Mái tóc của Ngự Phong rối bời, áo trắng lấm lem bụi bẩn và máu, như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Đôi mắt sâu hằn lên những vệt thâm quầng, dấu vết của những đêm không ngủ. Dù vậy, anh vẫn giữ được phong thái ngạo nghễ, sẵn sàng tiếp tục con đường bản thân đã chọn.
Tần Cao Tuấn không nhìn thẳng vào Ngự Phong mà chỉ lặng lẽ cầm miếng cam tươi vừa được Khắc Kỷ mang đến, từ tốn nói:
- Con... có tha thứ cho Kỷ không?
Câu hỏi rơi xuống như một hòn đá nặng nề giữa không trung, khiến Ngự Phong khựng lại ngay lập tức. Đôi mắt anh giãn ra, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ nhạt, chỉ còn vang vọng cái tên đó - Khắc Kỷ. Bên tai anh lùng bùng, những lời cha nói sau đó đều như bị làn khói mờ phủ kín.
Tần Cao Tuấn tiếp tục, bình thản như thể không nhận ra sự chấn động của con trai:
- À, đây là cam của một người bạn đến thăm cha. Con có muốn ăn chút không?
Nhưng với Ngự Phong, những lời ấy chỉ là một tiếng vang xa xăm không rõ nguồn gốc. Tên Khắc Kỷ vừa được nhắc tới đã đâm sâu vào tâm trí anh. "Tôi đã từng giận em sao? Tôi có giận em không? Không... Tôi hận em! Rất hận... nhưng cũng rất thương... rất nhớ..." (T
Ngự Phong lặng người, rồi từ từ ngồi sụp xuống nền đất, như thể đôi chân anh không còn chịu nổi sức nặng của tâm hồn. Đôi môi anh mấp máy, nhưng không lời nào thoát ra được. Ánh mắt lạnh lùng của anh không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng bên trong là một cơn bão đang cuộn trào:
- Cha còn nhắc đến nó làm gì?
Giọng Ngự Phong run rẩy nhẹ, đầy sự mâu thuẫn không thể giấu đi. Anh không thể thừa nhận rằng bản thân vừa yêu, vừa hận Khắc Kỷ. Mỗi lần nghe cái tên ấy, mọi ký ức xưa cũ ùa về, hòa quyện giữa niềm đau và sự nuối tiếc. Nhưng đối với Ngự Phong, thứ tình cảm ấy lại như một vòng xoáy không lối thoát - nơi mà sự giận dữ và tình thương cùng nhau tồn tại, dày vò anh ngày qua ngày.
- Cha biết con không phải người khó tha thứ. Và con thấy đấy, cha vẫn ngồi đây, vẫn khỏe mạnh. Con nghĩ một kẻ như Kỷ có thể đâm hụt được sao? Đó là sự do dự!
- Do dự thì sao? Dù sao cũng chính tay nó cầm con dao đó, chính tay hạ xuống nhát dao vô tình!
Khắc Kỷ cầm hai tờ năm trăm, dạo một vòng quanh tiệm sách. "Còn hai tuần... hai tuần sao? Liệu rằng tôi có thể mang nỗi nhớ nhung này vào phòng thi không? Aish! Chết tiệt!" Khắc Kỷ vò mái đầu đã lâu chưa gội, lấy đại hai quyển sách về tổng hợp kinh tế vĩ mô và vi mô, tư duy phản biện, rồi ra quầy thanh toán.
Khắc Kỷ lẩm bẩm, tự giận chính mình. Cậu bước nhanh đến tiệm trái cây nhỏ nơi bà cụ già bán hàng luôn niềm nở, như một thói quen. Cái cảm giác ấm áp khi bước vào tiệm khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
- Bà ơi! - cậu cất tiếng gọi lớn.
Bà cụ già từ phía sau gian hàng chầm chậm bước ra, lưng hơi còng, nhưng nụ cười vẫn tươi sáng như ngày đầu cậu gặp. Bà cụ cầm một túi cam lên, vẫn giữ giọng thân mật:
- Ồ, cậu đến tìm bà à? Cậu lấy một phần như hôm qua nhé?
Khắc Kỷ mỉm cười lễ phép, nhưng hôm nay cậu có một kế hoạch khác:
- Không thưa bà, cháu có thể mua hết chỗ trái cây này không?
Bà cụ nhíu mày, bất ngờ trước đề nghị của cậu. Bà đặt túi cam xuống, giọng nói hiền từ:
- Cậu lấy nhiều như thế làm gì? Cậu ăn có hết không? Nếu vì ủng hộ bà mà cậu mua thì bà không cho đâu.
Khắc Kỷ cảm thấy hơi xúc động trước lòng tốt của bà, nhưng vẫn kiên quyết:
- Cháu sẽ ăn hết, không vứt đâu ạ! Hôm nay cháu có tiền rồi.
Bà cụ nhìn chồng trái cây, rồi nhìn lại Khắc Kỷ, ánh mắt đầy trìu mến:
- Chỗ này nhiều lắm đấy, cậu mua nổi không?
Khắc Kỷ tự tin chìa ra số tiền mà cậu vừa kiếm được tối qua:
- Bao nhiêu cháu cũng mua được!
Bà cụ cười hiền, bắt đầu gói từng phần trái cây lại vào bao, không ngớt lời khen ngợi:
- Cậu giỏi quá! Vừa mới một tối không gặp mà cậu kiếm được nhiều tiền như vậy rồi!
Khắc Kỷ đỡ lấy túi trái cây to nặng từ tay bà, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn và tự hào dù công việc tối qua không mấy vẻ vang. Cậu cúi đầu cảm ơn:
- Không đâu ạ, chỉ là may mắn thôi! Cháu đi trước đây, cảm ơn bà nhé!
- Ừ, tạm biệt cháu! - bà cụ vẫy tay chào khi Khắc Kỷ rời đi, đôi mắt già nua lấp lánh niềm vui. Hôm nay bà được nghỉ sớm, và lòng bà ấm áp nhờ sự quan tâm thật lòng của cậu thanh niên.
Khắc Kỷ bước ra đường, ôm chặt túi trái cây trước ngực. Cậu không biết sẽ làm gì với số cam đó, nhưng ít nhất cậu đã cảm thấy mình được làm điều gì đó tốt đẹp hơn trong thế giới hỗn loạn của bản thân.
Một ngày lang thang của Khắc Kỳ bắt đầu với việc ôn thi. Trưa trưa thì cậu thường lang thang nơi các cửa hàng tiện lợi, có khi chỉ nhấm nháp vài trái cây qua bữa. Chiều đến, cậu lại lê bước đến bệnh viện thăm ông trùm, dường như việc này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cậu. Tối đến, Khắc Kỷ trở lại quán bar, cầm sách ôn thi dù biết rằng nơi đó hơi ồn ào. Sáng sớm, cậu thường đi ngủ, đến nửa ngày lại thức dậy, tiếp tục ôn bài.
Nhịp sống ấy cứ tiếp diễn đều đặn như vậy, cho đến một ngày, vẫn như mọi hôm, cậu đến bệnh viện thăm ông trùm.
- Kỷ đấy à con? Hôm nay con lại mang gì tới cho cha? - ông trùm vừa nhìn thấy cậu, giọng nói ấm áp cất lên, pha chút trìu mến.
- Cha muốn thử chút cháo con làm không? - Khắc Kỷ cười nhẹ, đôi mắt ánh
lên một chút hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống đầy hỗn độn của cậu.
Nghe hấp dẫn thật đấy! Cho cha xem nào!
Khắc Kỷ cẩn thận mở hộp cháo, hơi nóng lan tỏa. Cậu mỉm cười, vẫn không ngừng nói chuyện:
- Hôm nay trông cha khỏe quá, chắc cũng gần xuất viện được rồi nhỉ?
-Ừ..
Tần Cao Tuấn khẽ đáp, ánh mắt trở nên xa xăm khi nhận hộp cháo từ tay cậu. Ông lưỡng lự một lát rồi cất giọng trầm tĩnh:
- Con có bao giờ thắc mắc tại sao cha lại không cản đàn em khi họ đánh con không?
Khắc Kỷ khẽ nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng trở về vẻ mặt bình thản:
- Không ạ!
- Tại sao lại không? - ông trùm nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
- Lúc nhỏ con từng hận cha lắm, nhưng bây giờ con hiểu rồi. Cha có cách nuôi dạy con của riêng cha. - cậu đáp, giọng điệu trầm nhưng chân thành.
Tần Cao Tuấn cười nhạt, khẽ gật đầu:
- Ừ... Thằng Phong ấy...
Khắc Kỷ cắt lời, nét mặt cứng lại, ánh mắt lấp lánh chút tê dại:
- Tại sao mỗi lần nói chuyện với con, cha cứ phải nhắc đến Phong?
Cậu không muốn ngắt lời ông trùm, nhưng cái tên đó như mũi kim đâm thẳng vào trái tim cậu. Ngự Phong - người mà cậu cố gắng quên đi bấy lâu nay, lại luôn là chủ đề mà ông nhắc đến mỗi khi hai cha con trò chuyện. Cậu đang cố học, cố sống vui vẻ, làm tốt mọi việc để thoát khỏi bóng đen ấy... vậy mà...
- Nó là đứa con đầu tiên mà cha áp dụng cách nuôi dạy này. Cha để nó tự ON quyết định, tự chống chọi với mọi khó khăn. Cha từng rất cưng chiều nó... - ông trầm ngâm, đôi mắt hơi cụp xuống - ...nhưng điều đó khiến nó yếu đuối. Khi nó tự mình quyết định đến trường giáo dưỡng, nó đã...
*Lộc cộc* *Cạch*
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.