Còn một tuần nữa là đến cuộc thi cấp quốc gia, Nhan Mộ hầu như không có thời gian cho mình. Nhiệm vụ lớp thi đua rất nặng, sau khi về nhà cũng cần phải giải đề không biết ngày đêm, giải đề mấy năm trước và các đề tham khảo, mở rộng tư duy giữ vững trạng thái, chỉ thiếu điều muốn lấy đề thi đua làm gối.
Giang Tri Hỏa cũng không hơn bao nhiêu, học sinh lớp 12 đều không dễ dàng, mỗi ngày chỉ có học tập và giải đề, chiến thuật biển đề vĩnh viễn là phương pháp học tập tối ưu.
Thi cuối kỳ trùng thời gian cuộc thi cấp quốc gia, hơn nữa thi cuối kỳ là đề chung của thành phố, đến lúc đó thành tích của tất cả các trường trong thành phố sẽ so với nhau.
"Các bạn học, qui định như mọi năm của chúng ta." Đinh Kiện Huy lấy ra xấp bảng biểu, phát từ bàn thứ nhất xuống, "Mọi người tự đặt ra một mục tiêu cho mình, so sánh điểm thi giữa kỳ với cuối kỳ xem có thể tiến bộ bao nhiêu, một hay hai điểm đều được, căn cứ theo tình huống học tập của mình mà đặt ra, phải nghiêm túc, không cần viết lung tung."
"Mọi người điền vào bảng rồi nộp lên, bạn nào cuối kỳ hoàn thành mục tiêu thầy sẽ thưởng."
Đằng trước điền xong chuyển xuống bàn sau, bảng từ từ truyền ra sau, người chưa viết vào bảng trong lúc chờ đợi trò chuyện với Đinh Kiện Huy.
"Sắp tới thầy định tặng gì thế thầy!"
"Học kỳ 1 là truyện tranh, giữa kỳ là đồ ăn vặt, bây giờ thì sao?"
"Lão Đinh bật mí chút đê, cho tụi em xíu động lực đi!"
"Đừng đoán đừng đoán nữa." Đinh Kiện Huy uống lên ngụm trà cẩu kỷ, đậy nắp, cười thần bí, "Hãy tiếp tục chờ mong nhé."
Khi nói chuyện, bảng đã truyền tới tay Giang Tri Hỏa, anh liếc mắt nhìn ô điền điểm.
Các học bá điền khá bảo thủ, toàn 3 điểm 5 điểm, tất cả đều là tiến bộ hơn một chút, một mục tiêu khá dễ dàng đủ được, có người điền 10 điểm, đã là tự tin nhất, ai cầm bảng mà nhìn ô này đều sẽ khen cậu ta một câu.
Giang Tri Hỏa nhìn chằm chằm ô trống sau tên, băn khoăn hồi lâu, mãi không có hạ bút.
"Hỏa ca." Bảng chặn ở tay Giang Tri Hỏa, Thường Lạc thấy anh mãi không có ý muốn đặt bút, liền đứng nhòm lên bàn trước, hỏi, "Sao cậu không viết? Cậu đang nghĩ gì thế?"
Giang Tri Hỏa dựa ra sau, nhếch lên một chân ghế, ngửa đầu: "Là có chút băn khoăn, cậu nói tôi nên điền tăng 70 hay 100 điểm đây?"
Thường Lạc: "?"
Oắt đờ phắc?
Thường Lạc: "Cậu định tự vả mặt?"
"Không đâu, điểm tôi thấp, không gian tiến bộ còn lớn...... thôi thôi." Giang Tri Hỏa lười nghĩ nhiều, tùy tay viết xuống số 100, hai số 0 móc nhau, cực tiêu sái.
7 giờ tối.
Giang Tri Hỏa đạp đúng tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên mới từ lớp thi đua tầng trên chạy xuống, ngồi lại chỗ giải đề.
