Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 93: Thì thầm nơi khe nứt (H nhẹ)



Khắc Kỷ khép mắt, nhưng giọt sương trong vắt của đối phương vẫn lặng lẽ chảy tràn lên gò má cậu. Vị của biển cả tràn nơi đầu lưỡi như hòa vào cơn bão cảm xúc trong tim, làm cánh hồng họ ướt đẫm, trơn mịn. Những cánh hồ điệp của Ngự Phong trượt dài trên cơ thể Khắc Kỷ, huyền ảo như thể dòng suối lượn nơi vách đá. Từng nơi chạm qua như bị thiêu đốt, lá vàng khẽ đưa, uốn lượn trên xương quai xanh mềm. Họ tìm kiếm nhau, quấn quýt như thể không muốn buông lơi dù chỉ một giây phút.

Mỗi nhịp lưỡi, mỗi cú quấn chặt là một lời khẩn cầu thầm lặng. Họ muốn hòa tan vào nhau, muốn xóa nhòa mọi khoảng cách, mọi ranh giới giữa yêu và đau, giữa hạnh phúc và khổ đau. Những vết thương của họ, cả thể xác lẫn tâm hồn, đều được gột rửa bởi giọt nước thánh và cái hôn ướt át, khiến không gian xung quanh như tan chảy trong hơi ấm.

Cả hai cứ thế ôm lấy nhau, chìm sâu trên những tầng mây lơ lửng, để mặc cho từng hơi thở, từng dòng sông hòa quyện, không còn phân biệt đâu là cơn mưa, đâu là sương lạnh nữa. Họ như những linh hồn lưu lạc, cuối cùng cũng tìm thấy nơi trú ẩn, hòa làm một trong biển yêu đương dâng tràn, chẳng còn gì ngoài cơn sóng mãnh liệt đang cuốn họ về một nơi vô tận.

Dòng suối trong veo trượt dài theo khe nứt, như nét mực ướt mượt mà vẽ lên một bức tranh tinh khiết nhưng quyến rũ. Cảm giác nóng rực lan tỏa khắp cơ thể Khắc Kỷ, đẩy nhịp tim đến giới hạn, từng nhịp đập như muốn thiêu đốt trái tim non nớt. Một cảm giác đan xen giữa sự dễ chịu và đau đớn âm ỉ truyền đến khi Khắc Kỷ cảm nhận rõ ràng áp lực từ con thú hoang dại đâm sâu xuống đùi mình.

- Anh... - giọng cậu run rẩy, ngắt quãng.

Ngự Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa rễ cây ẩm đỏ, mơn trớn những giọt sương ấm còn vương trên cánh hồng, như thể mỗi giọt mật ấy là sợi dây vô hình kết nối hai trái tim. Một sợi chỉ bạc mong manh, nhưng lại buộc chặt họ vào một mối lương duyên không thể rời xa. Giờ đây, tình yêu không còn là thứ cảm xúc thoáng qua, mà đã trở thành một trách nhiệm - trách nhiệm phải yêu thương và bảo vệ đối phương đến cùng.

Anh ngước lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng trên lá sen của Khắc Kỷ, rồi đưa chiếc lá tra thon dài lên miệng mình, khẽ mút lấy, đôi mắt đỏ rực lấp lánh. Giọng anh vang lên khàn khàn, như lời thủ thỉ chỉ dành cho Khắc Kỷ:

- Em của hôm nay... thật ngọt ngào, như viên kẹo đường mềm mại... dụ dỗ tôi bước ra khỏi cái lớp vỏ bảo vệ khô cằn mà tôi đã dựng lên từ bao lâu nay...

Khắc Kỷ không thể kìm nén được sự bối rối, trái chín đỏ bừng lên sắc hạ, cả người như lạc lối trong dòng cảm xúc trào dâng. Cậu đấm nhẹ vào đồi cỏ vuông vức củ Ngự Phong, hơi thở gấp gáp:

- Anh... hộc hộc...

Ngự Phong mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh nhưng không kém phần dịu dàng:

- Sao cơ? Hôm nay em không phản kháng hay chống cự nữa à? - anh ép sát cơ thể mình hơn, đôi tay mạnh mẽ ghì chặt lấy cổ tay trắng trẻo của Khắc Kỷ, dồn cơ thể cậu xuống sâu vào cái bẫy mà anh sắp xếp. Ngọn núi cao phía dưới liên tục áp vào làn da nhạy cảm của Khắc Kỷ, khiến cậu không thể giấu nổi sự xao xuyến.

- Em...

- Em bé muốn nói gì sao? Hay lại muốn...



Mùi hương ngọt ngào từ Ngự Phong lan tỏa trong không khí, khiến Khắc Kỷ bối rối, cảm thấy nhịp tim đập dồn dập không thể kiểm soát. Cậu lúng túng lắp bắp, ánh mắt tránh né

- Không... không có... Anh... rời khỏi người em... được không? - Kỷ thẹn thùng đáp lại, mặt trời nhỏ hai bên ửng hồng, lấn lướt cả làn da trắng ngọc.

- Nếu tôi không muốn thì sao đây? - con sói gian xảo ấn sâu xuống thứ vũ khí của bản thân.

- Anh... anh không muốn thì thôi... Nhưng mà thế này... kỳ lắm! Lỡ như ai nhìn thấy...

Ngự Phong khẽ cười, cúi sát xuống, giọng nói mang theo chút thách thức đầy khiêu khích:

- Ai mà nhìn thấy chứ? Giờ tôi có cởi hết đồ ra thì cũng chẳng ai biết cả. Em tin không?

Khắc Kỷ không thể đáp lại, chỉ biết nhắm chặt mắt, cố cựa quậy hai tay nhưng vô ích. Một cơn rùng mình nhẹ lướt qua khi cậu thầm thì:

- Em tin... nhưng anh đừng làm thế thật đấy...

Ngự Phong khế đặt cánh đào lên phiến đá cao, giọng anh trầm ấm:

- Em sợ đến vậy sao? - câu hỏi vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc, bàn tay anh vuốt nhẹ trên cánh tay Khắc Kỷ, khiến cậu cảm nhận rõ sự dịu dàng xen lẫn một chút... một chút gì đó không thốt nên lời. (3)

- Vâ... vâng! Em sợ... - Khắc Kỷ trả lời bằng một giọng run run, nhưng trái tim cậu lại đập nhanh hơn, không rõ là sợ hãi hay là sự bối rối.

Ngự Phong thở dài, rồi đột nhiên thả lỏng cơ thể, nằm ngả xuống bên cạnh Khắc Kỷ. Sự nặng nề trên người cậu giờ đã không còn, nhưng nhịp tim cậu vẫn chưa thể trở lại bình thường, tiếng thở vẫn hổn hển trong không gian tĩnh lặng.

- Em bé là đồ thỏ đế! Vậy... em yêu tôi thật sao? - giọng Ngự Phong vừa trêu chọc, vừa nghiêm túc.



Khắc Kỷ quay mặt đi, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy giận dỗi:

- Không! Nói dối đấy!

Em bé cũng biết giận đấy! Em bé giận anh... giận lắm... giận vì mãi mới chịu làm lành với cậu... giận vì anh chẳng nói thật lòng... Chứ em bé đã trưởng thành rồi, chuyện vớ vẫn này cậu chỉ xem như làn gió nóng thổi qua vách đá, có chút khó chịu, nhưng cũng chẳng hại gì ai.

Ngự Phong phì cười, cúi đầu rúc vào áo Khắc Kỷ, để những sợi tơ hoe của mình lòa xòa trên tảng đá với những vết khắc sâu của thời gian. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy Khắc Kỷ, để hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, tim cùng chung một nhịp đập.

Kẻ sát nhân máu lạnh lại không biết nên nói gì, chỉ có thể để yên cho dòng suối mang J tên gió ôm trọn lấy thân. Đôi chân cậu bất giác cọ xát vào nhau, cảm giác khó chịu len lỏi vào từng thớ thịt, nhưng cũng đồng thời là sự an yên lạ kỳ.

-

Ngự Phong khẽ thì thầm vào tai cậu:

- Thôi nào, tôi thương, đừng giận nữa, tôi có quà cho em nè!

- Ai mà thèm quà của anh chứ? - con hổ đầu đàn đầy kiêu hãnh chẳng thèm đá cho một cái liếc, phũ phàng mà dũng mãnh.

Nhánh cỏ mềm khẽ rung lên bồi hồi, rồi rũ xuống, miệng Khắc Kỷ vẫn cứng, song đôi tay đã mềm nhũn ra. Từ xưa đến giờ, Khắc Kỷ vẫn vậy, mồm thì phủ mà hành động lúc nào cũng thật đáng yêu! Cậu ngượng ngùng, đôi tay nhỏ chậm rãi mở từng cúc áo rồi khe khẽ:

-

- Thoải mái hơn chưa?

"Giờ mới thấy... Kỷ cũng tinh tế đấy chứ!" Ngự Phong rúc sâu vào trong áo, không ngừng hít hà hương thơm từ cơ thể Kỷ, đôi mắt anh lờ đờ, phê pha trong làn hương quyến rũ của em bé.

- Lúc nào ở bên em cũng thật thoải mái!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv