Khi Phương Thanh Quỳ vào phòng nhìn thấy trước mắt chínhlà một cảnh tượng như thế này: bánh bao để trước mặt Cổ Thược đã không còn bốchơi nóng, bát canh bánh bao nát bét, cái thìa trong tay Cổ đại cô nương đangkhua loạn xạ, canh bắn tung tóe khắp nơi. Còn người nào đó hồn bay chín tầngmây căn bản là không có chút ý thức, cứ múc rồi lại đổ, đổ rồi lại múc…
“Sao cậu lại giống như trẻ con vậy, ăn mà bầy ra cảmột bàn.” Phương Thanh Quỳ chán ghét nhìn đống bánh bao hỗn độn, “Như thế nàycậu còn ăn không? Không ăn tớ ném.”
“Ừ.” Cổ Thược vẫn đờ đẫn như thế, thờ ơ trả lời.
“Sao?” Bát cháo trước mặt một chút cũng không độngđến, đây hoàn toàn không phải Cổ Thược mà cô quen biết, quá kì quái, “Ngay cảbữa sáng cậu cũng không ăn? Chẳng lẽ bị bệnh?”
Cổ Thược tinh thần hoảng hốt, căn bản không nghePhương Thanh Quỳ nói gì, ngón tay vẫn nắm lấy cái thìa, ngây ngốc ngẩn người.
“Cậu rốt cuộc là bị làm sao?” Mặt Phương Thanh Quỳ đưađến trước mặt Cổ Thược, “Dáng vẻ này là thế nào đây? Sao lại giống như đangtương tư a.”
“Cái gì?” Cổ Thược đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh, nhìnthấy mỹ nữ ngay trước mặt, bị dọa giật lùi về sau, “A, cậu làm gì tới gần tớnhư thế?”
Phương Thanh vặn vẹo eo thon nhích tới gần Cổ Thược,ngón tay thon dài lướt đến dưới cằm cô, “Lại đây nói cho tớ biết có phải hômqua xem mặt gặp được nam nhân tốt rồi không, làm cho cậu ngay cả hồn cũng khôngcần như thế.”
“Hôm qua?” Thần trí Cổ Thược lại một lần nữa trở vềhiện trường nóng bỏng trên xe kia, vẻ mặt biến đổi một cách kì quái, suy nghĩlại không cẩn thận bổ nhào tới người kia.
Có muốn tự mình kiểm tra một chút không? (BạnCổ Thược không muốn nhưng em muốn anh ơi (~^O^~))
Đây là mấy lời hôm qua Chân Lãng cười như không cườinói ra bên tai cô, thái độ mập mờ kia, đôi mắt hút hồn kia, giọng nói toan tínhkia giống như đang khiêu khích thứ gì đó.
“Ầm!” Đầu Cổ Thược đụng vào cái bàn, vô lực nằm sấpxuống.
Chân Lãng có đôi mắt đào hoa cô đã biết, đôi mắt kiatừ khi trung học đã quyến rũ vô số cô gái nhỏ bé cô cũng biết, khi học đại họcChân Lãng phóng điện làm khuynh đảo vô số bạn học khoa trên khoa dưới cô lạicàng rõ ràng. Vấn đề là, hôm qua đôi mắt hắn cười cười nói một câu đó, trongmắt lóe sáng, mà cô lại quên không phản bác.
Trong nháy mắt đó, cô lại cảm thấy nụ cười kia của hắnthật là đẹp, thanh danh cả đời của cô a….
“Đúng vậy!” Phương Thanh Quỳ nắm vai Cổ Thược lắc lắc,thật vất vả mới kéo được hồn phách đang chu du trên trời của Cổ Thược về, “Nóimau, chuyện xem mặt hôm qua thế nào?”
“Hôm qua?” Cổ Thược phản ứng chậm nửa nhịp cố gắng nhớlại, nhanh chóng kể lại chuyện hôm qua một lần, cuối cùng hung hăng nắm chặttay cộng thêm một câu, “Tớ thề, không bao giờ đi xem mặt nữa!”
Phương Thanh Quỳ lộ vẻ suy tư, ánh mắt không ngừngquét sang Cổ Thược, “Vậy có nghĩa là hôm nay cậu không bình thường không phảivì nam nhân xem mặt tốt, mà vì một người khác?”
Câu hỏi của cô lại bị bơ một lần nữa, Cổ Thược đangnhìn trần nhà suy nghĩ câu nói kia của Chân Lãng. Nói một cách chính xác thì từngày hôm qua, cô vẫn đang suy nghĩ câu nói này.
Hắn có phải xử nam hay không sao lại muốn cô kiểm tra?Cô kiểm tra thế nào? Chẳng lẽ cái này cũng có tiêu chuẩn hàng giả? (¯¯□¯¯||Hết nói nổi bạn nhỏ này)
Ngón tay nhỏ nhắn chọc vào trán cô, hai mắt to trònkhẳng định lại lần gần sát trước mặt cô, “Cổ Thược, trong đầu cậu có phải đangnghĩ đến một anh chàng hay không?”
