Đã sớm nghe nói người hành tẩu giang hồ không nên trêu chọc Mục Phong Bảo, cho tới nay cũng không ai có thể nói ra đến tột cùng là vì cái gì. Hôm nay Tư Khổng Thanh Đồng xem như biết rõ vì cái gì rồi, không những Mục Phong Bảo sinh ý cửa hàng trải rộng thiên hạ, mà hơn thế nữa là kiến trúc của toàn bộ lâu đài, đầy đủ lý do khiến cho người ta kinh sợ rồi, hoàng gạch ngói đỏ, tường cao bốn trượng, từ xa đến gần cao thấp chằng chịt, phòng ốc tả hữu xen kẽ giống như giấu diếm huyền cơ, từng đình viện đều nối với hai tòa đình viện khác, hiện lên hình tam giác, nói cách khác, bất kể đình viện nào xảy ra chuyện, đều có người từ hai đình viện kia kịp thời đuổi tới, mà ngay cả phòng lương thảo cùng phòng bếp đều được xếp đặt tại các đình viện khác nhau, để bảo trì cung cấp.
Tư Khổng Thanh Đồng đã quen ở nơi hoàng cung, tường xám ngói xanh, trang nghiêm, vắng lạnh, quạnh quẽ, cô tịch. Dáng vẻ nơi này, phảng phất ở đâu cũng đều đốt đèn lồng màu đỏ, vô cùng náo nhiệt. Hắn không hiểu sao muốn khóc. Một loại cùng sinh hoạt lúc trước hoàn toàn bất đồng, khiến cho hắn không khỏi cảm động.
Tại đây người người ra ra vào vào, nguyên một đám cười đùa nhốn nháo, giống như lễ mừng năm mới, nhìn Nghiêm Tín Triệt cũng là nhiệt tình muốn chết, thậm chí có mấy tiểu hài nhi chạy tới muốn kẹo ăn, muốn ôm một cái. Mà Nghiêm Tín Triệt cũng thật sự ôm từng đứa nhỏ một.
Trong mắt Tư Khổng Thanh Đồng là không ngờ đấy. Ở đây không giống trong hoàng cung không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, thậm chí cũng không dám đi lại, những thứ kia như máy móc, thân bất do kỷ. Trong hoàng cung ôn hòa ít đến thương cảm, người thiện lương không hại chết người khác cũng sẽ hại chết chính mình, Hoàng Thượng chưa ôm hắn được mấy lần đã bị đưa vào trong cung rồi, bây giờ chứng kiến khung cảnh này khống chế không nổi mũi chua xót.
Trong lúc vô tình trông thấy Tư Khổng Thanh Đồng ánh mắt ảm đạm, cái mũi nhỏ đều hồng hết cả lên, Nghiêm Tín Triệt tự trách hắn ép buộc hơi quá đáng rồi. “Như thế nào, nhớ nhà?”
Nhà, hoàng cung sao?
“Không có, tại đây rất tốt, ta rất thích nơi này.”
“Ân, đi theo ta.”
Tiến vào đình viện uốn lượn lại đi qua mấy cái hành lang gấp khúc, “Đây là viện của ta, ngươi sau này cũng ở chỗ này.”
Thiệt nhiều dây leo nha, lá cây cũng dài đến đáng yêu như thế, chạy tới cúi xuống nhìn “Những thứ này là cái gì?” Quay đầu lại mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nhìn Nghiêm Tín Triệt.
“Bồ đào.”
“Bồ đào? Ở đâu?”
Không khỏi buồn cười, kéo hắn đứng lên, “Mùa hè sẽ mọc ra. Ngươi trước đi tắm rửa sạch sẽ.” Không nói không rằng liền kéo hắn hướng trong phòng đi đến.
Bạn đang
TÆ° Khá»ng Thanh Äá»ng còn cẩn tháºn má»i bÆ°á»c Äi nhÆ° một tiá»u hà i tá», Nghiêm TÃn Triá»t nhá» hắn mà mang tâm tình tháºt tá»t, ngay cả bá» Äà o cÅ©ng chÆ°a từng thấy qua sao?
Gian phòng kia ngoà i mặt nhìn không ra có gì khác biá»t, nhÆ°ng bên trong lại chứa rất nhiá»u bất ngá», và dụ nhÆ° sau tấm bình phong có suá»i nÆ°á»c nóng.
âOa! Còn hÆ¡n cả hoà ngâ¦â
âHoà ng cái gì?â Phá»i hợp cá»i ra quần áo.
âKhông, không có gì, ta nói là suá»i nÆ°á»c nóng tháºt lá»n ah, vậy maÌ Äặt Äược trong phòng.â Ngá»i xuá»ng mép nÆ°á»c vẫy vẫy, hắc hắc, cÅ©ng ấm tháºt ah.
âMục Phong Bảo xây sát và o vách núi, có suá»i nÆ°á»c nóng cÅ©ng không phải chuyá»n khó hiá»u.â
âCÅ©ng Äúng, bất quá, ah! ! NgÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i là m gì thế! !â TÆ° Khá»ng Thanh Äá»ng báºn rá»n không ÄỠý, rá»i rÃt lấy hai tay che mắt.
Nghiêm TÃn Triá»t lần nà y cÆ°á»i ra tiếng rôÌi, chÃnh mình mang vá» là cái thần tiên gì, chÆ°a thấy qua bá» Äà o không nói, tắm rá»a cÅ©ng kinh ngạc nhÆ° váºy, chẳng lẽâ¦âNgÆ°Æ¡i, không phải là nữ Äi? !â
âTa phi, ngÆ°Æ¡i mÆ¡Ìi là nữ, cả nhà ngÆ°Æ¡i Äá»u là nữ!â Vừa dá»i tay Äi lại thấy Äược, liá»n má»t há»i luá»ng cuá»ng tay chân: âNgÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i, nhanh mặc quần áo và o!â
âHa ha, không phải nữ thì có vấn Äá» gì, tắm rá»a ~!â