Anh không trả lời, không thể giấu đi ánh mắt trìu mến nhìn về Khắc Kỷ. Anh nhẹ kéo tấm chăn trắng mỏng manh đắp lên cơ thể gai góc của cậu. Anh giặt khăn rồi nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nóng, trong lòng không khỏi lưu luyến khi nhớ về hình trái tim trên phần da nhạy cảm ở cổ. (6)
Ngoài trời tuyết ngày một dày hơn. Màu trắng thuần khiết thanh tẩy toàn bộ cái nghèo, cái đói, cái khổ. Chỉ còn tiếng rạo rạo của những chiếc chổi quét tuyết, tiếng bước chân đều đều êm tai, âm thanh của làn gió lạnh rít dài,...
3
Song thứ mà ta nghe rõ nhất vẫn là những tiếng cười của lũ trẻ con, thứ ta thấy đẹp nhất vẫn là những người tuyết méo mó được tạo thành từ sự ngây thơ và vụng về của bọn nhóc. ( 4 )
Nhìn chúng hạnh phúc, anh đương đăm chiêu hướng tia sáng trong đôi mắt đen về khung cửa cũng vui lây. Có lẽ sự ấm áp của anh đều bị cái quá khứ tồi tàn vùi dập. "Chúng thật hồn nhiên và dễ đoán, dễ hơn cách tôi nhìn xoáy vào tâm trí của con người mà nhất là của em. Rốt cuộc em đang nghĩ gì?" (79
Anh quay đầu nhìn khóe miệng cong dịu dàng của cô, nhẹ nhàng buông một câu vô tình:
- Xin lỗi cô. Em không làm được.
Rồi như để che đi sự nặng nề, anh đặt ở cuối câu một nụ cười hiền lành hiếm thấy. Cô nhắm mắt, trên gương mặt đọng chút thất vọng và buồn rầu: 3
- Vậy cô không ép em nhưng em có thể cho cô biết tại sao không?
"Chứ chẳng lẽ em phải trả lời rằng em bận chăm sóc Kỷ Kỷ, bận tập dùng dao và súng cho phi vụ sắp tới sao?"
Nhận thấy sự bối rối của anh, Khắc Kỷ lên tiếng giải vây như một chuyện hiển nhiên.Phong không giỏi như cô nghĩ đâu, cậu ấy cần học chăm chỉ. Dù sao cậu ấy cũng lỡ hứa với em sẽ đạt điểm tuyệt đối.
Khắc Kỷ biết anh không giỏi nói dối, nhất là với những người anh tôn trọng. Vì vậy cậu quyết làm kẻ dối trá đến cùng để anh trở nên sạch sẽ. (1)
Khắc Kỷ ở trong bệnh viện cũng không yên, lũ bạn kéo nhau đến để hỏi bài cậu, may mà luôn có anh ở bên giải bài hộ những người ấy mà cậu có thời gian nghỉ ngơi. Vừa giải xong, anh đuổi thẳng chúng ra ngoài không chút câu nê. 3
Anh bị đình chỉ một thời gian, có lẽ sau Tết sẽ đi học trở lại thế nên anh dành hết tâm huyết mà chăm sóc Kỷ Kỷ, thậm chí đem cả bài vở đến bệnh viện luôn. Chỉ thiếu mỗi nước chuyển luôn nhà đến đó. ( 2 )
Như mọi hôm, anh chăm chỉ ngồi ôn bài, lâu lâu lại liếc nhìn Khắc Kỷ, cố đoán xem cậu đang suy nghĩ điều gì rồi trong vô thức mà thốt ra thành tiếng:
- Làm sao tôi có thể hiểu được cảm xúc của em?
Khắc Kỷ đang nhắn tin với Hứa Kiến Chương, nghe anh hỏi thì ngước mắt lên nhìn, hàng mi cong có chút nheo lại:
- Hả? Ờ... cảm nhận bằng trái tim?
- Thế để tôi thử nhá! - anh buông bút, lon ton chạy đến giường bệnh. 2
Anh đặt mông xuống chiếc giường chẳng thể so với cái ở nhà, ngồi đối diện Khắc Kỷ. Anh hướng người về phía trước, để tim mình và tim cậu đối diện nhau. (1
Khắc Kỷ nhìn một màn này không khỏi bật cười:- Anh khùng hả? Sao lại cảm nhận như thế?
- Cảm nhận thế này thì sao? Lạ lắm à? Nhưng tôi cảm nhận được cảm xúc của em rồi đấy! Em đang vui! - anh ghé sát vào tai cậu - Hay nói đúng hơn là đang yêu! - anh đáp lại câu bông đùa của cậu bằng một tông giọng trầm thấp, xen với đó là hơi thở từ tốn hương bạc hà của anh.
Khắc Kỷ ở với anh lâu nay đã sớm quen thuộc, chẳng thèm đỏ mặt lấy một chút, đáp anh với giọng nhẹ nhàng pha chút điệu cười: (1
- Thôi được rồi! Tránh ra đi em đi xét nghiệm!
