Đợi Lạc Hương bày xong bữa tiệc kiểu Tây cho tối hôm nay, Trác Hiên cũng đã mặc quần áo đi xuống.
Lúc Lạc Hương làm quần áo cho anh, đều sẽ cố ý lựa chọn kiểu dáng thoải mái lại không vướng chân vướng tay, ví dụ như lần này đưa cho Trác Hiên áo T-shirt không tay dùng vải cotton, còn quần thì chọn spandex* có độ dãn cao làm quần dài, Lạc Hương nhìn vóc dáng của người nào kia đang thể hiện vô cùng thích thú khi mặc bộ quần áo cô làm, không khỏi lại nhớ tới trong lúc vô tình ở bên ngoài phòng tắm đã nhìn thấy bóng người xuyên qua kính thủy tinh mờ đục…
(*: Elastane, vùng bắc Mỹ người ta gọi là Spandex, tại các quốc gia khác được gọi là Elastane, là sợi nhân tạo có độ dãn cao. Loại sợi này tương tự như cao xu, tuy nhiên chúng chắc và bền hơn. chủ yếu được dùng làm quần áo có độ co dãn cao hoặc vừa vặn ôm lấy cơ thể. Các loại này thường là quần áo thể dục thể thao, đồ lót, vớ tất.)
Có điều Lạc Hương cũng không hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc, hiện tại trên mạng còn thiếu những tuấn nam để trần à? Mặc dù một bên là hai chiều, một bên là ba chiều, nhưng nhìn vào cũng không khác biệt nhau là mấy. Rất nhanh đã thu ánh mắt thưởng thức của mình lại: “Tắm xong rồi? Vậy mau qua đây dùng cơm đi.”
Trác Hiên đương nhiên không bỏ qua ánh mắt trong một thoáng của Lạc Hương, có điều anh vô cùng rõ ràng, có một số việc sốt ruột sẽ không có tác dụng.
Gật đầu, bước đi nhàn nhã, đến trước bàn ăn.
Không thể không nói, nhà ăn nơi này rất có phong cách, ánh sáng mờ tối, nến thơm được đốt lên, kiểu dáng đồ ăn tinh mỹ, cùng với khăn trải bàn gọn gàng sạch sẽ, phối với cơm Tây Lạc Hương làm, cùng hoa tươi có mùi hương dễ chịu mà cô cắm vào, đây quả thực chính là pháp bảo duy nhất trong truyền thuyết, mà mỗi cô gái đều chờ mong, để đàn ông theo đuổi phụ nữ, rất rõ ràng—— là bữa tối dưới ánh nến! ! !
Đáng tiếc, người chuẩn bị bữa tối hoàn toàn không ý thức được hành động của cô rốt cuộc có bao nhiêu ái muội, mà cái người còn lại hưởng dụng bữa tối thì đang trừng đồ ăn trước mắt, tuy không tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẻ mặt của anh đã đủ để nói cho mọi người biết—— đại gia anh không thích đồ ăn hôm nay!
Có thể thấy được, hoàn cảnh có lãng mạn hơn nữa, đối với hai người này chính là người mù bỏ rơi đôi mắt.
Loading...
Trác Hiên là nhân sĩ yêu nước tiêu chuẩn —— mặc dù thời đại này nói yêu nước có hơi lỗi thời chút—— nhưng anh quả thật là một người yêu thích văn hóa cổ điển Trung Quốc. Đúng vậy, yêu nước này không phải đặc biệt đề cập đến việc yêu một quốc gia nào, mà là yêu thích dân tộc này. Biểu hiện cụ thể, anh tinh thông võ thuật cổ truyền, y thuật, ngôn ngữ, thích đồ ăn Trung Quốc, thích nghiên cứu tranh chữ cổ, vô cùng bài xích những sự vật từ bên ngoài, tỷ như ngày hội, ẩm thực, đồ dùng. Mà Lạc Hương tổng kết không sai, anh thật sự là một người vô cùng cứng nhắc.
Rõ ràng để anh ăn cơm Tây, anh sẽ mất hứng.
Lạc Hương nhìn cả buổi, không rõ rốt cuộc mình làm sai chỗ nào. Nhìn sắc mặt Trác Hiên, trong lòng không khỏi ủy khuất.
“Làm sao? Đồ tôi nấu không thể ăn?” Không thể ăn thì anh cũng đừng ăn! ! Lạc Hương cầm con dao ở trên miếng cừu nhỏ cắt tới cắt lui, cắt miếng thịt xong bản thân cũng không ăn, mà là tiện tay ném cho Tiểu Điện.
