Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 48: Bái sư



Cần một căn nhà lớn một chút.

Thẩm Đường Cửu lau tóc, cười nói: “Không có, ban đầu anh chỉ mua chỗ này, một người đủ ở, hơn nữa mấy năm trước quanh năm không ở nhà, mua quá nhiều nhà ở cũng vô dụng.”

“Làm sao vô dụng a! Thẩm thiếu gia không biết bây giờ giá nhà tăng vọt, tùy tiện bán một cái cũng có thể kiếm rất nhiều tiền sao!” Đàm Minh Triết oán hận mở miệng, “Em tốt xấu còn có vài chỗ bất động sản, cho thuê đi cũng được. Anh thật là... Không hiểu quản lý tài sản rồi!”

“Anh cũng không thiếu tiền. Cho thuê đi có thể kiếm lời được bao nhiêu! Tập đoàn bọn anh một người đi ra ngoài một chuyến có thể kiếm về một năm tiền thuê nhà.” Thẩm Đường Cửu nói.

Đàm Minh Triết trực tiếp bị đả kích.

Thẩm Đường Cửu nhìn dáng dấp ủ rũ của cậu cúi đầu không nhịn cười được, hắn đem Đàm Minh Triết đặt lên giường, nghiêng người nói: “Em muốn cho Lục Dương lại đây ở cũng được, không phải còn có phòng khách sao?”

“Em là sợ ba mẹ anh chẳng may ngày nào đó họ đến đây ở...” Đàm Minh Triết nói “Hơn nữa còn cần một phòng cho Tiểu Duệ”

“Con cùng cha ở một phòng là được!” Thẩm Duệ nói chen vào, ngược lại hỏi, “ Chú Lục có phải là ở nhà chú Âu Dương không vui ạ? Để cho chú ấy đến đây đi! Con còn muốn nhờ chú ấy dạy con cách lấy máu.”

Thẩm Đường Cửu: “...”

Đàm Minh Triết: “...”

“Nếu như cần thiết, chúng ta mua thêm một căn nhà cũng được.” Thẩm Đường Cửu nói, “Tiền em thuê anh làm vệ sĩ cũng đủ để thanh toán.”

“Anh không có tài khoản tiết kiệm sao?” Đàm Minh Triết hỏi.

Thẩm Đường Cửu cười không đáp.

“Được rồi, thuận miệng hỏi một chút, hai ta còn chưa tới loại trình độ đó, em cũng không muốn biết.” Đàm Minh Triết nhún vai, “Ngày mai đưa em đi thư viện thành phố, em đã hẹn với Lục Dương rồi.”

“Được.” Thẩm Đường Cửu gật gật đầu, lại tiếp tục mở miệng, “Anh có tài khoản tiết kiệm, đủ mua mấy chỗ bất động sản.”

Đàm Minh Triết: “... Em biết là em rất may mắn mới gặp được anh mà.”

“... Thật là khéo, anh cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Thẩm Duệ nằm ở trên giường đá bàn chân nhỏ, cười ha ha.

Cha và ba ba càng ngày càng thân mật...

Ngày hôm sau.

Thư viện thành phố.

Lục Dương trước tiên ở lối vào làm một tấm thẻ đọc sách, sau đó mới tiến vào đi tìm sách hắn yêu cầu.

Âu Dương Văn sáng sớm đưa hắn lại đây, La Hải cũng được y gọi tới, cũng đồng thời làm thẻ đọc sách, ở bên cạnh Lục Dương tùy ý lật xem, ánh mắt vẫn thủy chung không rời Lục Dương.

Thẩm Đường Cửu và Thẩm Duệ cũng giải quyết xong thẻ đọc sách, liền nhắn tin cho Lục Dương hỏi hắn ở khu nào, sau đó dựa theo chỉ thị tìm đến khu vực để sách y học.La Hải nhìn thấy đại ca tự mình đến không khỏi có chút giật mình, Thẩm Đường Cửu nhìn thấy hắn khẽ gật đầu ra hiệu hắn tạm thời lui xuống.

La Hải nhận mệnh mà đi, có đại ca lợi hại nhất ở đây, hắn có ở hay không cũng không quan trọng.

Thẩm Duệ nhỏ giọng hỏi: “Cái chú vừa lúc nãy là cấp dưới của cha sao?”

“Đúng a, ánh mắt của con thật lợi hại.” Thẩm Đường Cửu khen bé một câu, nghiêng người để Đàm Minh Triết từ trong túi áo đi ra, nhảy đến lòng bàn tay Lục Dương.

“Chú Lục, đọc sách xong chú cùng bọn cháu về nhà nhé!” Thẩm Duệ mở lời nói.

Lục Dương cười nói: “Đượ“.”

“Kỳ thực để Âu Dương mang theo anh đi tham gia tiệc sinh nhật bạn gái của anh ta cũng không phải không tốt?” Đàm Minh Triết vui vẻ nói, “Nếu là tôi khẳng định tình nguyện đi tham gia trò vui. Chỉ là anh quá thành thật.”

Lục Dương: “Chân tôi thương tổn chưa lành, không thích hợp đi theo bọn họ.” Dừng một chút, hắn liền than thở, “Lại nói mấy ngày nay tôi đều làm kỳ đà cản mũi, để tôi thả lỏng một ngày đi.”

“Anh không sợ đến chỗ của chúng tôi, cũng phải làm kỳ đà cản mũi sao?” Đàm Minh Triết nhìn hắn nhíu mày nói.

“Cậu nhỏ như vậy, có thể làm gì? Giở trò lưu manh cũng không cứng lên được.” Lục Dương cùng Đàm Minh Triết đấu miệng một chút, sau đó Lục Dương tìm được một quyển sách cực kỳ dầy đặt ở trên bàn, “Được, trở lại chuyện chính, trong quyển sách này có ghi chép tới tế bào biến dị, những trường hợp đặc biệt...”

“Ở nơi nào?” Đàm Minh Triết cũng đang hứng thú, đưa mắt nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, liền nhảy đến trên bàn, đến gần xem Lục Dương lật sách.

Hai người bọn họ ngồi ở đây điều tra tư liệu, Thẩm Đường Cửu nhàn rỗi tẻ nhạt, liền ôm Thẩm Duệ đi xem sách dành cho thiếu nhi, hỏi bé muốn xem sách gì liền lấy xuống cho bé xem.

Chính hắn cũng tiện tay cầm một quyển sách, thế nhưng nội dung đều khô khan vô vị, hắn nhìn vài hàng chữ liền không muốn xem, lấy điện thoại di động ra chơi game.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác liền đến buổi trưa.

Thẩm Đường Cửu thu hồi điện thoại di động, nhìn Đàm Minh Triết cơ hồ vùi vào trong đống sách nói: “Đến giờ ăn cơm rồi. Hai người chọn xong chưa? Chọn xong thì mượn về nhà đọc đi.”

Lục Dương gật đầu, sắp xếp lại chồng sách bọn họ cần đọc, sau đó để đến một bên khác, “Những thứ này đều lấy.”

“Oa, thật nhiều a!” Thẩm Duệ than thở một tiếng, sau đó ôm vài cuốn sách của bé cũng đặt ở nơi đó, ngửa đầu nhìn Thẩm Đường Cửu, “Cha, con cũng phải mượn mấy quyển.”

“Được rồi, thế nhưng ở thư viện mượn sách số lượng có hạn, ba người chọn ra quyển sách muốn xem nhất đi.” Thẩm Đường Cửu dặn dò.

Ba người lại ngồi xuống chọn lựa, cuối cùng xác định số lượng sách tương ứng, để Thẩm Đường Cửu và Lục Dương cầm đi nơi ghi danh mượn sách.Buổi trưa Thẩm Đường Cửu mời khách, mang theo một nhà đi đến nhà hàng thịt heo gần đó.

Bên trong các loại đồ ăn đều làm rất tốt, nước canh xương rất hấp dẫn, vừa vặn có thể để cho Lục Dương bồi bổ chân.