Ánh mắt lóe sáng, rồi lại lóe sáng, Cổ Thược không phủnhận nha.
Chân Lãng, dường như cũng là đàn ông. ((¯¯﹏¯¯) Cái này mà cũng phải“dường như” sao.)
Trong nụ cười của Phương Thanh Quỳ cỏ vẻ quái dị nóikhông nên lời, hai ngón tay nhéo nhéo hai má Cổ Thược, “Tiểu Thược bé nhỏ, nhìntớ này, trả lời tớ những câu dưới đây để tớ kiểm tra thử xem cậu có thích anhta hay không…”
Cổ Thược bị động ngơ ngác ngẩng đầu, bên tai là giọngnói như thôi miên của Phương Thanh Quỳ, “Thứ nhất, có phải khi cậu nghĩ đến anhta sẽ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, bất giác mỉm cười hay không?”
Vẻ mặt ngốc nghếch run một cái, Cổ Thược hừ lạnh,“Cười? Tớ muốn khóc thì có.”
“Thứ hai, vậy khi cậu nghĩ đến anh ta, có phải cảmthấy nụ cười của anh ta thật đẹp hay không?”
Cổ Thược rất không nể mặt hất hai tay cô ra, “Đẹp? Choxin đi.”
“Thứ ba, có phải khi cậu nghĩ đến anh ta, trái tim sẽmềm mại hơn không?”
“Mềm?” Ánh mắt Cổ Thược trừng lớn, “Suy nghĩ giếtngười tớ cũng có, cậu nói đây có phải mềm hay không?”
“Ơ…” Vẻ bình tĩnh của Phương Thanh Quỳ đông cứng trênmặt, cô quyết định ra một chiêu cuối cùng, “Thứ tư, vậy khi cậu nghĩ đến anhta, có phải sẽ hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt cậu, có phải lâu lâukhông gặp sẽ nhớ anh ta hay không?”
“Phanh!” Bàn tay Cổ Thược vỗ lên bàn, trừng mắt nhìnthẳng cô, “Tớ hy vọng hắn vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tớ, nếu không tớsẽ xé cái vẻ mặt cười cười của hắn ném xuống chân nghiền thành bột.” ((-^-)trẻ con thỉnh đừng học tập)
“A!” Phương Thanh Quỳ cũng thở ra một hơi, “Chẳng lẽcậu đang nói cho tớ, người khiến cậu cả buổi sáng ngay cả hồn cũng không cầnchính là Chân Lãng sao?”
Trúng ngay tử huyệt, Cổ Thược ngán ngẩm lại dựa vàoghế.
Hai tay Phương Thanh Quỳ nắm chặt vai Cổ Thược, giọngnói đột nhiên cao hơn một quãng tám, “Cậu, cậu, cậu cuối cũng cũng đối với anhta…”
“Tớ cuối cùng cũng không cần mềm tay với anh ta nữa.”Cổ Thược nhảy lên, hai tay chống hông phát ra tiếng cười cổ quái, “Cậu biếtkhông, thứ tớ nợ hắn cuối cũng trả xong xuôi, từ nay trở đi, chỉ cần hắn cònchọc vào tớ nữa, tớ sẽ ra tay hành hung, không cần nhẫn nhịn nữa.” ((¯¯3¯¯)Chị tưởng trước giờ chị nhẫn nhịn hay sao?)
Môi hồng thanh tú mở ra, ánh sáng vừa lóe lên trongmắt Phương Thanh Quỳ nhất thời tắt ngúm, yên lặng quay đầu, bên tai là tiếngcười càn rỡ của Cổ Thược.
Có lẽ không không nên ôm hy vọng quá lớn với cái kẻnày, nếu không nhất định sẽ có ngày tức chết. Để cô thay ông chồng đáng thươngnào đó mặc niệm đi.
Cổ Thược hưng phấn khua tay múa chân, nhảy múa tungtăng, Phương Thanh Quỳ chống cằm trên mặt tràn đầy vẻ nói không lên lời, nghecô huyên thuyên mà ngón tay nhàm chán gõ gõ mặt bàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Cậu nói cái gì?” Phương Thanh Quỳ bỗng nhiên lêntiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng người cứng nhắc của người nào đó, “Cậunói mục đích xem mặt của cậu là vì làm lớn ngực của cậu?” ((-__-)bạnnhỏ Cổ Thược thực ngây thơ)
“Đúng vậy a.” Đầu tiên Cổ Thược dùng sức gật đầu, sauđó lại thở dài cúi đầu, “Bây giờ không đi xem mặt nữa, vậy ngực tớ phải làm thếnào?”
“Đây lại là mục đích của cậu?” Phương Thanh Quỳ khôngthể tin vào lỗ tai mình, “Làm ngực lớn hơn sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặtChân Lãng?” (≡(¯﹏¯¯)≡ hắc hắc,bạn CT này cũng thiệt là bệnh nha)
“Đúng vậy a!”
“Cậu khẳng định con gái hai mươi lăm tuổi ngực còn cóthể lớn hơn?” Cô cười nhạo một tiếng, “Đến tuổi này của cậu, trừ khi làm phẫuthuật nâng ngực, nếu không căn bản không thể lớn hơn được.”
“Vậy sao?” Cổ Thược thật sự rất thành thật ngồi nghe,cúi đầu im lặng tự hỏi.
“Đương nhiên!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phụcbạn tốt bỏ cuộc, “Cậu dù thế nào cũng là con gái hiện đại đã học đại học, kiếnthức sinh lý không thể nào không rõ, chẳng lẽ không nghĩ ra?”
Cô duỗi ngón tay vạch một đường trên không, “Cho dù cóthể lớn hơn chút ít cũng không thể đến mức như thành như lũy trong tưởng tượngcủa cậu, cho nên…”
“Cho nên tớ sẽ bị Chân Lãng cười nhạo cả đời phảikhông?” Cổ Thược ngẩng đầu lên, có chút uất ức sau khi bị công kích.
Phương Thanh Quỳ than thở một tiếng, “Cậu đã khẳngđịnh anh ta sẽ cười nhạo cậu?”
Gật đầu, dùng sức gật đầu, vô cùng dùng sức gật đầu.
Tiếng hàm răng ken két vang lên, gương mặt Cổ Thượcvặn vẹo, “Hắn chẳng những cười ngực tớ phẳng, hôm qua còn cười tớ là xử nữkhông ai muốn!!!”
Đúng vậy, cô suy nghĩ hết một ngày một đêm, cuối cùngkết luận vì sao nụ cười Chân Lãng cổ quái như vậy, hắn căn bản đang cười nhạocô không ai thèm lấy.
“Thanh Thanh, tớ quyết định rồi.” Ánh mắt Cổ Thượcnhìn ra cửa sổ. Từ tầng hai nhìn xuống, tấm hình lớn kia dưới ánh nắng có chúttrong suốt, bờ vai trắng như tuyết kia, bộ ngực đung đưa trong gió như đangphập phồng, “Tớ muốn đi nâng ngực!!!”
“Huỵch!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn loạngchoạng một cái ngã xuống, đầu gối đập thật mạnh vào cái ghế Cổ Thược đang ngồi,vẻ mặt kinh ngạc nhìn bạn tốt, “Cậu điên khùng cái gì vậy?”
“Thanh Thanh, mỗi người đều có những chuyện đặc biệtcố chấp.” Cổ Thược kiên quyết lên tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng thù hận,“Người kia vẫn luôn cười tớ phẳng, tớ sẽ nhất định phải chứng tỏ cho hắn tớtuyệt đối sẽ không phẳng vĩnh viễn.” (¯¯□¯¯|| cái lý do cẩu huyết gì đây?)
Phương Thanh Quỳ há hốc mồm, lúc nhìn đến ánh mắt CổThược lại lặng lẽ nuốt xuống.
Mặc dù bốn câu trả lời lúc trước đều không đúng nhưngcô còn có câu thứ năm, chính là —– cậu có phải vì một câu nói vô tình của anhta mà rất để ý, để ý đến mức cực đoan hay không?
Cô nghĩ cô đã không cần phải hỏi nữa.
Đương nhiên đối với Phương Thanh Quỳ mà nói, điên rồkhông chỉ có một mình Cổ Thược, ngay cả Chân Lãng công tư rõ ràng, hành độngtỉnh táo trong trí nhớ của cô, lại cũng chọn ngay lúc này xuất hiện trong studio.
Dụi dụi mắt, xác nhận không có nhận nhầm thân hìnhtuấn tú kia, Phương Thanh Quỳ lại dụi dụi mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường,mới hơn mười giờ, đúng vậy, đang là thời gian đi làm.
Vẻ mặt Phương Thanh Quỳ đầu tiên là ngẩn ra, sau đórất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bà tám rất thích hợp, tràn đầy tươi cười:“Anh đến sớm vậy sao, chẳng lẽ bệnh viện không có việc gì?”
Ánh mắt Chân Lãng đảo quanh, dừng lại trên mặt nữ nhânsuất khí trong góc phòng, mà Cổ Thược đã một bước nhảy tới, ngẩng lên đối đầu vớianh, “Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, tôi sẽ không cho anhcơ hội cười nhạo tôi đâu.”
Không đợi Chân Lãng lên tiếng, cô rất có khí chất vòvò tóc che đi khối tím bầm trên trán, hiên ngang đi ra khỏi cửa.
Sau khi Phương Thanh Quỳ thanh nhã đưa mắt nhìn bạntốt ra khỏi cửa, lúc này mới nhẹ cười lên tiếng, “Anh có hứng thú làm ănkhông?…”
Sau đó Cổ đại tiểu thư chỉ làm một chuyện, chính làdùng một ngày thu thập tài liệu, chọn một bệnh viện chỉnh hình danh tiếng nhất,kỹ thuật nhất, điên cái rắm á. Cô phải ——— nâng ngực!!!