Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 29: Cùng là con người, sao lại đối xử với nhau như thế?



•Ai thích ngọt cứ việc bỏ qua, chương này rất đau.

Anh đè chúng xuống đất, trút hết cơn giận vào nắm đấm mà tấn công xuống. Tay anh bị nhuộm đỏ bởi máu, nó làm anh bình tĩnh hơn. Anh đánh chúng mà nước mắt nước mũi không ngừng tuôn rơi. Bởi tim anh đang đau gấp bội, đau lắm, xót lắm nhưng anh chỉ có thể nén tất cả vào nắm đấm mà buông xuống. Cho đến khi tất cả ngất đi, anh mới bình tĩnh trở lại.

Anh ngồi phịch trên mặt đất mà khóc lớn. "Cuối cùng, tôi vẫn không bảo vệ được em." Nhưng Ngự Phong biết cậu sẽ ổn nên anh không mấy lo lắng, nghĩ ngợi. Anh đánh vì anh tức, anh bực bản thân mình, anh thương cậu, anh muốn chúng phải nếm trải những thứ cậu đã trải qua.

Ngự Phong mệt mỏi ngồi dựa lưng vào trong góc, tay đặt lên trán bất lực. Mi mắt anh khép lại, dáng vẻ rầu rĩ, mái tóc đen dài ngang vai nằm im lìm chán nản. Anh biết mình chuẩn bị lên đồn rồi, lại sắp bị đình chỉ song điều đó có ảnh hưởng gì chứ? Bố anh giàu, bố gánh được tất và còn cả... chiếc điện thoại với đoạn ghi âm vẫn chưa tắt nữa.

Anh lôi điện thoại ra, tắt đoạn ghi âm rồi dứt khoát gọi cho cảnh sát và cấp cứu. Rốt cuộc anh định làm gì?

Khắc Kỷ được đưa đến bệnh viên trong tình trạng sốt cao. Da dẻ nhợt nhạt, môi tái đi, những vết thương bị sưng đỏ lên. Cậu cảm thấy lạnh lẽo và nhức đầu kinh khủng khiếp, chỉ có thể kiên cường chịu đựng.

Người thực hiện vệ sinh và khâu lại vết thương cho cậu vẫn là anh chàng bác sĩ trẻ trung, nhiệt huyết và năng động đó. Y có gương mặt ôn nhu, dịu dàng và nụ cười ấm áp. Y bước vào phòng và đóng kín cửa lại.

Chào! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! - Khắc Kỷ vẫy tay chào y, cậu nói với tông giọng vừa phải, vừa đủ nghe khiến người ta dễ chịu.Khắc Kỷ? Em vừa ra viện mấy hôm trước cơ mà... - y hoảng hốt khi nhìn rõ gương mặt và nghe được mồn một giọng nói của người đang ngồi trên giường.Cậu cười vô tư với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi kém sắc hồng và gương mặt đầy thương tích. Cậu không trả lời y bằng tiếng nói mà cho y thấy luôn hình ảnh.

Khắc Kỷ cởi chiếc áo hoodie đen kèm bộ áo đồng phục đỏ thẫm, để lộ cơ bụng sáu múi không hoàn hảo bởi vết đâm đang không ngừng chảy máu và sưng đỏ.

- Em bị nhiễm trùng huyết rồi! Em lại làm trò gì nữa vậy?

Anh càng lo lắng hơn mà bắt đầu tiến hành sát trùng, tiêm thuốc và vệ sinh.

Anh không cần tiêm thuốc mê cho tôi đâu.Tại... tại sao? - y dùng sự ngạc nhiên cộng thêm chút bàng hoàng mà hỏi lại.Thứ nhất là bởi nó quá tốn tiền, thứ hai nữa là vì tôi muốn học lỏm chút kĩ thuật. Câu trả lời như thế, anh đã hài lòng chưa? - cậu hạ tông giọng trầm ấm mà nói với y.Đau lắm đấy! Anh nghĩ em sẽ ngất mất!Nếu ngất thì đỡ tốn thuốc mê không phải sao? - Khắc Kỷ nhún vai, mặt bình thản đáp, tưởng chừng chỉ là chú cừu non.Nghe lời anh, tiêm thuốc mê đi! - y tỉ mỉ vệ sinh vết thương cho cậu, nói với giọng dỗ dành.Tôi hứa tôi sẽ không cựa quậy đâu, anh có thể yên tâm mà làm.Haizz... Thôi được rồi! Em phải chịu trách nhiệm đấy nhé!Y tuy vẫn còn trẻ nhưng tay nghề lại rất cao, khi làm việc, độ tập trung phải gọi là lên đến tận đỉnh.