La Hải không đi cùng bọn họ, hắn thấy Thẩm Đường Cửu ở đây, sau khi hỏi thăm qua Lục Dương đi chỗ nào liền tự động rút lui.

Thẩm Đường Cửu gọi điện thoại cho Âu Dương Văn, nói cho y biết hắn đã đón Lục Dương đi.

“Ai, buổi tối các người có tới đây chơi không?” Âu Dương Văn ban đầu cũng mời qua Lục Dương, nhưng Lục Dương dùng chân thương tổn làm lí do cự tuyệt.

“Không đi, mọi người cố gắng chơi.” Thẩm Đường Cửu cười nói, “Là tại tôi cân nhắc không chu đáo, tôi nghĩ đến cậu và tôi đều là đàn ông độc thân, không nghĩ tới cậu đã có bạn gái. Hi vọng có thể sớm một chút uống rượu mừng của cậu.”

“Được, cảm ơn lời chúc của anh.” Âu Dương Văn cười nói, quay đầu nhìn bạn bè của Vạn Dung, nghĩ tới hình ảnh cùng với cô kết hôn, cảm giác có chút gì đó không thoải mái.

Đoán chừng là còn chưa tới thời điểm đi... Để sau rồi tính... Để sau rồi tính.

Lục Dương quyết đoán vào ở phòng khách nhà Thẩm Đường Cửu, hắn nhìn thấy phòng ngủ nho nhỏ Thẩm Duệ làm cho Đàm Minh Triết, không nhịn được cười vui vẻ: “Duệ Duệ bảo bối cháu thật đúng là thông minh lanh lợi!”

“Cảm tạ chú Lục khích lệ.” Thẩm Duệ cười rất vui vẻ.

Buổi chiều bé dính lấy Lục Dương, để Lục Dương dạy bé làm sao phân biệt huyệt vị trên thân thể, làm sao tiêm xong rồi băng cố định lại, Lục Dương cũng thật cao hứng, không chỉ trả lời những điều bé hỏi, còn dạy Thẩm Duệ một ít trụ cột kiến thức y học.

Thẩm Duệ nghe cũng không cảm thấy khó hiểu, bé đều có thể nghe hiểu, còn vô cùng có hứng thú mà ghi vào sổ.

“Ba ba nghĩ con có thể nhận chú Lục làm thầy giáo được rồi.” Sau khi Đàm Minh Triết xem xong một quyển sách thì đi lại đây, xem hai người một người dạy một người học, liền mở miệng đề nghị.

“Được ạ, thầy giáo ở trên, xin nhận cúi đầu của học trò!” Thẩm Duệ nói xong, còn thật sự quỳ xuống thảm trải sàn.

Lục Dương bị dọa sợ nhanh chóng đỡ bé lên: “Đứa nhỏ này, gọi thì gọi thôi, tại sao còn phải quỳ lạy! Tuy chưa tới năm mới! Chú có phải là nên chuẩn bị cho con tiền lì xì không?”

“Không cần, để ba ba chuẩn bị tiền lì xì cho thầy giáo. Làm học trò phải biết hiếu kính thầy.” Thẩm Duệ mấy ngày nay không xem phim hoạt hình, toàn xem phim võ hiệp thiếu lâm, bé nhớ kỹ lời kịch bên trong, vào lúc này hạ bút thành văn, nói rất lưu loát!

Lục Dương cười ha ha, nhìn vẻ mặt câm nín Đàm Minh Triết, đưa tay ra nói: “Nghe không, học trò của tôi bảo cậu cho tôi bao tiền lì xì.”

Đàm Minh Triết bĩu môi, gọi lớn.

“Thẩm thiếu gia -- “

Thẩm Duệ thật sự nhận Lục Dương làm thầy giáo, lúc rảnh rỗi Lục Dương sẽ dạy bé một chút kiến thức y học và hóa học, kiến thức này đối với Thẩm Duệ mà nói, tốt hơn rất nhiều so với mấy phép tính toán cộng trừ nhân chia ở trường học.

