Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 2: Tận Thế Phủ Xuống



Lạc Hương trốn đến nửa đêm, đến bốn giờ sáng mới ra khỏi không gian, tuy rằng cảm giác áp lực nguy hiểm vẫn còn, nhưng không mãnh liệt nữa, cô biết nên hành động, tốt nhất vơ vét hết vật tư tốt sau đó lập tức ra khỏi thành phố.

Trong siêu thị cũng không có ai, hiển nhiên buổi tối tất cả mọi người đều trở về nhà, thuận tiện cho Lạc Hương. Lạc Hương đem đồ ăn có thể tìm được thu vào, máy vi tính cùng đồ điện cũng không buông tha, quần áo linh tinh cũng đều đóng gói, có điều quần áo ở siêu thị này quá ít, cũng không có nguyên liệu vải tốt, mình còn phải đi cửa hàng trang phục một lần. Lạc Hương lại tìm được kho hàng, đem hàng hóa bên trong thu lại. Song lúc ra đến cửa cô lại do dự, từ trong đống đồ ăn chọn thứ mình không thích đặt lại lên trên kệ hàng của siêu thị, số lượng không ít, có lẽ còn có người khác cần, làm quá đoạn tuyệt cũng không tốt.

Cửa hàng trang phục rất dễ tìm, đi vào cũng dễ dàng, rất nhanh đã vơ vét được một đống quần áo nam nữ các kiểu, lớn nhỏ đều mặc kệ, trong tiểu lâu cũng có máy may có thể tự mình sửa. Xăng dường như hơi khó tìm, trạm xăng dầu có xăng nhưng không cách nào chứa đựng, may mắn cô gặp được xe vận chuyển xăng, dứt khoát đem chiếc xe kia thu luôn vào không gian. Có lẽ có thể dùng một thời gian, dùng hết rồi không tìm được nữa thì thay mô-tơ thành bình ắc quy, nên may mắn lúc trước cô vì thuận tiện đã mua ba bộ hệ thống phát điện năng lượng mặt trời.

Trên đường không có mấy chiếc xe, có xe cũng đều ngừng lại, người trong xe không biết đã chạy đi đâu. Nhưng cũng không hoàn toàn không có người sống, dường như có vài người bắt đầu thất kinh chạy ra trên đường cái, Mai Lạc Hương lắc đầu, đến nay cô đều không gặp phải nguy hiểm gì, nên chạy nhanh ra khỏi thành phố.

Có lẽ hiện giờ nên cứu những người này, nhưng Mai Lạc Hương cũng không phải là một người quá lợi hại, hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Lùi một bước mà nói cô có thể cứu những người này, vậy sau đó? Phải chịu trách nhiệm cho bọn họ ăn, mặc, ở, đi lại cùng an toàn, tất nhiên là phải vận dụng đến không gian. Cô không có cảm giác an toàn, cũng vô cùng lý trí, cứu người bây giờ có lẽ sẽ gặp phải đủ loại vấn đề khiến cho mình khó chịu, dù sao thì biết người biết mặt không biết lòng, cho nên giai đoạn hiện nay hoàn toàn không cần phải đảm đương thánh mẫu, cô thà rằng hiện tại không buông xuống bất cứ cảm tình nào, cũng không nguyện tương lai vô lực bảo vệ thì thương tâm. Dù rằng… cô thở dài, cho dù sau này cuối cùng vẫn phải làm bạn với người khác. Tránh ở trong không gian cả đời, chẳng qua cũng chỉ thử nghĩ mà thôi, cuộc sống một mình một năm hai năm có thể chịu được, nhưng không thể sống như vậy cả đời. Có điều khi đó người còn sống sót đại khái cũng không phải người phụ thuộc vào người khác, cũng không cần cô đến phụ trách.

Có thể là động tác của cô tương đối nhanh chóng, rất nhanh đã ra khỏi thành phố, thành phố A không phải một thành phố lớn, nhưng nơi này cũng được xếp thứ ba, nhân số không ít, cho nên trong thành phố rất nguy hiểm. Tuy rằng ngoài thành phố cũng có nhà, nhưng số lượng nhân khẩu không phải quá dày đặc, sẽ an toàn hơn.

Buổi sáng hơn tám giờ, Mai Lạc Hương dừng xe. Ven đường có một trạm xăng dầu, cô gọi vài tiếng, cũng không có người đi ra, nên tự mình đổ dầu. Nhưng ngay lúc này trong trục bánh xe biến tốc, người biến dị xuất hiện.
Loading...


Đây là lần đầu tiên Lạc Hương thật sự nhìn thấy người biến dị, da dẻ bọn họ nứt toác, hai mắt màu đỏ, tóc giống như kim thép dựng thẳng lên, móng tay trở nên giống với móng vuốt dã thú. Hàm răng cũng biến thành bén nhọn mà thon dài, đôi môi không bao lại được đều lộ cả ra ngoài. Lạc Hương rất không khí khái mang theo xe máy ở trong một góc chết trốn vào không gian. Cô không muốn mạo hiểm, vốn đang cảm thấy bản thân có thể hoàn hảo mà sinh tồn một mình, hiện tại xem ra thì rất không có khả năng. Tốc độ biến dị của con người quá nhanh, lực công kích tựa hồ cũng không yếu, cũng không biết có mang theo virut lây nhiễm hay không, dường như bọn họ chỉ còn lại bản năng cắn xé nhai nuốt, mà mất đi trí tuệ tạo ra loài người.

Lạc Hương biến mất khiến người biến dị rất nghi hoặc, nhưng chúng nó cũng không để ý, đi quanh một vòng lại trở về trong phòng, im ắng, giống như mãnh thú chờ đợi con mồi.

Lạc Hương tuy rằng tim đập rộn lên, lại không phải vì sợ. Thậm chí hiện tại vẫn không có bao nhiêu cảm giác chân thật, lý trí là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác.

Cho nên, cô rất bình tĩnh quay về tiểu lâu nấu cơm, vốn trong tiểu lâu chỉ có mấy thứ là chảo và một cái nồi đun nước, hiện tại nhìn mấy bộ xoong nồi mà mình thuận tay lấy ở siêu thị, quyết định những cái nồi này vẫn cứ lấy ra dùng. Bây giờ không có bao nhiêu thời gian để nấu cơm, tốt nhất hiện tại nấu nhiều chút, sau đó thời gian sinh hoạt ở bên ngoài có thể trực tiếp cầm lấy ăn luôn.

Ăn xong cơm sáng, Lạc Hương quyết định ngủ một giấc, đại khái lúc mười một giờ sáng, cô đã tỉnh lại. Cầm những video dạy kỹ xảo quyết đấu trong máy tính xuống, học một hồi, lại luyện tập một chút cách chặt chém bằng lưỡi lê, xây dựng tốt tâm lý rồi cô mới ra khỏi không gian.

Người biến dị vẫn trốn ở trong phòng, nhưng trên mặt đất của trạm xăng dầu đã thêm không ít máu tươi, xăng cũng không còn, hiển nhiên trong khoảng thời gian đi ngủ có không ít người đã tới nơi này. Lạc Hương đánh mất cơ hội vẫn không biết tình huống cụ thể của người biến dị.

Có điều cô cũng không quá để ý, bây giờ có thể tránh né người biến dị cũng không tệ rồi. Khởi động xe máy, Lạc Hương tiếp tục lên đường. Hiện tại với tình hình này, người sống không thể chỉ ngồi không một chỗ trong thời gian dài, không ngừng di chuyển mới có thể tránh bị người biến dị tìm tới cửa.

Đúng lúc đó, trên đường cao tốc xuất hiện một chiếc xe áp giải tù nhân, bề ngoài tàn tạ, có điều rõ ràng xe áp giải phạm nhân tương đối chắc chắn, mỗi bộ phận của xe đều không bị phá hỏng. Lúc này xe bên kia thò ra đầu người: “Ê, em gái, muốn lên xe không? Ô tô đi sẽ nhanh hơn.” Nói xong rất khinh thường nhìn xe mô-tơ hai bánh của Lạc Hương.

“Cám ơn, nhưng anh vẫn hỏi thêm cả bạn đi.” Lạc Hương biết một đội người sẽ luôn có người tốt bụng, có người ích kỷ, mà ở thời khắc nguy hiểm người tốt bụng có thể sẽ trở nên ích kỷ, ích kỷ lại có thể thêm độc ác. Hiện tại mặc dù xuất hiện người biến dị, nhưng mọi người sinh tồn cũng không quá gian nan, vẫn sẽ có những người tốt bụng. Sau này thì khó nói. Lạc Hương không muốn dùng một tư thế cường giả đi cứu người, nhưng hiện tại được người cứu lại không giống, là ngụy trang quá tốt. Tuy rằng yếu một chút sẽ có phiền toái, nhưng như thế này mới là phương thức tốt nhất chọn lựa đồng bọn hợp tác.

“A.” Hiển nhiên cái tên lên tiếng kia cũng không trưng cầu ý kiến của người khác, sau đó một người ngồi ở ghế lái mở miệng: “Lên xe. Có điều xăng trong xe máy cô thì phải giao nộp.”

Lạc Hương rất nhanh nhẹn dừng lại theo xe ô tô, sau đó từ trong thùng xe đi ra hai người đàn ông trẻ tuổi đem mô-tơ mang lên thùng xe.

Thùng xe khá lớn, bên trong chỉ ngồi bốn người, ba nam một nữ, tuổi đều không hơn ba mươi tuổi. Cô gái tương đối xinh đẹp, ít nhất đẹp hơn Lạc Hương rất nhiều, chẳng qua hiện tại ở cái thế giới này có lẽ xấu chút cũng tốt.


“Trong cái hòm sau xe máy tôi có đồ ăn, nếu mọi người đói bụng thì có thể ăn.” Lạc Hương để chút thịt bò khô ở bên trong, kỳ thật có chút không muốn, về sau thứ này phải tự mình làm rồi. Thực ra trong không gian đồ gia vị cùng thịt bò cũng không thiếu, có làm được hay không thì là một chuyện khác.