Thế tại sao em lại có nhiều vết thương và vết bầm thế?Anh đã từng nghe câu "Curiosity killed the cat" (1) chưa? - Khắc Kỷ nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.(1) Curiosity killed the cat: sự tò mò giết chết con mèo. Hàm ý rằng có những chuyện ta không nên cố tìm hiểu bởi nó sẽ khiến ta gặp rắc rối.

Tất nhiên! Anh nghe rồi! Nhưng dù con mèo có gặp rắc rối thì sao chứ? Anh vẫn muốn nghe bệnh nhân nói.Cho dù anh không phải bác sĩ tâm lí?

- Ừm.

Giờ anh mới tiến hành khâu lại vết thương. Từng mũi kim xuyên qua da thịt khiến con người ta đau đớn. Song Khắc Kỷ mặt vẫn tỉnh bơ, cậu bắt đầu kể:

Những vết cắt này có lẽ tôi không kể được nhưng những vết bầm này một phần là do bạo lực học đường mà ra.Một phần?Đúng.Anh nghĩ với cơ thể này thì khó có ai bắt nạt được em.Curiosity killed the cat, ok?Ok. Go on.Tôi nghĩ tôi chẳng còn gì để nói nữa!Vậy sao? Anh cũng có một người bạn từng bị bạo lực học đường hành hạ...- Cảnh báo H+Mày tự làm hay để tao làm giúp mày hả? Mau cởi quần ra đi!Hắn dồn chàng trai có cơ thể gầy gò, ốm yếu, đầy những vết bầm vào góc tường mà đe dọa.

- Tớ xin lỗi! Hãy tha cho tớ đi mà! Xin cậu... - y quỳ xuống, run rẩy van xin trong vô vọng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, đầu óc y trống rỗng và hỗn loạn.

Đáp lại y là một cú đá như trời giáng xuống đầu.

- Ngoan ngoãn đi! Thuận tao thì sống mà chống tao thì chết!

Hắn vồ đến y như một con hổ đói, cố gắng cởi quần y ra. Y không thể làm gì, chỉ biết co rúm người lại, trong đôi mắt giàn dụa ánh lên chút gì đó tuyệt vọng đến cùng cực.

- Hahaha!

Nụ cười bệnh hoạn của hắn phá nát không gian tĩnh lặng khi hắn giật được chiếc quần của y ra. Y người trần như nhộng chỉ biết quỳ dưới đất mà khóc lóc cầu xin. Hắn không cho y một giây nghĩ ngợi, trực tiếp đề đầu y xuống, đút thứ thô kệch, xấu xí vào bên trong y.



- Aaa! Um... đau... đau quá! Tha... tha cho... tớ...

Y không chút sức lực, đôi mắt trong veo tối sầm lại, không còn chút tia sáng. Giọt lệ tuôn ra từ ánh mắt vô hồn, có lẽ ngay phút này, y không muốn sống nữa, không còn lưu luyến cái nơi vương vấn bụi trần này nữa.

Cái cảm giác sợ hãi, hoảng loạn và đau đớn bao trùm lấy cả cơ thể y, ngấu nghiến từng chút một hòng đưa y hoàn toàn vào bóng tối.

- Đau à?

Hắn cười phá lên khi nhìn thấy y khóc, dứt khoát kéo giãn hai chân y ra và đút sâu vào.

Aaaaaa! - tiếng la thất thất thanh vang vọng trong căn nhà kho cũ kĩ, cũng là căn cứ để tụi học sinh giở trò đồi bại của mình.Hức... tha... tha cho tớ... hức... tớ... đau quá... hức.. - giọng nói trong trẻo của y dần biến dạng, có lẽ y đã hét đến khàn cả cổ rồi. (1Giờ cổ y chỉ còn cảm giác đau rát và khô khốc như có ai muốn xé toạc nó ra.

- Sao tao chỉ thấy sướng nhỉ?

Hắn đẩy hông ra rồi lại thúc vào liên tục, động tác nhanh và mạnh đến mức mông y bắt đầu xuất hiện những vết bầm.

- Xin cậu... hức... hức... hãy dừng lại đi... tớ... hức... tớ không chịu được nữa... xin cậu đấy! Hức... hức... aaaa! Um...

đau quá...

- Rên nữa đi! Rên to nữa đi! Hahaha!

Hắn nói, cơ thể vẫn không ngừng lại. Hắn thả bàn tay đang đè đầu y ra, dùng cả hai tay kéo căng mông y và đút sâu hơn vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv