Ngồi trong khách điếm, mỗ Tà một thân đồ trắng sạch sẽ, tay chống cằm nhỏ, miệng nhai chóp chép, hai mắt híp nhỏ lại, bộ dạng hưởng thụ vô cùng. Người bên cạnh một thân đồ đỏ chói lóa, nhưng không dung tục, trái lại thêm mấy phần khí phách, dung nhan vốn lấp ló che sau mặt nạ bạc nay hoàn toàn bại lộ, vẻ đẹp chết chóc kinh động tam giới không phải chuyện đùa, thế nhưng lại ngồi yên lột vỏ quýt, hình tượng dù có cao cao tại tại tựa tiên nhân đều bị đánh nát tanh bành.
Hỏa Liệt Bối Y ung dung một múi bóc ra, bỏ vào mồm người bên cạnh, sau đó bóc tiếp một múi, chồng quýt bên cạnh đã dần hao đi mất một nửa, nhưng người bên cạnh bộ dạng trước sau hưởng thụ, hoàn toàn là cái bao tử rỗng.
“Chủ tử! Ta về rồi.”
Mỗ Tà nhìn cánh cửa lần thứ ba mươi tư bị đá tanh bành, đầu run lên nhìn vẻ mặt liệt tựa cá chết của một trong sáu cận vệ bên cạnh mình, gân xanh khẽ bật, nàng nghiến răng.
“Mẹ nó! Bảo ngươi đụng cửa là phải khiêm tốn nhẹ nhàng thế nhưng vẫn đạp gãy cửa của lão tử, một cửa tận ba bạc, tới nay tốn mất chín chín bạc rồi!”
Cận vệ vẻ mặt liệt tựa trinh nữ già, rất có tư thế con cháu ham học, liên tục gật đầu, ôn tồn nói.
“Tại hạ biết rồi, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Còn có lần sau?!
Mỗ Tà đấm ngực nghẹn quýt.
Hỏa Liệt Bối Y ngồi cạnh, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, sau đó có tâm, vuốt lưng nàng nhuận khí, tránh nàng lại vì nghẹn mà phải kiếm đại phu. Hội mất mặt a!
Mỗ Tà dựa ghế, hơi thở như đèn sắp cạn dầu, yếu ớt nói.
“Trình bày ngắn gọn cho lão tử.”
Cận vệ nghe thấy nàng bật đèn xanh, sau đó liền như nước chảy mây trôi, thông báo tình hình con dân Vũ thành như thế nào.
Nào là bà bán thịt vẫn bán thịt, ông bán cá vẫn bán cá, ăn mày vẫn đi xin tiền, trộm cắp nô đùa trên phố nhỏ, vân vân và mây mây.
Nghe đến khi nàng sắp ngủ tới nơi, mới bắt được ý chính có vẻ kì dị.
“Nhưng kì lạ ở chỗ, nghe nói quan phủ gần đây đột nhiên nghiêm ngặc, cổng cửa kinh thành càng hạn chế người vào, bên phía Tư phủ lại suốt ngày đóng cửa, trừ những chuyện đó thì Vũ thành hầu như không có gì sai.”
Tư phủ là quan lại trông coi Vũ thành, ai chả biết lão già đó sở thích chính là hằng ngày luôn bắc ghế ra ngồi trước cổng phủ, vẻ mặt hồng hồng tươi tắn, gác chéo chân phát tiền và gạo.
Nay lại liên tục đóng cửa, im ắng như vậy, quả nhiên có cái sai a.
Mỗ Tà phất phất tay, ý bảo hắn lui ra ngoài, sau đó còn dặn dò thêm bảo thợ mộc ngồi chờ bên cạnh qua đây, lần nữa sửa cửa.
Thậm chí nàng còn cay nghiệt bảo.
“Tháng này khấu trừ lương bổng!”
Sau đó liền hả hê nhìn cận vệ của mình mặt như phân bón ôm lòng đi ra ngoài.
Khi xung quanh không còn ai, Hỏa Liệt Bối Y vốn còn đang rất chuyên tâm vào việc bóc vỏ quýt thì liền nhạy cảm có ánh nhìn nóng bỏng tạt vào người hắn.
Tâm không khỏi run lên một cái, ở trong lòng khóc vạn lần.
“Bối Y à~~~~~”
Âm thanh ngọt chết ruồi, một tầng da gà nổi lên như đi hội.
Hỏa Liệt Bối Y vẻ mặt âm trầm, mồ hôi lạnh tuôn như thác, hắn nhìn cái kẻ đang cười ngọt ngào bên cạnh, tay run một cái, múi quýt liền rơi xuống đất.
Dự cảm không lành sộc thẳng lên cổ họng.
“Bối Y đáng mến, phiền ngài giúp tại hạ thám thính tình hình bên trong Tử phủ dớiii.”
Quả nhiên!
Hắn biết ngay là nha đầu này dùng tuyệt sát mĩ miều cười rạng rỡ với hắn là chuyện không tốt không ổn tí nào!
Hỏa Liệt Bối Y khẽ hắng giọng, giấu đi vẻ chật vật, đáy mắt như có như không nhìn vẻ mặt cười như đóa đào, xinh xắn yêu kiều trước mắt, sau đó từ hắng giọng chuyển thành ho khan, và rồi thành cơn ho không dứt.
Mỗ Tà len lén nuốt nước bọt, nhìn cái người ho như bể phổi trước mắt, cảnh tượng thật không gì đặc sắc nhưng là hai tai người nọ, kì dị đỏ ửng một cách kì dị, vô cùng kì dị.
Con mẹ nó, quá yêu nghiệt....
Quá mê người...
Mỗ Tà vỗ vỗ miệng, phi phi bản thân mấy cái, sau đó cái gì mà mười tám chiêu lấy lòng, hai hai kiểu đáng yêu, một trăm lẻ tám mĩ kế, nàng lôi ra, sử dụng triệt để, trôi chảy như mây bay nước chảy.
Kết quả, chính là cảnh tượng hồ ly chí tôn vẻ mặt căm phẫn, đáy mắt âm u đứng trên nóc nhà Tử phủ, dọa cho chim chóc sợ bay đi, nhưng là bọn chúng đều cùng nhau bay một chốc thì quay lại nhìn một lần.
Mà đích nhìn, chính là đôi tai hồ ly ửng đỏ như miếng mỡ ráng chiều kia...
Cảnh tượng, kì dị quá kì dị...