- Không! - anh ôm chặt cậu không buông mà nũng nịu - Em phải hôn tôi đã! - anh tham lam chỉ vào đôi môi quyến rũ nhưng quyến ai chứ không phải cậu.
- Cứt! - Khắc Kỷ vẫn là Khắc Kỷ, vẫn hỗn và phũ như ngày nào - Bữa trước anh đã hứa rồi còn gì? - song cậu vẫn gian xảo tiếp lời. (2)
- Hứa? Hứa gì? - anh ngơ ngác, xác định lại lần nữa bị sói nhỏ cho vào tròng.
Cảnh báo H nhẹ.
Quay về lại cái ngày anh lần đầu bị mất quyền kiểm soát cơ thể.
- Ưm... em... là lần đầu... thật sao? Thật... thật sung... ưm... sung sướng... - Ngự Phong rên rỉ trong vòng tay cậu. (4)
Biết anh đã không còn tỉnh táo, Khắc Kỷ nhẹ buông môi lỏng hơn, đủ để cậu khẽ nói, khẽ đến mức như tiếng thều thào của gió đông:
Một năm sau, anh mới được hôn em nhé? - vừa cất lời, Khắc Kỷ liền dùng hết mọi kĩ năng đã học từ anh cho đòn chốt hạ. Cắn một phát khiến tim anh tan chảy , kích thích đến cực độ, dường như tất thảy sự vụng về thuở đầu đều bị loại bỏ. Khắc Kỷ học rất nhanh mà, phải không? (2)
- Ưm... ưm... em... tiếp tục... tiếp tục...
• Hết H. ( 5
Khi anh dần chìm vào trong cơn phê của bản thân, tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, nhắc nhở anh rời khỏi đó.
- Hôm ấy không phải anh đã nói thế sao?
Ngẩn tò te một hồi lâu, anh nằm lăn lộn ra giữa sàn mà ăn vạ:
- Không chịu đâu! Em lừa tôi! Em là đồ keo kiệt, là đồ sói già! Hơ hơ! - anh giả vờ khóc như một đứa trẻ đang đòi kẹo. Nhưng kẹo này là kẹo ngọt từ môi em!
Khắc Kỷ quỳ lên đùi anh, chống hai tay về hai bên mà cúi sát xuống mặt anh, nói:
- Chứ anh nghĩ em là gì? 1
- Hơ hơ! Bữa em đá tôi, giờ bụng vẫn còn đau đây này! - cái này anh không nói dối, quả thật nếu nhìn vào bụng anh sẽ thấy một vết bầm tím lớn.
Khắc Kỷ không chút mủi lòng, vén chiếc áo mỏng lên để lộ ra những múi cơ săn chắc "nhấn nhá" thêm một đường khâu ngang giữa bụng rồi rời đi, để lại cho anh chút bồi hồi, hụt hẫng, lại hoang mang.
Anh nằm trên sàn, vắt tay lên trán mà suy nghĩ rồi cười khổ. "Một năm... một năm... aaaaa! Làm sao tôi có thể chịu đựng được một năm không cảm nhận được chút vị ngọt nào nơi đầu lưỡi khi được chạm vào cơ thể em? Lại bị em chơi cho một vố đau điếng!" ( 3
Anh đem cái mặt méo xẹo đi vào phòng tắm, không chút do dự mà cởi hết áo quần. Đây là phòng vip của bệnh viện, nơi mà có thể so với một khách sạn không hơn không kém. Bởi thế mà đồ dùng cá nhân hay tư trang của cậu và bản thân đều được anh mang đến đây.
Dòng nước lạnh xé da thịt xối xuống mái tóc dài của Ngự Phong khiến nó ướt đẫm, long lanh như sương mai. Nước long tong chảy xuống làm anh khẽ rùng mình, bừng tỉnh hẳn khỏi những dòng suy tư lang mang trong đầu. Làn da ngăm nhám dần thêm chút sắc đỏ hồng buộc anh càng đẹp trai hơn. ( 2
Đắm mình trong làn nước mát, anh dần tỉnh táo và sảng khoái hơn. Không biết anh đã có âm mưu gì, chỉ thấy thân hình cao lớn, lực lưỡng đứng ngắm nghía bản thân trong gương hồi lâu rồi cười nham hiểm. 3
Anh lau người thật khô, sấy tóc đàng hoàng. Trong khi làm những việc ấy, miệng anh vẫn không ngừng huýt sáo, ánh mắt lơ đãng đảo quanh phòng.
Anh ung dung ngồi ăn sáng, đợi chờ kịch hay phía sau.
Bóng dáng quen thuộc nhẹ lướt qua hành lang dài, Khắc Kỷ vẫn vô tư mà mở cánh cửa đâu ngờ điều gì sẽ chờ đợi bản thân.
- Thằng khùng này!