “Anh có liên hệ Âu Dương được không?”

“Liên lạc được, cậu ta vô cùng ảo não, anh đã tìm hai người đến giúp đỡ... em trước tiên đừng manh động, bảo vệ bản thân.” Thẩm Đường Cửu dặn dò.

“Em biết, bọn họ đi đến tầng thượng, sẽ không phải...” Đàm Minh Triết suy đoán, “Là máy bay trực thăng!”

“Được rồi, anh sẽ chú ý.” Thẩm Đường Cửu nhấn ga tăng tốc, còn vượt đèn đỏ, hắn thuận tiện bấm số điện thoại của người đứng đầu sở hắc ám, “Chú ý tầng thượng, có thể sẽ có máy bay trực thăng rời đi, chú ý theo dõi.”

“Vâng, đại ca!”

Đàm Minh Triết thở hồng hộc chạy đến lầu cao nhất, sau đó lặng lẽ ló đầu liếc mắt nhìn quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng, đã rời khỏi mặt đất.

Cậu rất muốn xông qua, nhưng không biết sao, Lục Dương tựa hồ thấy được cậu, nhìn cậu liếc mắt ra hiệu, ý muốn ngăn lại động tác của cậu.

Đàm Minh Triết trơ mắt nhìn máy bay trực thăng bay đi.

Chờ bọn hắn bay xa, cậu mới bước lên tầng cao nhất, chạy đến chỗ vừa nãy máy bay đỗ, kiểm tra có manh mối Lục Dương lưu lại hay không.

Quả nhiên, có một cái tín hiệu theo dõi bằng đầu ngón tay rơi ở nơi đó, cậu nhanh chóng nhặt lên.

Hoàn hảo Lục Dương thông minh, biể để ở trên người mang theo món đồ này.

Đàm Minh Triết một bên cầm tín hiệu theo dõi, một bên đi vào thang máy xuống lầu.

Thẩm Đường Cửu đến rất nhanh, Đàm Minh Triết đứng ở dưới lầu chờ không bao lâu, hắn đã tới rồi.

Đàm Minh Triết nhanh chóng lên xe, sau đó chỉ thị Thẩm Đường Cửu đuổi theo: “Đây là tín hiệu theo dõi Lục Dương lưu lại, từ con đường này đi xuyên qua phố tây...”Thẩm Đường Cửu gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”

“Tiểu Duệ và ba mẹ có phát hiện gì không?”

“Không có, anh nói công ty có việc khẩn cấp, không nói với bọn họ việc này, bất quá đã sắp xếp người trong bóng tối bảo vệ bọn họ cẩn thận. Còn Âu Dương, anh sẽ dạy dỗ cậu ta một trận. Thực sự là quá thất trách!” Thẩm Đường Cửu cả giận nói

Hắn rất ít khi tức giận như vậy, xem ra động này của Âu Dương Văn thật sự làm cho hắn nổi giận.

Đàm Minh Triết bất đắc dĩ nói: “Cũng hết cách rồi, dù sao bạn gái anh ta cũng xảy chuyện. Anh ta cũng không thể trơ mắt đừng nhìn, Âu Dương Văn cũng không phải người tuyệt tình.”

Tuy rằng chia tay, nhưng dù sao tình cảm vẫn còn ở đó. Nếu quả thật chẳng quan tâm, vậy nhân phẩm của Âu Dương Văn cũng khiến cho người ta nghi ngờ.

Thẩm Đường Cửu rất vui mừng Đàm Minh Triết nghe lời của hắn không có tự ý hành động, mà là chờ hắn đến.

Hiện tại hai người cùng hành động, không đến nỗi lo lắng cho đối phương có xảy ra chuyện gì không!

Bọn họ thông qua tín hiệu theo dõi và máy bay trực thăng đến bến tàu, một chiếc du thuyền đã dừng ở ngay giữa biển.

Thẩm Đường Cửu dừng xe ở bến tàu, Đàm Minh Triết cùng hắn đồng thời xuống xe, hai người nhìn vị trí điểm đỏ trên máy theo dõi, đều hiểu Lục Dương bị mang tới du thuyền.

E sợ máy bay trực thăng trực tiếp dừng ở trên du thuyền.

“Xem ra du thuyền sẽ đi đường biển đến nước D.” Đàm Minh Triết một bên nhìn xuống bản đồ một bên nói.

Hai người đang thương lượng làm sao đuổi theo, phía sau có một chiếc xe chạy nhanh đến, miễn cưỡng dừng ở phía sau xe bọn họ.

Là xe của Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn từ trên xe bước xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Thẩm Đường Cửu, y còn chưa mở miệng, Thẩm Đường Cửu trước tiên cho y một quyền.

“Cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi!”

Đàm Minh Triết lôi kéo tay áo Thẩm Đường Cửu khuyên can: “Được rồi được rồi! Bây giờ là lúc nào rồi hai người còn ở đây tính toán cái này. Hiện tại quan trọng nhất là cứu Lục Dương. À, còn có bạn gái anh. Đúng rồi, anh không phải đi cứu bạn gái anh sao? Làm sao lại tới chỗ này?” Mấy câu cuối cùng là nói cho Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn hơi cúi đầu, biểu tình hối hận, y sờ soạng một chút khoé miệng đau đến nóng bỏng, thấp giọng nói: “Kỳ thực tôi mới vừa chạy mấy cây số liền nhận ra được không đúng, sau đó nhận được điện thoại của đại ca, liền chạy đến chỗ này.”

“Đây là kế điệu hổ ly sơn, Vạn Dung khẳng định cũng bị bọn họ đưa lên du thuyền.” Âu Dương Văn than thở, “Tôi đã để Ánh Trăng lái du thuyền đến đây, phương diện hải quan cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Các người yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho Lục Dương có chuyện.”

“Chờ chuyện này giải quyết xong, cậu chuẩn bị lãnh phạt đi.” Thẩm Đường Cửu trừng mắt liếc nhìn Âu Dương Văn một cái.

“Vâng, đại ca.” Âu Dương Văn tuy rằng ở trước mặt những người khác được gọi là bạo quân, nhưng khi đối mặt Thẩm Đường Cửu, y vẫn là thành thật. Giống như con cừu nhỏ đối diện con sói lớn, huống chi lần này là y đuối lý.

Bởi vì phải bảo đảm an toàn Lục Dương và Vạn Dung, bọn họ không dám đuổi quá nhanh. Sau khi Ánh Trăng lái du thuyền tới, ba người liền đi lên, mặc áo phao, Thẩm Đường Cửu lái du thuyền thuận theo chỉ thị của Đàm Minh Triết đuổi theo.

Âu Dương Văn nửa đường nhận được điện thoại, biết được là người bắt Vạn Dung đi, cũng chính là vị học trường kia, sốt sắng nói: “Dung Dung cái gì cũng không biết, các người thả cô ấy ra đi.”

Thẩm Đường Cửu để du thuyền lái tự động, bọn họ theo du thuyền ở trên biển chập trùng lên xuống, Đàm Minh Triết chỉ vào tín hiệu theo dõi, ra hiệu Âu Dương Văn hỏi về Lục Dương.

“Chờ một chút, Lục Dương ở chỗ của các người đúng không? Tao muốn đổi người. Bằng không... Không bàn nữa! Được, tao đáp ứng mày, tao sẽ... mang đứa nhỏ đến trao đổi con tin.

Âu Dương Văn để điện thoại di động xuống, nói.

“Bọn họ muốn em tìm Tiểu Duệ đổi người.” Ánh mắt Âu Dương Văn tàn nhẫn, “Tốt nhất đừng để cho em bắt được...”

Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Minh Triết liếc mắt nhìn nhau.

“Vừa vặn, sẵn có tôi ở đây, để tôi giả thành Tiểu Duệ.” Đàm Minh Triết cười nói, “Bọn họ nói đổi người ở nơi nào?”

“Được.” Âu Dương Văn ngẩng đầu nhìn biển rộng phương xa.

Tuy rằng không nhìn thấy du thuyền, nhưng Thẩm Đường Cửu bọn họ hiểu được, đối phương muốn ở trên biển tiến hành giao dịch.

Biển rộng mênh mông, Âu Dương Văn bọn họ không thể mang quá nhiều cứu viện mà không bị phát hiện.

Cho nên, chuyện này đối với đối phương rất có lợi.

Hơn nữa ở trên biển giao dịch, thần không biết quỷ không hay, đối phương còn có thể nhanh chóng chạy trốn.

Huống chi... Coi như không muốn giao dịch, đem người giết chết ném xuống biển... Nếu như không có ký hiệu, muốn tìm thi thể cũng là mò kim đáy biển, rất khó khăn...

Như vậy xem ra, đối phương hẳn là mưu đồ bí mật rất lâu.

Bọn họ ở nước A biết quan hệ Lục Dương và Thẩm Đường Cửu, vẫn luôn án binh bất động, từ Thẩm Đường Cửu tra được Âu Dương Văn, lại từ Âu Dương Văn tra được Vạn Dung.

Trùng hợp, tổ chức ở trường học Vạn Dung có mai phục từ rất lâu không nhúc nhích, quân cờ bí ẩn cũng chính là người học trưởng kia, tên là Lưu Hàng. Lưu Hàng là sinh viên giỏi của khoa sinh vật, đánh giá một tiếng thiên tài cũng không quá đáng. Tổ chức đã sớm nhìn trúng gã, bởi vì yêu thích tuyển dụng nhân tài, bọn họ đồng ý gã học xong, sẽ đưa gã đi du học, cẩn thận bồi dưỡng. Đến khi, biết được gã có quan hệ với Vạn Dung, liền lợi dụng gã xem như là quân cờ bí ẩn, trước tiên đem Vạn Dung mang đi, sau đó điệu hổ ly sơn, bức Âu Dương Văn đi vào khuôn phép.

Hết chương 57.

Edit có lời muốn nói: Tất cả đều từ bánh bèo mà ra

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv