"Ông xã, em muốn ăn dâu tây."
"Ông xã, em đau lưng."
"Ông xã, chân em bị tê."
"Ông xã..."
Trầm Giai Lạc đang dần vào những tháng cuối của thai kì nên dần trở nên khó tính, cơ thể khó chịu. Phong Dực thì ngày đêm lo sốt vó, việc công ty chỉ xử lý qua điện thoại, còn lại giao hết cho trợ lý A Trình. Vị trợ lý nào đó cũng đành ngậm ngùi, thôi thì vì bà chủ vậy.
"Phong Dực, em khó chịu."
"Bà xã, em khó chịu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng khó chịu."
"Bà xã, ngoan nào, anh xoa bóp cho em."
Trầm Giai Lạc nhìn người đàn ông đang tỉ mỉ bóp vai cho mình, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, có chút lo lắng. Ai biết được người đàn ông hô phong hoán vũ trên thương trường lại ở nhà có thể là một ông chồng ôn nhu, dịu dàng. Cô tự dưng thấy yêu anh vô hạn, xoay người ôm lấy cổ anh.
"Bà xã..."
"Dực, em yêu anh chết mất."
"Ngoan, để anh bóp vai cho."
Cô im lặng nhìn hắn, hạnh phúc ngập tràn.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hôm nay là ngày dự trù cô sẽ sinh, Phong Dực đã sắp xếp trước một phòng đặc biệt ở bệnh viện cho cô trước 1 tuần.
Giây phút mồ hôi cô ứa ra đầy trán, bụng dưới đau quặn thắt là lúc hắn đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Nhìn cô bị đẩy vào phòng sinh, hắn cuống cuồng, cảm giác xưa nay chưa từng có. Hắn trước giờ trên thương trường thủ đoạn không ghê tay, mỗi lần ra tay đều bình thản, nhưng bây giờ, hắn thừa nhận là mình run rẩy đến không thể nói nên lời. Hắn đi đi lại lại trước phòng sinh, nghe tiếng thét của bà xã đại nhân nhà mình mà trái tim đập như trống. Trầm Quân, Liễu Tuệ Thanh, Lâm Khải cũng đến, chứng kiến bộ dạng của hắn ai cũng bật cười không thôi.
Tiếng trẻ con khóc vang lên, đánh tan cái yên tĩnh xâm chiếm hành lang bệnh viện. Trái tim hắn đập nhanh vô cớ. Cô y tá ôm đứa trẻ đã được lau rửa quấn trong chiếc khăn bông ra cho hắn.
"Chúc mừng tiên sinh, là một bé trai."
Hắn hơi run rẩy đón lấy đứa bé trên tay, chân mày hắn giãn dần, khóe môi giương lên một nụ cười như gió xuân. Cô y tá chợt thẫn thờ, người đàn ông trên tạp chí nói là lạnh lùng âm lãnh giờ đây lại có thể mỉm cười rạng rỡ đến như thế.
Cậu bé như có thần giao cách cảm, vừa được bố ôm thì lập tức nín khóc, mồm ê a cáu khỉnh phun một ít nước bọt ra khỏi mồm.
"Nhìn xem, đứa nhóc này giống Phong Dực như đúc."
"Nào có, em thấy chân mày rất giống chị."
"Đúng là phép cộng giữa Phong Dực và Lạc Lạc, đứa nhóc này, lớn lên sẽ là một nam nhân yêu nghiệt như bố nó."
Trầm Giai Lạc được đưa vào phòng hồi sức, Phong Dực ôm tiểu bảo bối đến bên giường cô, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc rơi tán loạn trên trán cô.
"Cho em xem con."
Hắn đặt tiểu bảo bối đang say ngủ lại cạnh cô, hành động tuy có lóng ngóng nhưng tràn đầy tình yêu. Cô khẽ vuốt ve đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng.
"Bà xã, cảm ơn em."
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Bảo bối nhà Phong Dực được ông bố mình đặt cho cái tên oai phong \- Phong Minh Triết. Đứa nhóc này đích thực là một ranh con ngay từ khi còn chưa biết đi.
"Bảo bối lại đây với bố nào."
Có trời mới biết hắn ở công ty mà lòng như lửa đốt, chỉ chực chờ tan ca mà quay về với hai mẹ con nhà cô. Hắn vứt tập tài liệu xuống sofa, vào phòng nhìn cậu quý tử đang nghịch đồ chơi trên giường. Nhưng đứa trẻ này với hắn đến nửa phần quan tâm cũng không, mặc kệ hắn dỗ dành vẫn cứ nghịch đồ chơi phần mình.
"Bảo bối ơi, lại uống sữa nào."
Nghe tiếng của mẹ thân yêu, cậu nhóc liền vứt đồ chơi trên tay xuống, ánh mắt long lanh giơ hai tay về phía mẹ đòi bế bỏ mặc ông bố nào đó đang đen mặt.
Cậu nhóc còn đang phải bú mẹ, ngước lên nhìn Phong Dực bằng ánh mắt.
"Con cướp người phụ nữ của bố này, bố có giỏi đến đây giành đi."
Phong Dực càng đen mặt nhìn vợ mình đang âu yếm tiểu quỷ trong tay, nhìn nó chiếm tiện nghi vợ mình.
"Ranh con, rồi sẽ biết tay bố."
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Lúc Minh Triết được 1 tuổi rưỡi, đã có thể chập chững đi được, tất nhiên cũng có thể nói được. Mối quan hệ bố con của hai người đàn ông này cũng dần trở nên ba chấm.
"Minh Triết, không được phá tài liệu của bố."
"Ai bảo bố để đấy, con tưởng giấy bỏ."
"Thằng nhóc này, bố chiều hư con rồi đúng không?"
"Sao vậy, bảo bối?"
Trầm Giai Lạc vào phòng, lập tức Minh Triết chạy đến bên mẹ, ôm mẹ đầy ủy khuất.
"Con lỡ phá tài liệu của bố, bố mắng con."
"Tại sao lại phá tài liệu của bố?"
"Con xin lỗi."
"Bảo bối, bố phải đi làm kiếm tiền mua sữa cho con, con phải thương bố."
Cô ôm đứa nhóc về phòng, lúc về phòng mình, Phong Dực cũng đã nằm trên giường.
"Ông xã, anh giận sao?"
"Thằng nhóc đó, lúc ở với em thì ngoan ngoãn, với anh thì như kẻ địch."
"Anh cũng đừng chiều con quá."
"Bà xã, an ủi anh đi, anh bị nó làm tức điên rồi."
"Cái tên này."
Hắn lật người cô xuống, đè lên trên, ánh mắt dần trở nên nóng rực.
"Bà xã, anh bị ủy khuất, đền cho anh đi."
Rồi hắn hôn xuống, điên cuồng muốn cô hết lần này đến lần khác. Người phụ nữ này là của hắn, đến cả con trai cũng không được giành.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Mối quan hệ bố con của cả hai cũng dần được cải thiện. Phong Minh Triết lúc trước không thích bố là do ít được gặp bố. Lúc nhóc được 7 tháng, Phong Dực nhận một vụ làm ăn lớn, thường về nhà rất trễ hoặc ở trong phòng sách dần khiến nhóc nghĩ bố không thương mẹ. Nhưng sau khi biết bố bận rộn lại rất yêu mẹ thì nhóc lại càng yêu bố hơn. Cả hai cũng gần gũi nhau một cách vi diệu.
"Mẹ, khi nào bố về?"
"Lát nữa bố sẽ về."
"Mẹ ơi, công ty của bố lớn lắm ạ? Con nghe bố nói là rất lớn."
"Ừ, rất lớn."
"Mẹ ơi, bố tài giỏi lắm ạ?"
"Bố con là người tài giỏi nhất mẹ từng biết. Vậy nên con cũng cố gắng để giỏi giống bố."
Có tiếng xe đỗ vào gara, cậu nhóc lập tức phóng xuống ghế, chạy ngay đến cửa đón bố về. Phong Dực ngay khi vừa mở cửa đã bị một "vật nhỏ" mềm mại tấn công.
"Bố."
Hắn ôm con trai trên tay, tiện tay đóng cửa lại, đưa cặp tài liệu cho vợ rồi hôn nhẹ lên má cô, hôn lên má đứa nhóc tinh quái trong lòng.
"Minh Triết hôm nay ở nhà có nghe lời mẹ không?"
"Dạ có."
"Có nhớ bố không?"
"Rất nhớ bố."
Hắn ôm con trai trong lòng, đặt cậu bé trên đùi mình, ngồi vào bàn ăn.
"Bà xã, hôm nay ăn gì?"
"Món anh thích."
Bàn cơm ấm cúng nhanh chóng được bày ra khiến mọi mệt mỏi của hắn tan biến. Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, nhìn đứa nhóc đang bi bô trong lòng mình mà lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn ước ao một cuộc sống như thế, giản dị, bình yên.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hôm nay, Phong Dực hứa sẽ đưa quý tử nhà mình đi leo núi. Từ mờ sáng, cậu nhóc đã tỉnh dậy, tất bật thay quần áo rồi giục bố mẹ.
Hắn chọn một ngọn núi tương đối thoải, mang bà xã và con trai đi chơi.
Phong Minh Triết lần đầu được đi dã ngoại cùng bố mẹ thì vô cùng thích thú, hết chạy loạn, tò mò đủ thứ thì lại cười nói không ngớt. Cuối cùng, sức yếu khiến cậu nhóc phải nằm trên lưng bố mà tận hưởng.
"Bố ơi, tại sao lại có cây cối ạ?"
"Thượng đế tạo ra cây cối để trung hòa vạn vật con à."
"Thế Thượng đế có tạo ra bố mẹ hay không?"
"Bố mẹ là do ông bà nội và ông bà ngoại sinh ra, nhưng ông bà đều đã về với Thượng đế rồi."
"Mẹ ơi, khi nào con mới được như bố? Ai cũng nói bố con là người tài giỏi nhất, con muốn như bố."
"Khi con lớn lên, con sẽ hơn cả bố con."
"Bố thương mẹ hay thương con hơn."
Hắn im lặng giây lát, nhìn sang cô, ánh mắt hắn ánh lên tia dịu dàng, một tay đỡ con trên lưng, một tay nắm lấy tay cô.
"Bố yêu mẹ, bố thương con. Cả hai là tất cả của bố."
\- HẾT \-