Sau khi mọi người đã chuẩn bị tốt, nam sinh bọn họ đã sớm nghỉ ngơi. Lạc Hương thì lặng lẽ cầm lấy giấy bút bắt đầu thiết kế quần áo.
Đại khái hơn 10 giờ, số lần xe tuần tra ngoài cửa sổ dần dần ít lại, Lạc Hương biết thời gian không sai biệt lắm. Có lẽ người biến dị tuy sẽ tiến hoá, nhưng không tiến hoá quá nhiều. Ít nhất sau khi quân đội rối loạn một hồi, đã khống chế được tình huống.
Lam Ba, Viên Gia Bùi, Tào Thượng và Viên Gia Kỳ cùng nhau hành động, Lưu Hải lại nhất định muốn đi theo, nói là anh ta nắm tương đối rõ ràng vị trí cửa hàng, Lâm Dũng cũng lo lắng, nói lộ tuyến là anh ta trù hoạch, nên rất quen thuộc. Cuối cùng huyên náo mọi người cùng đi.
“Đây cũng không phải chơi xuân, nhiều người rất dễ bị chú ý.” Lam Ba tận tình khuyên bảo.
Một câu của Lưu Hải đã ngăn lại toàn bộ phản đối: “Dù sao các cậu đều mang theo một chiếc xe ba bánh lớn như vậy, còn sợ bọn tôi đi theo à?”
Lạc Hương thở dài: “Tôi thấy không bằng tất cả mọi người cùng đi đi, ngược lại để xe ba bánh này lại. Tốc độ nó quá chậm, tiếng động rất vang. Còn không bằng đi nhiều người chút mang sạch đồ về.”
Lam Ba cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.
Lạc Hương cũng không đi theo, bọn họ đều cho rằng đây là chuyện của đàn ông, phụ nữ cũng đừng vô giúp vui.
Lạc Hương cùng cha Viên cha Lâm ngồi chờ ở phòng khách, cô vừa may quần áo trong tay, vừa nghe hai vị trưởng bối trêu chọc, cái gì mà vợ hiền mẹ đảm, tiểu thư vạn năng linh tinh. Thông cảm cho tâm tình lo lắng của hai vị trưởng bối, Lạc Hương không tính toán. Đại khái qua gần ba giờ, ngoài cửa mới có tiếng động.
Loading...
Lạc Hương chạy đi mở cửa, phát hiện mấy người có chút chật vật, thậm chí quần áo đều bị xé rách.
Sau khi mọi người buông đồ trong tay ra, phát hiện đồ đạc cũng không ít, rất nhiều vật phẩm quân dụng đều bị mang trở về, đủ loại dao kéo, dao găm, ống nhòm vân vân, thậm chí còn có mấy đồ nặng.
“Sao lại náo đến chật vật như vậy?” Cha Viên mở miệng hỏi.
Viên Gia Bùi cười khổ: “Trên đường mấy người bọn con trở về gặp hai cảnh sát tuần tra, đánh nhau, có điều vì đêm đen, nơi đó không có ngọn đèn nào, phỏng chừng không nhận ra. Hai cảnh sát đó tựa hồ cũng thừa lúc tuần tra ban đêm nới lỏng, đi ra bên ngoài lấy chút đồ về nhà. Cho nên mặc dù có chút khó khăn, nhưng trên cơ bản cũng không có vấn đề gì.”
Cha Viên gật gật đầu, nói câu: “Sớm nghỉ ngơi một chút.” Rồi xoay người lên lầu. Có điều sau đó lại nhẹ nhàng bay tới một câu: “Nếu lúc huấn luyện có vấn đề, có thể tới tìm cha.”
Cha Lâm thấy thế trên mặt lộ ra tươi cười: “Người này ấy mà, nhiều năm như vậy rồi, vẫn mạnh miệng như vậy. Có điều các con có vấn đề gì thì cứ hỏi ông ấy, trước kia ở trong quân đội ông ấy chính là một cao thủ võ thuật đứng đầu. Chẳng qua về sau lại bị thương…” Cha Lâm thở dài: “Sau này ông ấy nghiêm khắc yêu cầu A Bùi như vậy, chính là hi vọng nó kế thừa y bát. Nhưng A Bùi trên thiên phú võ học cũng không khá lắm. Ngược lại về sau có Gia Kỳ học được một ít, nó mặc dù không để tâm nhiều, thiên phú cũng không tệ.”