Trác Hiên do dự một chút, sau đó cầm dao nĩa lên: “Không. Nhanh ăn đi.” Sau đó anh dùng một tốc độ nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng tách xương với thịt cừu ra.
Lạc Hương thấy mặc dù phương thức ăn của anh có chút quỷ dị, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, anh đều không xoi xét. Lạc Hương rất hài lòng. Bắt đầu ăn đồ của mình.
Bữa tối lần này kết thúc tương đối vội vàng, Lạc Hương cũng chưa dám cùng anh trao đổi nhiều. Song nghĩ đến nước tắm ấm nóng, giường lớn Kingsize ấm áp mềm mại, Lạc Hương quyết định tất cả những việc khác để nghĩ sau, bản thân cứ ngủ một giấc thật thoải mái trước đã.
Lạc Hương cảm thấy không hổ là phòng Tổng thống của khách sạn cấp năm sao, trang hoàng thoải mái thanh lịch, những đồ dùng trong nhà đều rất tinh mỹ, ngủ ở trong phòng thế này thực hưởng thụ.
Tuy tiểu lâu trong không gian của cô cũng rất thoải mái, nhưng luôn ở một chỗ có đôi khi sẽ cảm thấy quá quen thuộc mà bớt chút cảm giác kinh hỉ. Bởi vậy, nghề du lịch phát triển không phải là chuyện gì kỳ lạ, tất cả mọi người đều không thích thứ đã hình thành thì không thay đổi.
Lạc Hương hiện tại rất ít phiền não, đương nhiên chất lượng giấc ngủ rất tốt, hơn nữa hoàn cảnh nơi này cũng không tồi, lại không cần lo lắng buổi tối có nguy hiểm gì chạy tới đánh lén, cô rất thoải mái ngủ một buổi tối.
—————————————— Ngủ phân cách tuyến —————————————
Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, cảm thấy sảng khoái trước nay chưa có, ngày hôm qua lên đường vội vàng, khẩn trương thu thập vật tư, còn gặp phải động vật biến dị kích thích, trời sắp tối còn đụng phải quái vật ghê tởm muốn chết, mức độ phấn khích của một ngày cao như thế, làm cho người ta mệt mỏi không chịu nổi.
Vui vui vẻ vẻ rời giường rửa mặt chải đầu, đổi một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, Lạc Hương quyết định hôm nay nhất định phải thuyết phục Trác Hiên ở nơi này nghỉ ngơi một ngày, sau đó vì gia tăng độ thuyết phục, cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Kỳ thật Trác Hiên nhìn vào là một người lãnh tình, nắm rõ tính nết của anh thì rất dễ thân cận. Cơm Tây đêm qua tuy nhìn đẹp mắt, ăn không tồi, nhưng dường như không được lòng Trác Hiên, có lẽ đồ cổ hủ nhà anh không biết được dưỡng thành như thế nào rất khinh bỉ đồ ăn kiểu tây đang lưu hành hiện thời. Mặc dù những món thịt nướng đều ăn, nhưng những thứ khác trừ rượu gần như không động. Lạc Hương ghi nhớ điểm này trong lòng—— bài xích cơm Tây, quyết định sau này anh mà chọc mình khó chịu, thì nấu cơm Tây cho anh ăn! ! !
Bữa sáng kiểu Trung kỳ thật khá phiền phức, khí trời tuy không quá nóng, nhưng nhiệt độ cũng rất cao, ăn mì ống nóng hổi thì không được.
Chỉ nên uống chút cháo, tốt nhất là cháo rau, sau đó thêm chút thịt ruốc, trứng gà cuộn, một bữa sáng cũng coi như phong phú.
Suy nghĩ xong thực đơn, Lạc Hương bắt đầu chuẩn bị, mà Trác Hiên lúc này đã rời giường bắt đầu luyện công buổi sáng. Anh lại tuần tra bốn phía một lượt, xác nhận hoàn toàn không có gì nguy hiểm, sau đó ở trong vườn hoa nhỏ luyện công phu một lát, khai thông gân cốt, chờ đến khi thấy thời gian không sai biệt lắm, mới trở về biệt thự.
Cũng không phải hai người tâm hữu linh tê, phối hợp ăn ý, mà trong thời gian Lạc Hương bị thương bọn họ đều làm việc nghỉ ngơi như vậy, nói đúng ra là thời gian Trác Hiên làm việc và nghỉ ngơi, còn Lạc hương chỉ phối hợp mà thôi.
