1
Reng..Reng..Reng
Tiếng chuông báo thức kêu lên, nó đưa tay lần mò con gà nhân tạo đó, tắt cái rụp. Đôi mắt khẽ nhăn nhăn, cựa người qua lại vài lần, đúng 5 phút sau nó bật dậy, tỉnh táo hẳn a. Nó là thế một con người cực kỳ có giờ giấc và có thói quen............chạy bộ buổi sáng đó a. Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, nó ra ngoài lấy một bộ đồ thể thao màu xanh dương hiền hòa, kết hợp cùng là một chiếc áo khoác phông cùng tông là một đôi Converse Classic màu trắng. Nó buộc mái tóc đen thuần, mượt mà lên cao, nhìn ngắm mình trong gương gật đầu hài lòng, với tay lấy chiếc mp3 nó đi ra ngoài đường phố.
5.30am, Seoul, trời chưa sáng hẳn, dù là trong tiết trời giữa hạ nhưng vẫn có những ngọn gió thi thoảng thổi nhẹ qua, đem lại cho con người nơi đây cái lành lạnh nhưng không hề khó chịu. Nó chạy dọc 2 bên hàng cây tùng bách phủ kín tạo thành mái vòm.5 năm, hầu như ngày nào nó cũng đi quanh đây để nhìn ngắm nơi này thay đổi từng ngày. Nó xem Hàn Quốc là quê hương thứ hai của bản thân sau Việt Nam. Được hay tin rằng mình sắp trở lại Việt Nam để định cư, nó không giấu nổi niềm vui sướng khi được đặt chân lại mảnh đất gắn với tuổi thơ hạnh phúc, nhưng nó cũng thấy buồn khi xa nơi đây, xa những hàng cây phong tùng bạt ngàn , xa những quán ăn hè đường mà nó đã quá quen và xa cả những con người mến khách nơi đây.Nó đem hết những tháng ngày tươi đẹp tại Hàn Quốc lưu mãi trong tim, biết đâu nó sẽ quay trở lại đây thì sao? Vừa chạy bộ, vừa suy nghĩ miên man mà nó không để ý rằng trời đã bắt đầu rạng nhưng đó chưa phải là điều đáng chú ý. Tại cứ mãi ngắm hàng cây tùng bách kia mà thế cớ nào nó lại đâm sầm vào một người chạy theo hướng ngược lại.
- Ui da..
Nó bị ngã lại đằng sau, toàn thân "hơi" ê ẩm, nhìn người đằng trước không nói gì, nghĩ rằng người nọ đang giận mình thế là nó đứng dậy, luống cuống xin lỗi.
- Xin lỗi, mình không cố ý, mình không cố ý ( nói bằng tiếng Hàn nha)
Nhưng người nọ không quan tâm mà lách qua vai nó để chạy tiếp, nó quay lại nhìn theo dáng người cao cao ấy trong lòng không khỏi suy nghĩ:" Anh ta bị điếc hả, hay là do lạnh lùng??" nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong đầu nó 5 giây và sau đó biến mất không một vết tích.
Vừa về tới nhà thì đã thấy ông Trần( bố nó) đang ngồi đọc báo, nhìn thấy nó thì cười hiền, nói.
- Về rồi hả con gái?( nói tiếng Việt nha, ở nhà thì sẽ nói tiếng Việt, ra ngoài sẽ nói tiếng Hàn, nhưng khi về Việt Nam thì sẽ nói tiếng Việt nhé!)
- Dạ bố, mẹ đang ở trong bếp ạ??
- Ừ, mẹ con đang nấu món mà con gái thích đấy..
Nó nghe đến thế là mắt sáng rực lên, món nó thích, a món nó thích đó a, chính là Naengmyeon-Mỳ lạnh. Nó vừa chạy vào bếp vừa kêu với mẹ nó.
- Phu nhân Hảo Lan, Phu nhân đang nấu món Naengmyeon sao??
Mẹ nó quay lại cười với nó.
- Vâng thưa nhị tiểu thư Hảo Nhi.. Tiểu thư đi rửa tay rồi gọi bố và anh hai xuống ăn nhé.
- Yes, ma'dam
Nó chào theo kiểu quân đội, đi rửa tay rồi nó ra gọi bố vào ăn sáng.
-Bố ơi, vào ăn sáng đi bố.
Nó chạy lên tầng hai kêu anh nó dậy.
- Anh hai, anh hai, dậy xuống ăn sáng nha anh hai.
Tích tắc, tích tắc 2 phút trôi qua mà không thấy nó tiếng trả lời, nó thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện" Hỡi ơi, xin tha tội cho con thêm lần này nữa, đây chỉ là bất đắc dĩ thôi , hãy tha lỗi cho con", và nó tung một cước, cái cửa đã yên vị nằm dưới sàn. Các bậc phụ huynh nghe tiếng động, cũng chẳng có gì là ngạc nhiên vì chuyện này xảy ra vào 5/7 buổi sáng.Quay lại nơi phòng của anh nó, cảnh tượng trước mắt đối với nó thật là, dù quen nhưng nó không hiểu nổi tại sao mình lại có thằng anh trời đánh như vậy. Giường nệm thẳng tắp tinh tươm, nhìn thoại qua sẽ chẳng thấy cái gì lạ đâu a nếu như cái chăn không biến mất. Vâng, đúng rồi chính là người anh trai của nó, Trần Trương Vũ đã đem theo chiếc chăn và chui xuống gầm giường và đóng đô dưới đấy luôn. Nhiều khi nó tự hỏi tại sao bố mẹ lại làm cái giường có gầm rộng làm gì để cho thằng anh cao 1m8 của nó nằm trong đó ngủ ngon lành. Vận hết khí công, nó hét.
- Trương Vũ, dậy ăn sáng nếu không muốn giường sập đè bẹp người anh nghe không?
- Nói nhỏ nhẹ không được hay sao hả con bé này, sáng nào cũng áp đảo tai của anh như thế mới chịu nổi hả??
Anh nó càu nhàu, từ dưới gầm bò lê bò lết ra, chăn vẫn cuốn quanh người, mắt nhắm mắt mở nhìn nó bất mãn.
- Hừ, tại ai?? Em ở ngoài kêu anh hai ơi, anh hai hởi không nghe, cứ muốn thay cửa làm gì..
Nó nói lại, "hừ" lạnh một phát.
- Rồi rồi, đi ra đi, 5 phút anh xuống.
Trước khi ra nó còn để lại một câu làm anh nó mặt đen sì.
- Nước dãi còn chảy kìa cha nội, con trai mà lề mề, hờ, chẳng biết anh có chổ nào mà tụi con gái cứ bám theo như đỉa đói, đứa nào mà trông được anh thế này á hả, hình tượng vứt cho chó gặm là vừa đấy, anh trai bánh bèo à..
Nó tung tăng, nhảy chân sáo ra ngoài kệ ai đó trong phòng tắm đang chỉnh trang lại cái mặt dính" nước dãi" khi nãy.
5 phút sau anh nó xuống, đẹp ngời ngời, đã nói chưa nhỉ, anh trai nó 18 tức là hơn nó một tuổi, đồng nghĩ là sẽ học lớp 12 a, nên hôm nay anh nó đi chia tay bạn bè cũ để mai về Việt Nam. Thấy anh xuống, nó không nén được mà hỏi.
- Đánh răng mấy lần vậy?
- Này em thôi đâm chọt anh được không thế hả?
Anh nó làm mặt thiu thỉu ngồi xuống xụ mặt nhìn nó.
- Haha, em không đâm chọt, mà em đâm thẳng đó a.
- Hai cái đứa này thật là..
Ông bà Trần đồng thanh. Bữa sáng diễn ra trong đầy ắp tiếng cười.
Anh nó ăn xong thì đi gặp bạn bè chia tay, nó thì chia tay chia chân trước đó hẳn 2 tuần a, để cho bọn kia chuẩn bị tinh thần, theo nó nghĩ là vậy đó. Nó giúp bố mẹ dọn dẹp . Ông bà Trần phải lên công ty để bàn giao và xử lí nốt công việc còn lại nên cũng đi luôn. Nó làm xong xuôi, nó vậy thôi chứ cũng đảm đang lắm đó. Dù sống trong một ngôi nhà có thể nói là giàu có, dư giả nhưng nó chẳng bao giờ ra dáng tiểu thư không đụng vào việc bếp, việc nhà. Nó làm được tất đấy , bố mẹ nó cũng không cưng chiều nó quá mức nhưng tạo cho nó sống rất thoải mãi, phải nói là nó có một gia đình cực kì hạnh phúc. Nó thấy ai cũng đi hết, chợt nghĩ ra mình còn chưa chuẩn bị đồ gì nhiều để mai đi nên có lấy phone ra gọi cho con bạn thân.
- Alo, gì vậy mày?? (tiếng Việt nhé, vì cùng là người Việt a)
-Trâm Anh, mày rảnh không ? Đi mua đồ với tao.
- Ờ , được ,tao qua nhà mày nha?
- Okay, nhanh nhá.!!
- Ừ.
Giới thiệu một tí về Trâm Anh nhé. Tên đầy đủ là Hoàng Trâm Anh, 17 tuổi con của giám đốc công ty SeulSan( đặt bậy đó) chuyên kinh doanh về đồ nội thất, bố mẹ hai bên gia đình rất thân thiết, vì khi ông bà Trần qua Hàn thì chính ông bà Hoàng tức bố mẹ của Trâm Anh đã giúp đỡ rất nhiều. Hai bên có quen biết từ trước, và cả nó và Trâm Anh cũng quen nhau từ hồi cởi truồng tắm mưa. Đừng thắc mắc tại sao cả hai đều ở bên Hàn a, vì quen biết nên có chung mục tiêu đó a.Nói lại một chút về Trâm Anh, thì nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai màu nâu đồng trong có vẻ mềm mại, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, tính cách lại hòa đồng thân thiện, học hành tốt nên được lòng nhiều người lắm. Nhỏ và nó thương nhau hai chị em nên có gì là nói toẹt cho nhau biết, chẳng kiêng nể gì.
hà hà, giờ trở về với nó nhé. Sau khi gọi điện cho nhỏ xong thì nó bắt đầu lựa đồ. Tủ đồ của nó đa dạng cực kỳ ha, cái gì cũng có, đầm, váy, quần , áo đủ cả, chẳng thiếu thứ gì, nhưng nó cũng là người phóng khoáng ưa thoải mái nên có hay mặc quần hơn váy, mấy bộ váy của nó đều rất xì teen, năng động a.Nó chọn cho mình một cái áo pull trắng free size, một chiếc quần lửng jeans có xẻ vài đường, bận thêm một đôi sneaker đen, tóc nó xõa tự nhiên, nhìn nó trông rất chất và cũng có phần nữ tính. Vừa bước xuống nhà thì đã thấy nhỏ ngồi trong nhà lấy điện thoại ra bấm bấm rồi. Nhỏ bận một chiếc váy trắng xòe công chúa nhìn trông xinh lắm cơ. Thấy nhỏ nó cười híp mắt lại.
- Hey gái, xinh thế nha.
- ờ tao biết mà, khỏi khen, nhưng nhìn mày như con đi bụi ấy.
Nhỏ nhìn nó rồi phán câu xanh rờn, làm nó xụ mặt
- Mày mày, hờ tao khen mày mà mày nỡ lòng nào lại chà đạp lên tao một cách không thương tiếc thế hả?/
- Rồi rồi chị hai, chị hai kêu em đi mua đồ làm gì đấy?
- À đúng rồi, mai tao đi về Việt Nam đó.
Nhỏ nhìn sang nó nói như nhớ ra gì quan trọng.
- Mai hả, trời sao nhanh thế , mai mày đi rồi sao?
- Ừ
Mắt nó rưng rừng, mắt nhỏ cũng cay xè, mai là 2 đứa bạn khắc cốt phải xa nhau, sao không buồn cho được, thế là hai đứa ôm nhau thút tha, thút thít, cứ ôm nhau đu qua đu lại, từ trên sofa xuống tới sàn nhà rồi ra tới ngoài cửa , và rồi nó lên tiếng.
- Được rồi mày ơi, ngưng diễn sâu, diễn được 5 phút luôn, thành tích thành tích..
- Woa , thật là tuyệt vời.
Nhỏ với nó nói xong nhìn nhau cười xuề xòa, hai đứa dung dăng dắt tay nhau lên xe của nhỏ đổ ở ngoài. Đi shopping thôi.
Sau 1 tiếng 59 phút thì nó đã mua đầy đủ đồ cần thiết theo như là nó nghĩ.Nhỏ đứng bên không khỏi than trời, tại sao nó lại mua những thứ này tại sao, tại sao?
- Ê Nhi, mày có sao không đấy, mấy thứ này cần thiết để qua Việt Nam ở hả??
- Ờ chứ sao.
Nhìn cái bản mặt thản nhiên của nó mà nhỏ muốn đấm cho bầm dập, nghĩ sao mà mua kimpap tam giác, bên đó siêu thị không bán ư? Rồi gấu bông , bên đó không bán ư? vân vân nhưng cái này mới quan trọng nó mua 1,2,3 trời tận 6 chiếc áo lông với một lý do, bên đó chắc lạnh lắm?? Tự nhiên nhỏ thấy bất lực với nó ghê ghớm. Trời bên đó mà lạnh đến nỗi mặc áo lông vào mùa hè chắc bên hàn đóng băng rồi quá. Thôi dù sao thì cũng mua rồi cho nó tự xử. Nó được nhỏ chở về nhà rồi cười vẫy tay tạm biệt nhỏ.
- Mai 8h30 ở sân Incheon nha.
-Okay, mai gặp.
Nó xách túi lỉnh kỉnh bước vào nhà, chào bố mẹ rồi nó bước lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, xuống nhà ăn tối. Nói chuyện với bố mẹ và ông anh Trương Vũ một hồi rồi nó lên phòng, và đương nhiên là đi ngủ.Chuẩn bị để sáng mai còn về Việt Nam nữa chứ!!!