Mấy người nghe đến những chuyện cũ năm xưa này, trái lại cảm thấy rất hứng thú, nghe được cha Viên lợi hại như thế, tâm tư học võ càng tăng lên.
Mấy người ăn chút thức ăn khuya mà Lạc Hương đã chuẩn bị rồi đi nghỉ ngơi. Lạc Hương cũng trở về gian phòng của mình.
Lạc Hương lại đi vào trong không gian, nơi đó không có ban đêm, Lạc Hương không muốn lãng phí thời gian, tới đó có thể trực tiếp làm quần áo.
Bởi vì không thể dùng máy may, chỉ có thể dựa vào thủ công, tiến triển tương đối chậm, có điều tốc độ chảy thời gian trong không gian so với bên ngoài thì chậm hơn một chút, cho nên thời gian vẫn tương đối đầy đủ.
Dùng suốt đêm, làm ra sáu bộ quần áo, nhưng vẫn chưa đủ. Tốc độ quả thực có chút chậm, bởi vì vật liệu dùng cũng là vải bạt, loại vải dệt này không co dãn mấy, vì để không ảnh hưởng động tác, còn phải phóng to kích thước một chút, mà như vậy thì dễ dàng khiến quần áo trở nên biến dạng, lúc mặc sẽ bị lỏng, điều này Lạc Hương phải tự học thành thạo. Bởi vì khó khăn khá lớn, tốc độ đương nhiên không nhanh hơn bao nhiêu.
Buổi sáng từ rất sớm đã bắt đầu có người tỉnh, Lạc Hương vừa mới ở trong không gian ngủ hơn hai giờ, nhưng lại không thể không rời giường. Phỏng chừng bắt đầu từ hôm nay, mọi người phải huấn luyện rồi.
Trước rửa mặt chải đầu một chút, Lạc Hương tới phòng khách, đã thấy mẹ Viên rất hòa ái nói với mọi người cái gì đó.
“Chào buổi sáng, mọi người. Dì Viên đang nói gì vậy?” Lạc Hương tự mình múc thêm một chén cháo, ngồi vào trước bàn ăn, hôm nay bữa sáng không tệ, còn có trứng chiên. Chút cà muối mà ngày hôm qua Lạc Hương làm đã ở trên bàn, xem chừng mùi vị cũng không tệ.
“Hương Hương, cháu thật rất lợi hại. Mấy thứ trong phòng bếp là cháu làm à? Ngày hôm qua dì còn đang lo lắng những thứ đó sẽ bị hỏng, không ngờ tới sáng nay dậy đã thấy cháu giải quyết tất cả rồi.” Mẹ Viên rất thích cô gái trẻ Hương Hương này, tay nghề tốt, suy nghĩ chu đáo, hơn nữa lại khá thông minh.
“Ngày hôm qua cháu không có việc gì, nên đi xử lý mấy thứ đó. Dù sao cũng là đồ mọi người tân tân khổ khổ tìm về, hỏng mất sẽ không tốt.” Hương Hương dừng đũa: “Cháu còn chuẩn bị một ít bao lương khô, đồ bên trong tạm thời để hơn một tháng cũng sẽ không hỏng, nhưng đừng động vào. Vạn nhất có chuyện gì khẩn cấp có thể tạm ứng phó.”
Lam Ba cười cười: “Chúng tôi biết rồi. Hương Hương nhanh ăn đi. Để chúng ta bắt đầu huấn luyện. Dù sao, thời gian đại khái cũng không còn nhiều.”
Lạc Hương gật gật đầu, động tác trên đũa cũng nhanh hơn.
Đêm qua vì quá muộn rồi, đồ thu thập được cũng không nhìn kỹ, hiện tại kiểm kê một lần, để phân phối.
Dao kéo tương đối trọng yếu, cho nên được lấy nhiều nhất, đồ nặng bởi vì nguyên nhân sức nặng, chỉ lấy bốn bộ. Mà những ống nhòm, công cụ bọc nhỏ khác cũng đều không ít, ít nhất mỗi người một bộ là đủ.
“Chúng ta chọn dao găm cùng lưỡi lê cho các vị trưởng bối phòng thân đi.” Hương Hương là người đầu tiên nghĩ tới chuyện này, mấy vị trưởng bối đối với cô không tồi, có đôi khi thái độ so với mấy tên tiểu tử thối còn tốt hơn. Hơn nữa nhà có người già, như có bảo bối. Bọn họ đôi khi nghĩ mọi chuyện cẩn thận sâu xa hơn so với những người trẻ tuổi này.
Những người khác đều ngẩn người, nụ cười của Viên Gia Bùi lần đầu tiên không còn là cái loại ôn hòa chỉ nổi ở mặt ngoài: “Được rồi, tôi cũng quên mất.”
Sau đó từng người chọn lựa vũ khí chính mà mình trúng ý, để mọi người huấn luyện nhiều nhất.
Lạc Hương thử qua chút dao kéo, cuối cùng chọn một đôi lưỡi lê. Một cái là thanh mảnh kiểu kiếm phương tây, một bên mỏng manh mang theo lưỡi dao. Chiều dài của chúng cũng không quá dài, chỉ hơn nửa cánh tay một chút, sức nặng rất nhẹ, nhưng nhìn qua vật liệu, còn rất rắn chắc.
Lưu Hải nhìn Lạc Hương chọn đồ, rùng mình một cái: “Hương Hương, cô quá âm hiểm. Hai thứ này đều dùng trong cách đánh cận thân, chủ yếu một kích chuẩn xác, sẽ không lưu lại bao nhiêu người sống.”
Hương Hương trợn trắng mắt, trừng cho ánh mắt quỷ dị của những người khác nhìn trở về: “Tôi không lợi hại đến vậy. Chỉ là hai thanh đao này tương đối nhẹ mà thôi, khí lực của tôi cũng không lớn, dùng chúng sẽ tương đối ít sức, cũng có thể kéo dài lúc tác chiến.”
Mọi người xem xét đồ mà mình chọn, đều cảm thấy tương đối dũng mãnh.
Lam Ba và Lâm Dũng đều chọn đao hậu bối* nước Đức, sức nặng trong đao khá cao, có điều xuống tay cũng rất thoải mái.
(*: đao dày lưng)
Lưu Hải và Hương Hương đều lựa chọn lưỡi lê giống nhau, nhưng lưỡi lê lại không quá giống, chiều dài tương đối dài, mặt đao cũng dày, nhưng mở rãnh máu. Lạc Hương một đầu hắc tuyến, trình độ âm hiểm của thanh lưỡi lê ba cạnh này còn cao hơn cả cô.
Tương đối hiền hậu chính là Tào Thượng, lựa chọn đao chém lớn rất bình thường, sức nặng so với đao hậu bối nước Đức còn nặng hơn, nhưng mức độ sắc bén rất cao.
Cuối cùng là anh em Viên gia, Viên Gia Bùi lựa chọn một thanh dao tổ hợp, chiều dài rất dài, lưỡi dao sắc bén, trên sống dao còn mang theo xước mang rô, lại là một thanh hung khí. Viên Gia Kỳ thì tương đối kì quái, vũ khí chính mà anh ta lựa chọn là đôi dao găm. Cũng có lưỡi dao hai mặt, chiều dài của dao găm xem như khá dài. Anh ta thấy tất cả mọi người đều kỳ quái, giải thích: “Bình thường tôi được luyện nhiều nhất là dao găm. Cũng tương đối thuận tay. Yên tâm, tôi biết dùng dao găm khá nguy hiểm, sẽ chọn một thanh dài để phụ.”
Vũ khí lựa chọn xong rồi, mọi người đi ra ngoài trời bắt đầu luyện tập.
Vì học cấp tốc, lúc Viên Gia Kỳ dạy mọi người đều là một vài chiêu thức được tinh giản không ít, sau khi rèn luyện động tác cơ bản thì không dạy những thứ khác. Sau khi cha Viên đến xem qua vài lần cũng tỏ vẻ đồng ý, nghĩ rằng hiện tại không còn bao nhiêu thời gian chỉ có thể học đến vậy.
Quả thực, để mọi người quen thuộc vũ khí đã tiêu phí thời gian gần một tuần, lúc này cách thiên thạch rơi xuống đã qua chín ngày.