Lục Dương cũng rất yêu thích Thẩm Duệ, kiến thức hắn dạy Thẩm Duệ học rất nhanh, hơn nữa thường thường học một biết mười, thắc mắc gì liền hỏi ngay. Có lần bé hỏi Lục Dương khiến hắn chần chờ tìm ra cái trả lời chính xác, vì vậy càng ngày càng gây nên hứng thú học của Đàm Tiểu Duệ.

Nhà Thẩm Đường Cửu vì thế liền biến thành lớp học.

Thỉnh thoảng cha mẹ sang đây thăm Tiểu Duệ, lại đem Tiểu Duệ đón đi, ở bên kia đến cuối tuần lại trở về.

Thẩm Đường Cửu vẫn là không cần quá lo lắng cho cha mẹ hắn, hắn đã cẩn thận sắp xếp người bảo vệ bên cạnh cha mẹ, tài xế, bảo mẫu, quản gia... đều là cao thủ. Chỉ có điều cha mẹ không quá yêu thích bên cạnh có quá nhiều người, cũng không thích bị cho là đối tượng bảo vệ giám sát, cho nên lúc ban đầu Thẩm Đường Cửu mang Thẩm Duệ về nước, khi về nhà những người kia đều tạm thời ẩn đi.

Mà không qua lại không có nghĩa là không tận tâm.

Cho nên Thẩm Duệ đi đến nhà cha mẹ chơi, Thẩm Đường Cửu rất yên tâm.

Tới gần giáng sinh, thành phố B lại có tuyết rơi xuống, thỉnh thoảng đi trên đường có thể thấy được ông già noel và cây thông noel.

Thẩm Duệ phi thường yêu thích ngày lễ này, bé mua thật nhiều quà tặng đi trường học đưa cho bạn bè trong lớp, đương nhiên, đối với bé mà nói, bạn bè trong lớp đều so với bé lớn hơn, bé đều xưng hô anh trai hoặc là chị gái.

Thẩm Đường Cửu cũng bày cây thông noel ở góc phòng khách, bốn người đồng thời trang trí.

Thẩm Duệ cầm lấy Đàm Minh Triết muốn đem cậu nhét vào bên trong tất, mấy người vừa trang trí vừa cươid đùa, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.

Lục Dương đứng dậy: “Các người làm tiếp, tôi đi mở cửa.”

“Hỏi trước một chút là ai.”

“Biết rồi.” Lục Dương đi đến cạnh cửa lên tiếng hỏi.

“Là tôi!” Âm thanh Âu Dương Văn truyền đến, Lục Dương hơi ngẩn người, sau đó mới mở cửa ra, “Sao anh lại tới đây?”

“... Tôi không thể tới sao?” Cảm xúc của Âu Dương Văn có chút âm trầm, hắn nghiêng người đi vào nhà, nhìn thấy bên này hòa thuận vui vẻ, tâm tình càng thêm tích tụ.

“Chú Âu Dương, giáng sinh vui vẻ!” Thẩm Duệ cầm một cái kẹo que lại đây kín đáo đưa cho y, sau đó lại chạy về đi trang trí cây thông noel.

“Cảm ơn.” Âu Dương Văn tiếp nhận kẹo que, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, thở dài.

Thẩm Đường Cửu rót cho y một chén nước, cẩn thận hỏi hắn: “Cậu... không sao chứ?”

Lễ giáng sinh không phải nên ở cạnh bạn gái sao? Thế nào lại chạy đến nơi này? Còn cúi đầu ủ rũ, sắc mặt âm u, giống như ai thiếu nợ y mấy triệu.

Âu Dương Văn móc thuốc lá ra, kẹp ở giữa hai đầu ngón tay, đang định bật lửa, Lục Dương chặn lại nói: “Trong nhà có trẻ con, đừng hút thuốc.”

Âu Dương Văn nhìn một chút Thẩm Duệ ở bên kia cười đùa, yên lặng đem thuốc nhét vào trong túi

Thẩm Đường Cửu thấy biểu tình của y khác thường, cũng lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hết chương 48.

Edit có lời muốn nói: Người nào đó thất tình mà tui vui dễ sợ ☺

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv