Lúc trời sắp sáng, bọn họ tới Thiên Tân.
Thiên Tân nơi này là phân khu của Bắc Kinh, cũng có căn cứ, nhân số cũng không ít. Có lẽ tất cả mọi người đều đến Bắc Kinh, áp lực quá lớn.
Lạc Hương và Trác Hiên quyết định tiếp tục ở nơi này tu sửa một chút, trước tiên nên tìm hiểu tình huống. Bọn họ ở nơi không có người chú ý thu xe lại, lái mô-tơ đi vào. Mô-tơ có tính cơ động tương đối tốt, cũng ít hao dầu.
Tuy phạm vi hoạt động thuộc loài người bị hạn chế rất lớn, văn minh bị phá hỏng, nhưng bọn họ vẫn đang đấu tranh sống sót.
“Hiên, anh nói nhân loại sẽ dần tìm lại không gian sinh tồn của mình một lần nữa à?” Lạc Hương có chút nghi hoặc. Cô từng không chút nghi ngờ tính dẻo dai của chính nhân loại, nhưng mà bây giờ biến dị nhiều như thế, thậm chí cả thực vật cũng đều khan hiếm. Lúc mọi người vì cái ăn mà bôn ba, còn có người đi nghiên cứu, đi phát triển à.
“Đương nhiên sẽ. Tôi không nghi ngờ.” Giọng nói Trác Hiên rất khẳng định: “Em cũng đừng hoài nghi. Tiềm lực con người là điều em không thể tưởng tượng được. Đặc biệt là lúc bọn họ đoàn kết lại.”
Lạc Hương từ chối cho ý kiến, quản làm gì chứ. Kỳ thật cô chẳng qua cũng chỉ là hỏi một câu, lo lắng một vài phút đồng hồ, sợ nhân loại sụp đổ không giữ được, mình cũng sẽ không có cuộc sống hiện tại thế này. Cuộc sống hiện giờ rất tốt, chỉ là Lạc Hương đã dần quen. Nếu thật sự tình huống trở xấu, thì cô có năng lực làm cái gì đây?
Cái gì cũng không làm được.
Trác Hiên dừng xe ở phía trước một ngôi nhà nhìn qua giống như khách sạn, mang Lạc Hương đi vào.
Hiện tại tuy rằng không còn quy chế, nhưng phương thức sinh tồn lại đủ loại. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khách sạn hình thức mới đã mở ra. Trác Hiên hỏi thăm tình hình, nhà ở nơi này chỉ thu một chút phí tổn tượng trưng, nhưng có thể ăn cơm, bổ sung vật tư phiêu lưu, thậm chí có thể nhận tờ đơn nhiệm vụ, quả thực giống như một công đoàn. Hơn nữa tiền tệ hiện tại không có tác dụng, ngay cả loại tiền cứng như vàng kim cương quý hiếm có ích hơn nữa cũng sụt giá đến thảm, chỉ có thể lấy vật đổi vật. Có điều bởi vì kẻ cầm quyền thu mua lượng lớn huyết tinh và não hạch, nên hiện tại chúng ngược lại có thể coi như tiền để sử dụng. Loading...
Lạc Hương và Trác Hiên bọn họ trả một hạt huyết tinh của người biến dị năng lực cấp ba, nhận được một gian phòng không tệ.
Cơ sở khách sạn không tồi, không chỉ có nước có điện, còn có máy tính, vốn dĩ hiện tại quả thực đã không còn internet, nhưng mạng máy tính cục bộ vẫn còn tồn tại, vì để truyền bá tin tức nhanh hơn, mạng lưới giữa Bắc Kinh và Thiên Tân tương thông.
Chỉ là, hiện giờ mà không muốn trả giá đã muốn biết tin tức ngay là không có khả năng. Cho nên tin tức trên mạng có hạn, còn có rất nhiều tin đã quá hạn, nhưng đối với hai người xa rời quần chúng như Lạc Hương và Trác Hiên mà nói, mấy tin tức này cũng rất mới mẻ.
Lực lượng quốc gia bất kể khi nào cũng đều là lớn nhất.
Đây là cảm thán duy nhất của Lạc Hương sau khi đọc mấy tin tức này. Đương nhiên không loại trừ mấy tin tức này là cố ý thả ra thu lấy lòng người, nhưng từ những phần không thể bóp méo cũng đã có thể thấy được ai mạnh ai yếu.
Trước kia mọi người dạo qua trên mạng, lại bị thời sự TV, báo chí truyền đơn dối gạt, cảm giác số liệu nhà nước cấp ra đều là giả dối, kỳ thật không tốt đến vậy. Đủ loại đồn đại và các quan chức khiến cho người ta thất vọng, thậm chí một số người viết không rõ ràng, hơn nữa một phần trong đó hoàn toàn chân thật, điều này khiến cảm giác mà quốc gia cho người ta là nắm quyền quá mức mềm mỏng, hành động quá mức quan liêu, đủ loại hình ảnh tiêu cực, tình thế hết sức nguy nan cũng không thể tin được bao nhiêu. Lại có một số người đặc tính bất ổn sau khi đạt được dị năng, thậm chí cảm giác mình chính là chúa cứu thế, không để lực lượng quốc gia vào trong mắt, dù cho về sau phát hiện có được dị năng cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, trong lòng lại cảm thấy loạn thế đã đến, chính là lúc kiến công lập nghiệp. Vì thế các thế lực thay nhau nổi lên, tranh đoạt rất hăng say.
Nhưng nhìn mấy tin tức này xem.
Ban đầu nghiên cứu người biến dị có thành quả chính là viện hàn lâm khoa học quốc gia. Bọn họ gần như đã lập tức đem tin tức cho các thành phố lớn lúc đó, tỷ như tính truyền nhiễm của người biến dị, nguyên nhân hình thành của người biến dị, phương thức săn giết người biến dị, điều này đã cung cấp tốt nền tảng để xây dựng các căn cứ người sống sót.
Sau này phân loại người biến dị tiến hóa, phân loại dị năng nhân loại, cấp bậc dị năng nhân loại vân vân, cũng đều là tin tức xác thực do Bắc Kinh nắm giữ đầu tiên. Thượng Hải tuy được cho là ngang vai ngang vế với Bắc Kinh, nhưng không có thực lực nghiên cứu được như vậy.
Tiếp đó chính là dọn sạch người biến dị trong phạm vi Bắc Kinh, điều đó có thể thấy được lực lượng vũ trang cường đại của Bắc Kinh bên này. Chỉ mất bốn ngày ngắn ngủn, mà Thượng Hải thì phải một tuần sau, cũng không bảo vệ được cho căn cứ ban đầu, cuối cùng còn co rút vào nơi khu Bắc nho nhỏ.
Có điều trong mấy tin tức này có thể có chút khuếch đại, Lạc Hương cũng không phân biệt ra được. Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến cô, bởi vì mấy tin tức này đối với cô mà nói, tác dụng chẳng qua là nghiệm chứng tính chính xác của việc cô di cư đến Bắc Kinh.
Trong thông tin còn có vài tin tức mang tính toàn quốc, tỷ như vị trí cụ thể của căn cứ người sống sót, phần lớn là thành thị cỡ lớn, bởi vì những chỗ này tài nguyên tương đối phong phú, kiến trúc cũng rất bền chắc, dễ dàng phòng thủ. Mà căn cứ người sống sót trên cả nước cũng không ít, hơn mai mươi theo lời chính phủ không bằng Thượng Hải nơi đó. Trừ gần bốn mươi căn cứ thành phố cỡ lớn, còn có rất nhiều căn cứ nhỏ đã bắt được liên lạc, phân bố cũng rất có quy luật, không phải vây chung quanh căn cứ lớn mà hình thành lên bộ phần căn cứ có tính phòng hộ, chính là khu vực rất ít phóng xạ, hơn nữa phần lớn căn cứ vùng duyên hải chỉ có mấy cái, trái lại đất liền tương đối nhiều.
Còn có vài tin nói đến tình hình thế giới, nhưng rất mơ hồ, Lạc Hương cảm thấy không cần thiết phải xem xét.
“Hiên, chúng ta đến Bắc Kinh có phải sai lầm rồi không?” Lạc Hương có chút lo lắng.
Trác Hiên nhíu mày, tỏ vẻ nghi vấn.
“Lúc trước căn cứ đầu tiên tôi tới là Thượng Hải, tuy trên mạng không có tin tức gì, nhưng theo tôi được biết Thượng Hải bên kia đã sớm phân tách với Bắc Kinh nơi này rồi. Mà ta sốt ruột chạy đến bên này, ngoại trừ lý do Thượng Hải bên kia thức ăn dự trữ không đủ, còn bởi vì có loại dự cảm rất mãnh liệt nói cho tôi biết, phải lập tức rời khỏi nơi đó. Hiện tại đến Bắc Kinh tuy tôi không có cảm giác gì, nhưng em xem,” Trác Hiên chỉ vào bản đồ đánh dấu mỗi nơi căn cứ phân bố: “Vùng duyên hải này có mấy căn cứ, mà căn cứ thành phố chỉ có hai nơi là Bắc Kinh và Thượng Hải, ngược lại là người sống sót ở đất liền tương đối nhiều. Chúng ta đều đi dọc theo đường vùng duyên hải, đi đất liền không nhiều, cũng không biết tình huống cụ thể. Nhưng xem trên đại thể, dường như phóng xạ ở vùng biển tương đối nghiêm trọng, liên lụy đến thành phố vùng duyên hải cũng bị ảnh hưởng. Cho nên sống ở Bắc Kinh thật sự an toàn không?” Trong đầu Lạc Hương hiện lên những giống loài khổng lồ khủng bố như cá mập biến dạng, Tà Quân biển sâu trong truyền thuyết vân vân.
Trác Hiên thấy cô như vậy, không khỏi buồn cười: “Động vật biển dù biến dị thế nào, chắc là sẽ không tách khỏi thiên tính của chúng, hẳn sẽ không lên bờ.”
Lạc Hương tiếp tục lục máy tính, trong lòng yên ổn hơn, ngoài miệng lại không hề nhận thua: “Vậy cũng không nhất định. Trên thế giới động vật lưỡng thể cũng không ít. Không phải nói biển mới là cái nôi của sinh mệnh sao? Nói không chừng chúng nó tiến hóa lần nữa sẽ bò lên trên bờ đấy.”
Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Hương cũng tình nguyện tin tưởng lời nói của Trác Hiên, nếu động vật biển thật sự lên bờ, nhân loại muốn sinh tồn được thật sự rất gian nan.
Tiền thuê ở khách sạn tuy rất rẻ, nhưng phòng vẫn rất không tệ, có lẽ thứ thật sự đắt giá ở tận thế đều là những thứ có thể giúp cho con người sinh tồn được như thức ăn súng ống thuốc men, mà thứ vốn dùng để hưởng thụ đều thành vật phẩm kèm theo. Lạc Hương bọn họ vì không muốn để người khác chú ý, trái lại cầm huyết tinh đi đổi chút đồ ăn, còn là bánh bao tương đối đắt, chẳng qua hai người cũng chưa ăn, đều ném vào không gian. Tuy Trác Hiên cảm thấy không thể quá mức ỷ lại không gian, nhưng cũng không đến nông nỗi tự ngược không ăn đồ vật bên trong không gian. Mức độ này, anh nắm giữ vô cùng tốt.
Lạc Hương thấy Trác Hiên mệt nhọc gần một tuần, không phải lái xe lên đường, thì là điều tra tin tức chung quanh, cô cũng đổi ca, tuy thời gian chỉ bằng một phần tư của anh, nhưng cũng mệt chết đi được, khiến cho những ngày này không phải ăn Sandwich tiện lợi, thì là trên đường chịu đói cắn thịt khô bánh mỳ, miệng sắp nhạt thếch rồi. Hiện tại đến Thiên Tân, cũng không vội vã gấp gáp, Lạc Hương chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn.
Trác Hiên đã chạy đến thư phòng nghiêm túc nghiên cứu bí tịch sư môn, anh cần phải nhanh chóng nắm giữ phương pháp tu luyện tiến vào sau Tiên Thiên.
Tuy căn phòng này có gian phòng bếp nhỏ, nhưng Lạc Hương vẫn cẩn thận đi vào trong không gian. Trước thu thập xong xương sườn, thịt gà, thả vào trong nồi gốm sứ, lại ném vào ít củ cải trắng, sau đổ nước đun nóng cho vào chút dấm chua dầu mỡ cho thơm, sau đó vặn lửa nhỏ để hầm.
Trong khoảng thời gian này rửa sạch một vú dê nhỏ, bỏ toàn bộ vào trong bát tô nấu chín, sau đó vớt lên cắt miếng, để vào dầu sôi một lần, tiếp tục cho chút đồ gia vị như nước tương, ớt, hạt tiêu, cuối cùng thêm cà rốt, cẩu kỷ và hành tây vào hầm với nhau. Món này cần 30 phút, bằng không không có chất dinh dưỡng.
Hai món chính đã làm xong, chỉ còn lại rau xào tương đối dễ làm. Lạc Hương làm thịt lợn xào rau, đậu phụ cá hương và dưa leo xào trứng.
Chờ những thức ăn làm xong, thịt dê cũng không sai biệt lắm có thể cho ra bàn, chỉ còn lại canh hầm. Trong thời gian chờ canh, Lạc Hương thu dọn tiểu lâu một chút, thay giặt quần áo, giũ drap giường, đều mang ra, ném vào trong máy giặt để ở trong phòng, lần lượt giặt xong lại lấy ra phơi ở ban công. Nơi này không có phục vụ giặt đồ, có lẽ mọi người đều chưa từng tốn tâm tư ở phương diện này, bình thường cũng chỉ ráng chịu đựng.
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Lạc Hương trực tiếp đến thư phòng Trác Hiên kéo người vào không gian, ăn cơm ở trong tiểu lâu.
Chờ anh cơm nước xong lại tiếp tục đọc sách, Lạc Hương không có người chơi cùng, không ngủ được, nên tìm cho mình một ít việc để làm.
Lạc Hương không biết về sau khi nào thì sẽ không có thời gian ăn cơm, tính toán làm thêm chút đồ ăn nữa để chuẩn bị dùng. Chỉ là tuy lý trí thì rất rõ ràng, mấy thứ này để ở trong tầng hầm ngầm kỳ thật thời gian là tĩnh, nhưng cảm giác lại có chút kỳ quái, giống như đồ đã bỏ rất lâu, lại vẫn lấy ra ăn.
Lắc lắc đầu, Lạc Hương quăng loại ý niệm buồn cười đột nhiên xuất hiện trong đầu này đi, tiến vào không gian bận rộn.
Để cho tiện, cô lựa chọn làm hai loại đồ ăn.
Một loại chính là có người ngoài ở đây vẫn có thể lấy ra ăn như Sandwich thịt, bánh mỳ, bánh bao, bánh ngô… Một loại khác thì phong phú hơn, có sushi, bột thịt lợn, bánh khoai tây rán, bánh chẻo nhân tôm… Trừ những món này ra, còn nấu đủ loại cháo với các nguyên liệu, cùng với một chút điểm tâm làm từ sữa mà Trác Hiên thích. Những món đó đều dùng bộ đồ ăn dùng một lần hoặc là túi nhựa đựng thực phẩm đóng gói, bỏ vào tầng hầm của tiểu lâu.
Chờ tới khi làm xong, cũng đã đến buổi tối. Lạc Hương cực kỳ mệt mỏi vừa mới nằm lên cái giường trong phòng ngủ, đã ngủ say.
Mà Trác Hiên nửa giờ sau cũng lên giường, ôm lấy Lạc Hương đã ngủ rất say rồi hai mắt nhắm nghiền.
Lời tác giả: Tà Quân biển sâu: cùng loại với bạch tuộc, nhưng hình thể vô cùng khổng lồ, xúc tu cũng tuyệt đối không chỉ có tám cái, thích đem người ta dựa sát vào lưỡi cưa của mình, đoạt lấy thần trí của họ rồi lại cung cấp dưỡng khí nuôi dưỡng thân thể của họ, khiến những người này thay nó sinh sản đời sau.