Mấy ngày nay vẫn là anh mua cơm đưa tới phòng học tìm Nhan Mộ, Nhan học thần vẫn luôn nghiêm túc, khi giải đề không chạm vào di động, mà hôm nay khi Giang Tri Hỏa lên tầng, lại nhìn đến Nhan Mộ đang ở gõ chữ, không biết đang trả lời tin nhắn ai.
Giang Tri Hỏa đi vào phòng học, Nhan Mộ không kiêng dè anh, trực tiếp thả di động, màn hình không khóa, vãn là giao diện cuộc trò chuyện. Giang Tri Hỏa không cố tình nhìn trộm, nhưng di động liền đặt ở đó, trong lúc lơ đãng rũ mắt nhìn qua, nhìn đến trên cùng khung thoại hai chữ "Tần Niệm".
Tần Niệm.
Tên này, Giang Tri Hỏa cứ cảm thấy quen mắt.
Không chỉ là bởi vì anh nhìn thấy người này từng gọi cho Nhan Mộ, mà là từng thấy xuất hiện qua ở đâu.
Bỗng nhiên nghĩ không ra.
Giang Tri Hỏa không hỏi ra miệng, Nhan Mộ nói qua sẽ nói cho anh, khi rảnh sẽ hoàn thiện mind map, Giang Tri Hỏa chỉ cần chờ Nhan ca nói là được.
Đêm nay Giang Tri Hỏa giải đề cũng không thoải mái.
Mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn đến vài ánh mắt, phóng thẳng trên người anh.
"........." Giang Tri Hỏa thật sự nhịn không nổi, vô cớ bị người ta nhìn chằm chằm rất khó chịu, anh hỏi, "Các cậu rốt cuộc đang nhìn gì? Hôm nay tôi có gì à?"
Tiết tự học buổi tối không có thầy cô nhìn chằm chằm, các học bá vẫn vẫn rất giữ kỷ luật, ngẫu nhiên nói chuyện cũng chỉ là ở thảo luận câu hỏi, hoặc là thật sự quá mệt mỏi nói vài câu, mỗi người đều hạ giọng, cố gắng không làm ồn đến người khác.
"Đương nhiên không." Vài đại biểu môn vây quanh Giang Tri Hỏa, ngồi xổm bên cạnh bàn anh, "Tôi chính là cảm thấy Hỏa ca hôm nay rất cuồng luôn."
"Hỏa ca, cậu điền 100 điểm thật à?" Hai mắt đại biểu môn toán sáng bừng, "Có thể làm được chứ?!"
"Không phải thấy được cả rồi à?" Giang Tri Hỏa nhẹ giọng cười nói, "Hỏa ca của cậu dám viết, thì khẳng định là có tự tin rồi!"
"Thật sự á!" Đại biểu môn toán thả bút thò qua tới, "Nếu cậu thật sự có thể thi được 530 điểm, điểm trung bình lớp chúng ta khẳng định sẽ vượt lớp 4 rồi! Trời ơi, tăng 100 điểm, đây là con số đáng sợ bao nhiêu!!"
"Đỉnh không?" Giang Tri Hỏa nói nhỏ, "Tôi ở ngày nào đó sẽ viết tăng 200 điểm! 730 với tôi mà nói, easy game."
"Đừng thả bay quá Hỏa ca." Đại biểu môn toán bĩu môi, "500 đã rất tốt rồi, dựa vào điểm các năm trước đã vào các trường top đầu."
"Mới có thế?" Giang Tri Hỏa không chút để ý viết lên bài làm một đáp án, "Nục tiêu của tôi là Trạng Nguyên tỉnh kìa?"
Đại biểu môn Toán ngước mắt, không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, đầy mặt không tín nhiệm: "Có tự tin là tốt! Hỏa ca! Cố lên! Tôi tin tưởng cậu!"
Giang Tri Hỏa cười, nhẹ đẩy đại biểu môn toán: "Làm ơn trước khi nói ra điều chỉnh biểu cảm đê?!"
Chỉ là thuận miệng nói chuyện, nói xong mấy đại biểu liền về chỗ ngồi tiếp tục giải đề.
Buổi tối trở về, Giang Tri Hỏa còn cùng Nhan Mộ nói đến chuyện này.
Hai người ở trên bàn trà làm bài thi tham khảo, di động đặt một bên, đang ở phát 2 ep Pick U101 trước đó.
Sân khấu đầu khá dài, chiếu 2 ep rưỡi, sau khi kết thúc quá trình xét cấp bậc chia lớp nhóm trainee bắt đầu chọn ký túc xá, chuẩn bị thi tuyển chọn Center ca khúc chủ đề.
Hai người coi tiết mục là bgm, đều chú ý vào câu hỏi bài tập.
"Nhan ca." Giang Tri Hỏa vừa viết vừa nói, "Hôm nay tớ bị nghi ngờ."
"Làm sao vậy?" Nhan Mộ trả lời anh, không dừng bút.
Hai người ngẫu nhiên sẽ nói vài câu, nghĩ đến cái gì nói cái gì, đối thoại không nhiều lắm, không cần thêm tốn thời gian tự hỏi, cũng sẽ không ảnh hưởng hiệu suất.
Giang Tri Hỏa đang ở giải đề lớn, viết xuống từng bước, nói: "Tớ nói mục tiêu của tớ là Trạng Nguyên tỉnh, không ai tin."
Nhan Mộ chỉ ra vấn đề mấu chốt: "Điểm lúc này của cậu quá thấp."
"Tớ đang nỗ lực tiến bộ được không?" Giang Tri Hỏa nói.
"Ừ, tớ thấy hết."
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu, Nhan Mộ vừa lúc dừng bút, hai người bỗng nhiên đều nhìn nhau.
Giang Tri Hỏa cười cười.
Âm thanh video bên cạnh không lớn, vừa lúc Vân Tiểu Húc xuất hiện ở màn hình.
Sau khi đánh giá sân khấu đầu, Vân Tiểu Húc bị chia vào lớp B, tiêu chuẩn thi ca khúc chủ đề ở mỗi lớp khác nhau, cường độ huấn luyện cũng khác, Vân Tiểu Húc nghe thầy hướng dẫn nói xong tiêu chuẩn của lớp A, lập tức nhấc tay: "Thầy cố vấn, em muốn đi lớp A."
Hình ảnh thay đổi, chỉnh đến màn ảnh Vân Tiểu Húc phỏng vấn bị đào thải: "Tôi cảm thấy tôi có thể làm được. Rốt cuộc tới cũng tới rồi mà, nếu không thử xem một lần, rất không cam lòng."
Học viên lớp A thường vốn nổi tiếng hoặc là chính là kẻ mạnh, một đám dùng quá thời gian ngắn học được động tác vũ đạo, từng động tác đều chính xác, vào đêm khuya trong phòng luyện tập lớp A chỉ có một mình Vân Tiểu Húc.
Tổ tiết mục cắt ghép ep 3 PickU rất hợp lí, hầu như tất cả trainee đều có cảnh quay, những cảnh quay nổi bật đều cắt thành cốt truyện, xen giữa một ít cốt truyện của tuyển thủ khác, màn hình lại chuyển đến ký túc xá.
Có một trainee lớp C khóc ở ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng sôi nổi an ủi cậu ta.
"Nhan ca, hôm đó chúng ta gặp được người này ở thư viện phải không?"
Giang Tri Hỏa nhấn tạm dừng, chỉ cho Nhan Mộ xem.
Lúc trước quay ở thư viện, cậu trainee này là đồng đội của Vân Tiểu Húc, ba học tra gom được một đống thẻ nhắc nhở bằng môn toán, nhìn rất bất lực, mặt ai đều trầm hơn ai.
"Ừ, là cậu ta." Nhan Mộ nói.
Cơ sở vũ đạo yếu, theo không kịp tiến độ, tập một ngày đều cảm thấy ngu người, nhìn thấy các học viên cùng lớp càng nhảy càng tốt, đến lượt mình nhịp cũng không bắt được, rất nóng vội.
Vân Tiểu Húc đi vào ký túc xá, cậu mới từ phòng luyện tập trở về, trước đi vào toilet rửa mặt, đi ra cậu ta còn đang khóc, liên tục nói "Tôi không làm được, tôi không làm được, quá khó".