“Chúng ta ở trong này nghỉ ngơi một ngày được không?” Lạc Hương cầm thìa chọc cọng rau trôi nổi trong bát cháo của mình, thấy Trác Hiên không giống như tối qua chỉ ăn mỗi thịt cừu, mà mỗi món đều nếm qua. Cô cảm thấy tâm tình Trác Hiên bây giờ hẳn không tồi, nên tính hỏi thử.
“Hử?” Trác Hiên dừng lại đũa trong tay: “Chúng ta vốn phải ở chỗ này một thời gian. Tôi muốn vào trong rừng tìm chút đồ.”
Thìa trong tay Lạc Hương cứng lại, té ra buổi sáng hôm nay mình lấy lòng là hoàn toàn uổng phí à?
Trác Hiên thấy biểu tình cứng ngắc của Lạc Hương, không khỏi hoàn toàn ngẩng đầu nhìn cô: “Cô sẽ không phải cho rằng tôi mất khí lực lớn như vậy tìm nơi này, lại chỉ ở một đêm đấy chứ.” Ý tứ xem thường chỉ số thông minh của cô nồng đậm trong mắt.
Lạc Hương nghiến răng nghiến lợi, thầm đánh cái người tên là Trác Hiên trong lòng: người xấu, người xấu, người xấu khi dễ người ta, đánh chết anh, đâm chết anh…” Trên mặt lại rất đáng thương: “Tôi… tôi chỉ hỏi thôi, không biết kế hoạch của anh mà.” Sau đó lại thấp giọng nói thầm một câu: “Anh chưa bao giờ nói với tôi, đều là tôi chủ động hỏi anh, lúc hỏi anh anh còn thừa nước đục thả câu, toàn đánh đố người ta.”
Trác Hiên trên mặt thản nhiên, trong lòng lại cảm thấy thì ra trêu đùa Lạc Hương còn thú vị hơn việc trêu chọc Tiểu Điện không biết nói chuyện, mà việc tối qua cô làm một đống cơm Tây khiến cho người ta khó có thể nuốt xuống kia mình còn chưa quên đâu. Có điều, người đều có cực hạn, quá mức sẽ phản lại, cho nên Trác Hiên khoan hồng độ lượng dùng ngữ khí dịu dàng vô cùng hiếm thấy nói một câu: “Vậy sau này có chuyện gì có thể hỏi rõ ràng trước, tôi sẽ không ăn em.” Giọng nói của anh vốn không phập phồng, lại xoay chuyển ở một chữ ‘ăn’ này, Lạc Hương tuy không cảm giác cụ thể được, lại theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy ngữ khí khi nói những lời này của Trác Hiên rất kỳ quái.
Bữa sáng chợt trở nên náo nhiệt, bóng ma về bữa tối ngày hôm qua tiêu tan dần, bầu không khí giữa hai người lại khôi phục bộ dáng ban đầu.
Trác Hiên ở trên bàn cơm ăn hết sữa chua tiêu thực, nói với Lạc Hương: “Hương Hương, em lấy một phần sách thuốc đã thu thập được ra đây.”
Lạc Hương còn đang phấn đấu với sữa chua, không giống với Trác Hiên chỉ ăn sữa chua nguyên chất, cô thêm vào phần của mình không ít miếng hoa quả tươi, cho nên ăn cũng chậm hơn một chút.
“Ừm, ừm, anh muốn xem những thứ đó à?” Cô lục lọi từ bên trong đại khái gần trăm quyển sách mang ra: “Thế này đủ chưa?”
Thấy Trác Hiên gật đầu, cô cũng không quản, tiếp tục vùi đầu ăn sữa chua.
“Em ăn xong có thể tự mình tìm một vài việc để làm, ba ngày sắp tới chúng ta sẽ không có việc gì. Em có thể tự do sắp xếp thời gian.” Trác Hiên chọn khoảng bốn quyển sách, còn lại ra hiệu cho Lạc Hương thu vào.
“Ừm? Anh không phải muốn vào rừng tìm đồ à?” Lạc Hương ngẩng đầu hỏi.
“Đó là thời điểm đặc biệt, hiện tại thời gian còn chưa tới, không vội.” Trác Hiên tựa hồ không định đọc sách ở nhà ăn, mang theo sách lên tầng, mà trước khi rẽ, lại nhắc nhở Lạc Hương một câu: “Những chiêu thức mà tôi dạy cho em còn nhớ rõ, đúng không?”
Lạc Hương rốt cục nếm phải hậu quả của việc vừa ăn vừa nói chuyện, cô bị sặc rồi.