Lộ Khiết tủm tỉm cười nhìn anh hỏi “Anh ghen à?”
“Không có chuyện đó đâu.” Dạ Hiên cũng không nhỏ nhọn đến mức không thèm chở con nhỏ ngồi bên dưới, anh bắt đầu hì hục đạp xe lên đồn.
Lộ Khiết thì được ngồi đằng sau xe người mà mình thương thì vui đến mức hai mắt cứ híp lại vì cười nhiều.
“Cô bớt bớt lại đi, không thấy người đi đường nhìn chúng ta với anh mắt kì lạ hả?”
“Em là người yêu anh, sao phải ngại chứ.” Công nhận càng ngày càng dày lên không ít. Dạ Hiên như đoán trước câu trả lời của cô nên cũng ngại đua với mặc cô nói gì thì nói. Nhưng cảm giác thân thuộc lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh, hình ảnh anh và cô cùng ngồi trên chiếc xe đạp rõ mồn một, anh nghi hoặc “Ngày trước chúng ta thân lắm à?”
“Thân! Anh thích em lắm luôn mà bây giờ…”
Anh vẫn cảm thấy không thể tin được bản thân trước đó lại thích con bé này nữa, anh dò hỏi “Bây giờ tôi mất trí nhớ rồi, tôi không nhớ gì mà đòi chia tay cô có đồng ý không?”
“Em sẽ không đồng ý nhưng nếu đòi chia tay quá nhiều em sẽ buông tay…” Nói đến nhưng chữ cuối Lộ Khiết cúi gằm mặt, giọng nói cũng nhỏ hơn. Cô cũng từng tưởng tượng đến một ngày anh đòi chia tay cô nên làm gì và đấy chính là đáp án cô cân nhắc kĩ, dù biết là đáp án đó khiến cô tổn thương rất nhiều.
Nghe câu trả lời của cô, anh cảm thấy hơi nhói lòng, cứ cảm giác sắp mất đi thứ gì đó rất trân quý. Anh đề nghị “Nếu trước đó chúng ta từng yêu nhau như thế thì dù như thế nào cô cũng không được đổng ý chia tay.”
“Nhiều quá sẽ…”
“Không bao giờ được đồng ý!”
“Anh…nhớ ra rồi.”
Dạ Hiên nghĩ nhiều liền nói “Có một chút, tôi cảm giác tôi với với rất thân.” Thân đến mức mà ngày trước anh còn mơ đến cảnh cùng cô “làʍ ŧìиɦ”.
Hai người chở nhau đen đồn để lấy xe. Vào một hồi thì Dạ Hiên phụ phạt tiền, lập biên bản. Điều tra biển số xe thì trước đó anh cũng thường hay chạy quá tốc độ nhưng đều trốn được, hôm nay bị bắt thì mấy chú công an phạt hết một lượt, Dạ Hiên méo xệch bước ra ngoài.
Chuộc được xe hai người nhìn nhau, bây giờ thì cô đi xe đạp anh đi phân khối đúng không? Dạ Hiên lạnh mặt nhìn chiếc xe nói “Vứt đi.”
Phũ phàng rồi còn lãng phí, cô không chấp nhận như vậy “Anh về trước đi, em đi xe đạp về.”
“Có cái xe đạp mà cô cũng tiếc.”
“Có phải của anh đâu anh chả không tiếc?”
“Vậy nó là của cô? Đâu có phải đâu nhỉ? Cô nói của tên Hùng gì đó mà.”
Lộ Khiết hơi chột dạ nhưng lại càng thấy việc mình làm không có gì là sai trái liền phản bác lại anh “Em mang về cho anh ấy để đỡ mang tiếng thôi.”
“Thật không? Hay là nhân cơ hội mà hốt cả hai.” Ý anh nói là bắt cá hai tay sao? Cô không đời nào làm chuyện không có lương tâm như thế. Cô lườm nguýt anh “Em không có giống như anh.”
Dạ Hiên mặc kệ cô phóng để về trước, người gì mà khó ưa đến thế là cùng. Không hiểu sao cô lại rơi vào lưới tình với anh trai này nữa.
Lộ Khiết hì hụch đạp một hồi thì thấy Dạ Hiên đang táp vào lề, trong lòng Lộ Khiết dâng lên một cảm xúc ấm áp lạ thường, cô đạp thật nhanh đến hỏi anh “Anh đợi em à?”
“Ờ.”
Và thế là chúng ta có một câu chuyện một chiếc xe mô tô đi vận tốc xe đạp trên đường.
Về đến nhà Lộ Khiết cũng mệt hết hơi, sao anh Dạ Hiên lúc đầu đi còn chở cả cô mà không than câu nào, bộ anh không thấy mệt hả. Anh liếc nhìn cô rồi không nói không rằng đưa cho cô một cốc nước. Phải chăng Dạ Hiên của quá khứ đang dần quay trở lại với cô.
“Nhìn cái gì? Thấy cô mệt sắp chết nên tôi mới lấy hộ.” Lời anh nói thật sự rất khó nghe nhưng hành động của anh thì lại hoàn toàn ngược lại. Quen anh lâu như vậy Lộ Khiết biết thật ra những lời anh nói chưa chắc đã là những gì anh nghĩ, người đàn ông này nói năng có chút tuỳ tiện nhưng thực ra trong lòng lại rất ấm áp. Từng mở lòng với cô nhưng không may nó lại bị đóng lại vì một vụ tai nạn.
Nếu không xảy ra chuyện gì Lộ Khiết nghĩ bây giờ chắc mình đang đặt tên con rồi cũng lên…à không, phải là nghĩ tên cho con. Anh nói đã đợi cô mà.
“Anh, lúc trước anh từng nói sẽ đợi em lớn rồi cưới em, bây giờ anh có thực hiện không?”
Dạ Hiên như không tin vào tai mình hỏi lại một lần nữa “Tôi nói mấy lời đó?”
“Không chỉ nói đâu, anh còn thực hiện được mấy tháng rồi cơ.” Anh quên hết rồi, không nhớ gì về khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của cô anh không biết nên trả lời thế nào.
“Nói thật thì…hiện tại tôi không có tình cảm với cô, tương lai thì tôi lại càng không biết được…”
Lộ Khiết cắt ngang lời anh “Em biết rồi.” Chỉ cần một câu nói “Hiện tại tôi không có tình cảm với cô” đã thành công chọc cho cô rơi nước mắt. Đờ đẫn một chút Lộ Khiết tự trấn an “Không sao sớm muộn gì anh ấy cũng nhớ ra.”