Một màn ảnh phóng to mơ hồ chụp đến khóe miệng Vân Tiểu Húc cong cong, sau đó màn ảnh lại kéo lại toàn cảnh —— Vân Tiểu Húc gập ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Ra đây, tôi dạy cho cậu."
【 đờ mòe, Vân Tiểu Húc còn có thể A như thế à?! 】
【 cảm giác Vân Tiểu Húc có chút tức giận! Tập luyện một ngày trở về phát hiện bạn cùng phòng truyền lại năng lượng tiêu cực, là tui tui cũng tức giận. 】
【 tập ở trên hành lang luôn à? Sẽ không làm ồn phòng bên cạnh chứ hâhahaha】
【 bây giờ đàn ông con trai đều yếu ớt thế này à? Không phải chỉ là không nhảy được? Liều mạng mà sửa đi, đều tham gia tuyển chon idol còn nói cái gì mà không làm được, không làm được, không làm được? 】
【 Vân Tiểu Húc đang dạy kìa, òa, cậu ấy nhảy khá đỉnh nha a a a a có chút chờ mong ca khúc chủ đề lúc sau sẽ thế nào! 】
【 mà nói này, Vân Tiểu Húc quá liều mạng rồi đi, mấy người lớp A cũng chưa chăm chỉ bằng cậu ta, tuần này tui muốn vote cho cậu ấy! 】
Hai người tập nhảy như vậy đến sau nửa đêm, trong lúc nghỉ ngơi, bọn họ ngồi ở trên cầu thang, ánh đèn ngoài hiên lờ mờ.
Nam sinh hỏi Vân Tiểu Húc: "Vì sao cậu chăm chỉ như vậy? Cậu thuộc rồi mà? Còn muốn luyện à?"
Vân Tiểu Húc ngửa đầu uống một ngụm nước, trên màn ảnh hai người cũng chưa make up, có chút đen, Vân Tiểu Húc đội mũ lên che khuất mặt.
"Tôi có một anh trai." Vân Tiểu Húc nói với cậu ta, "Cũng không biết có tính là anh của tôi không, dù sao có một người như vậy, trước cứ gọi là vậy đi."
"Sau khi tôi được đón về nhà, anh tôi đã đi rồi, chưa gặp qua anh ấy lần nào, nhưng tất cả mọi người đều quen anh ấy, tôi vừa vào trường học, mọi người nhìn thấy tôi cũng không phải hỏi tôi là ai, mà là hỏi, anh cậu đâu? Anh cậu đi đâu rồi? Sao hôm nay anh cậu không tới? Anh cậu khi nào về?"
Giang Tri Hỏa ngạc nhiên, ngòi bút không tự giác kéo ra một đường kẻ xiêu vẹo, nguệch ngoạc trên đề.
"Thành tích của tôi không tốt lắm, nhưng anh tôi là học bá và khá nổi tiếng, thành tích công khai, mọi người lại nói: Anh cậu có thể thi được bao nhiêu điểm mà cậu được có chừng này điểm? Anh cậu có thể sao cậu không thể? Anh cậu giỏi hơn cậu rất nhiều."
"Tôi thật sự bướng bỉnh, tôi thừa nhận, tôi học không bằng anh ấy, cũng hiểu chuyện bằng anh ấy. Nhưng ít nhất tôi cũng không phải vô dụng, ít nhất cũng có mặt nào đó hơn anh ấy đi?"
Giang Tri Hỏa mãi không nhấc bút, ngòi bút tạo ra một chấm mực.
Nhan Mộ liếc mắt nhìn Giang Tri Hỏa một cái, đứng dậy đổ cho anh cốc nước, đặt lên bàn, lại hôn nhẹ bên tai hắn.
"Câu này sai rồi." Ngón tay chỉ ở trên câu khó kia, Nhan Mộ nói, "Cậu không nghiêm túc, tiểu Chu."
Giang Tri Hỏa nhìn lại đề, quả thật sai một lỗi vớ vẩn, tính ra được số rồi, nhưng viết thiếu một số 0 dẫn tới sai cả phần sau
"Tớ sai rồi, Nhan ca." Giang Tri Hỏa gạch một cái, gạch cả bài, viết lại một lần nữa.
Chiếu xong 2 ep, Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ cũng làm gần xong bài tập.
Đợi Nhan Mộ rửa mặt xong, Giang Tri Hỏa đã bò lên trên giường, chuẩn bị xong bình xịt che lấp.
Giang Tri Hỏa phát hiện mình không đúng lắm, ngày hôm sau liền gọi cho bác sĩ, bác sĩ nghe xong triệu chứng nói cho anh đây là tình huống bình thường, tình huống cụ thể chờ kiểm tra xong lại xác nhận, trước hết đặt hẹn đã, mấy ngày nay nhớ rõ xịt che lấp cho Alpha.
Trước khi ngủ hôn ngủ ngon một cái, tắt đèn ngủ.
Sau nửa đêm Giang Tri Hỏa tỉnh lại một lần, ngủ đến một nửa tự nhiên tỉnh, sau đó ngủ tiếp.
Nhưng anh lại nghe đến bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.
Nhan Mộ thật cẩn thận xốc chăn lên, xuống giường ra khỏi phòng, cửa sổ sát đất ở phòng khách mở ra, lại khép lại.
Nhan Mộ đi ra ngoài năm sáu phút mới quay lại, Giang Tri Hỏa vẫn chưa ngủ.
Nhan Mộ vẫn đang nghĩ nên nói chuyện như thế nào, trên thực tế Giang Tri Hỏa có thể đoán được một ít manh mối.
—— trên mind map viết ngày 4 tháng 2, ngày giỗ của Tần Thơ, Nhan Mộ nhắc nhở Đỗ Triết trước khi cậu ta rời đi, trong khoảng thời gian này đừng có liên quan gì đến Nhan Bộ Nguy.
Bởi vậy chuyện này hẳn là liên quan đến Nhan Bộ Nguy và Tần Thơ.
Mà ngay lúc nãy, Giang Tri Hỏa rốt cuộc nhớ tới mình đã gặp qua tên "Tần Niệm" này ở đâu.
—— là ở trong lúc vô ý lướt đến báo chí đưa tin.
Tội phạm lừa đảo tài chính nào đó cũng tên Tần Niệm.
Tần Niệm bị nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo tài chính bị giam chờ xét xử, mà trải qua điều tra, Tần Niệm đã rửa sạch hiềm nghi, hiện đã phóng thích.
Giang Tri Hỏa cũng không xác định Tần Niệm có liên quan đến tất cả mọi viêc không.
Nhưng không thể phủ nhận, ngay cả nói rõ ràng chuyện này, đều cần vẽ mind map, chứng tỏ chuyện này hoặc là một chuyện lớn, hoặc là chuyện Nhan Mộ không muốn nhắc đến.
Một bàn tay giữ chặt eo Giang Tri Hỏa.
Nhan Mộ ở ban công nghe điện thoại năm sáu phút, bị gió lùa năm sáu phút, cả người lạnh căm căm dán sau lưng, ôm Giang Tri Hỏa vào trong ngực.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại.
Năm nay địa điểm thi cuộc thi cấp quốc gia tái ở thành phố H, Nhan Mộ như mọi khi xuất phát đi điểm thi trước.
Trước khi đi Nhan Mộ gọi Giang Tri Hỏa vào phòng học trống, bọn họ hôn môi trước bảng đen, triền miên một hồi lâu, đầu ngón tay cắm vào sợi tóc, ấn về phía trước, môi ấm áp.
Sau đó Nhan Mộ lại hôn hôn ở vành tai Giang Tri Hỏa, hôn hôn trên vai anh.
Lúc nâng mặt lên, Giang Tri Hỏa đã đỏ đuôi mắt.
"Nhan ca, cậu đừng câu tớ."
Giang Tri Hỏa đè xuống chút phản ứng trên người, móc ra bình xịt che lấp xịt lên người Nhan Mộ, hô hấp mãi chưa bình phục.
"Thật sự không sao?" Nhan Mộ khẽ vuốt tuyến thể Giang Tri Hỏa, nơi này hình như đang nóng lên.
"Không sao." Có chút ngứa, Giang Tri Hỏa nghiêng đầu né tránh, "Không phải gọi bác sĩ hỏi trước mặt cậu rồi sao?"
Trên thực tế ngày đó nghe bác sĩ nói xong miêu tả triệu chứng của Giang Tri Hỏa, hắn liền phát ra một tiếng cười cực kỳ quỷ dị, chỉ là nếu bác sĩ nói kiểm tra xong lại nói chuyện, Giang Tri Hỏa cũng lười đến nghĩ hàm nghĩa tiếng cười đó.
Ngoài cửa dần dần truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
"Này, cái câu kia hôm nay cậu làm được không?"
"Không được, quá khó, trở về hỏi học thần?"
"Cậu quên à, học thần phải đi, bây giờ đều tìm không thấy người đâu!"
Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ bỏ tiết tập trung trốn trong phòng học trống.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng nhiều, sau kết thúc chạy bộ, các bạn học sôi nổi vội vàng chạy về lớp, bên trong cánh cửa Nhan Mộ ôm Giang Tri Hỏa từ phía sau, đôi tay xuyên từ bên hông qua.
Nhan Mộ từ trước đến nay thích dùng tư thế này ôm Giang Tri Hỏa, có thể nhìn đến cổ, bả vai anh. Mắt nhìn chỗ nào cũng như lửa nóng, đến mức Giang Tri Hỏa không tự giác dựng thẳnglưng, loại phản ứng này rất đáng yêu.
Bọn họ dán nhau thật sự gần, Nhan ca lúc dính người chính là một bé cưng.
"Tiểu Chu." Hắn bỗng nhiên nói, "Cậu có biết cậu quan trọng đến mức nào không?"
Câu âu yếm bỗng nhiên nói ra không kịp phòng ngừa, lỗ tai Giang Tri Hỏa chợt nóng lên.
"Hửm?" Giang Tri Hỏa chơi ngón tay Nhan Mộ phân tán lực chú ý, vuốt từng đốt ngón tay, lại niết đầu ngón tay, ra vẻ bình tĩnh, "Quan trọng đến mức nào?"
Nhan Mộ trầm mặc.
Ngay lúc Giang Tri Hỏa cho rằng đây chỉ là một câu âu yếm, sẽ không có câu tiếp, Nhan Mộ lại mở miệng, hắn nói: "Cậu đã cứu tớ."
Giọng nói thật trầm, rồi lại cực nhẹ cực mềm dừng ở bên tai.
Giang Tri Hỏa quay đầu lại: "Thiệt hay giả? Khi nào?"
Lần này Nhan Mộ là thật sự không nói chuyện nữa, gục đầu xuống, để ở trên vai anh, lắc lắc đầu.
Bọn họ không thể đứng đây quá lâu, chút nữa giáo viên phụ trách thi đua sẽ thông báo cho Nhan Mộ chuẩn bị xuất phát qua WeChat.
Giang Tri Hỏa đưa Nhan Mộ đến cổng trường.
Trước khi lên xe Giang Tri Hỏa cho Nhan Mộ một cái ôm: "Nhan ca cố lên, tớ chờ cậu về."
Nhan Mộ sau khi lên xe, Giang Tri Hỏa liền đứng ở ngoài cửa sổ xe, phất tay với hắn.
Chiếc xe khởi động, càng đi càng xa.
Di động trong túi rung lên, Nhan Mộ đồng thời nhận được hai tin nhắn.
Một là Giang Tri Hỏa.
—— tới rồi nhớ nói một tiếng với tớ!
Nhan Mộ trả lời "Được".
Sau đó hắn click mở một tin nhắn khác.
Là Tần Niệm.
Hắn ta đã gửi một bó hoa huệ đuôi cáo.
—— tôi nhớ rõ mẹ cậu thích huệ đuôi cáo nhất, đúng không?