Cô gái trẻ kia có vẻ rất vui mừng: “Cám ơn. Tôi đúng lúc rất đói.” Nói xong thì rút chìa khóa xe máy mở ra lấy đồ. Ba thanh niên còn lại hiển nhiên cũng muốn ăn một chút, chẳng qua không có ý tứ cướp đoạt với con gái.

Đem đồ ăn chia đều, mọi người cũng chỉ là ăn lưng bụng. Một nam sinh có vóc dáng thấp ở phía sau thùng xe nói: “Tôi tên là Tào Thượng,” chỉ chỉ mấy người bên cạnh: “Gia hỏa mập mạp này là Lâm Dũng, mà khốc ca kia là Viên Gia Kỳ. Còn gia hỏa lái xe phía trước là đội trưởng mà chúng tôi đề cử ra Lam Ba. Tóc vàng chính là Lưu Hải. Về phần tiểu mỹ nữ còn lại tên là Thẩm Nhan. Chúng tôi là bạn học. Còn cô?”

“Mai Lạc Hương. Mọi người có thể gọi tôi là Hương Hương.” Trong đội ngũ này anh chàng tóc vàng Lưu Hải tựa hồ rất nhiệt tình, Tào Thượng thì khá giỏi giao tiếp, khuấy động không khí, mà đội trưởng dường như là người rất có trách nhiệm, tâm tư kín đáo, nhưng giới hạn tuổi tác, vẫn lộ vẻ non nớt. Ví dụ như anh ta cũng không mù quáng cứu người, nói vậy xe của Lạc Hương cùng với một thanh lưỡi lê dài mang bên mình đều có thêm phần.

“Vậy thì mọi người có biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tôi chỉ lo chạy trốn, cái gì cũng không biết.” Lạc Hương có điểm xấu hổ.

“Không ai biết được” Nói đến chuyện này, tâm tình của mọi người tựa hồ cũng giảm sút. “Có điều chúng tôi cũng hiểu biết một ít tình huống. Dường như là bắt đầu từ đêm qua, thế giới khắp nơi đều xuất hiện thiên thạch, đè chết rất nhiều người, sau đó bắt đầu có người biến dị. Chẳng qua, mặc dù là biến dị, chúng nó lại có thể thông qua máu truyền DNA biến dị, sau đó giống như virut lây nhiễm sang những người bình thường khác.” Lưu Hải còn bổ sung: “Tôi là thạc sĩ sinh vật học di truyền, đại thể cũng nhìn ra được chút ít.”

Lạc Hương vô cùng kinh ngạc, một người trẻ tuổi có vẻ gia hỏa bất lương xấu xa lại là thạc sĩ. “Ngoại trừ vấn đề này, còn có một chuyện,” Hương Hương có chút không đành lòng nhắc tới: “Chúng ta cứ chạy trốn thế này, còn người nhà thì làm sao?”

Những lời này làm cho tất cả mọi người trên xe đều trầm mặc.

Tào Thượng cười khổ: “Cô thật đúng là cao thủ phá hỏng bầu không khí. Nhà của tôi ở chỗ này, thành phố khác tuy cũng còn thân thích, có điều đều là họ hàng xa. Trước khi trốn đi cha tôi đang mở tiệc sinh nhật cho tôi, trừ tôi ra, những người khác đều biến dị. Tỉ suất người biến dị rất cao, ít nhất ở thành phố này của chúng ta là rất cao. Tiệc ngày hôm qua gần bảy mươi người, chỉ có ba người là chưa biến dị. Mà trừ tôi ra, hai người kia đều bị người biến dị ăn rồi. May mà vốn định chọn thời gian khác tụ họp với bạn học, bằng không còn không biết sẽ như thế nào nữa. Lúc quay về trường học vừa vặn gặp được Lam Ba, thủ tịch sinh khóa chúng tôi, bỏ chạy ra ngoài thành phố thì gặp được cô. Ha, hiện tại ông đây cũng là một cô nhi, không còn gì cả.” Nói không nhẹ không nặng, nhưng trong ngữ điệu của anh ta đã tràn ngập phẫn nộ cùng bi thương. “Hiện tại, có đôi khi cảm thấy vẫn là chết rồi thì tốt hơn. Còn sống, ngay cả đối tượng để oán hận cũng không còn.”

“Tôi tới nơi này đi học, gia đình thì ở Bắc Kinh. Nếu thật sự có chuyện thì dù chạy về cũng vô dụng, nếu người trong nhà không bị biến dị, Bắc Kinh hẳn sẽ không có chuyện gì.” Thẩm Nhan thực sự không quan tâm, nữ sinh này tựa hồ trời sinh bạc tình. Lạc Hương khẽ nhíu mày, một người như vậy cũng không tốt để ở chung.

Nhà những người khác đều không ở thành phố này, chủ yếu đều ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, đến nơi đây đều để đi học. Cho nên hiện tại chúng tôi định ra mục tiêu ——thành phố Thượng Hải, bởi vì nó là thành phố lớn cách khá gần đây, từ vị trí địa lý của nó cho thấy, binh lực tài nguyên hẳn đều rất dồi dào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv