Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 34: Người đua diều



"phải ha?" Một người khác nói.

Giang Tri Hỏa chỉ một thoáng mở mắt ra: "!!!"

Vừa dứt lời, bên tai lập tức vang lên một trận  tiếng đập cửa kịch liệt.

Đại diện ngữ văn nói: "Hỏa ca, tôi biết cậu ở bên trong! Đừng trốn nữa! Ra đây học tập đi!!"

Tiếng đập cửa như dùi trống từng tiếng nện ở màng tai.

Làm  Giang Tri Hỏa giật mình, theo bản năng muốn đẩy ra Nhan Mộ.

Trên thực tế anh căn bản không cần hoảng sợ như thế, cửa là khóa trái từ bên trong, trừ phi cửa bị gõ hư, nếu không hai người đại diện môn ngoài cửa căn bản không có khả năng tiến vào.

Nhưng dưới loại tình huống này ai có thể thoải mái mặc kệ mà tiếp tục hôn môi?

Bởi vì khẩn trương, nguyên bản tin tức tố đã không thể khống chế cứ liên tục tiết ra bên ngoài.

Nhan Mộ từ đầu cũng muốn thả tay ra, nhưng vải quần đồng phục mùa hè rất mỏng, lại vì hai người đang hôn môi mà cách nhau rất gần, trong lúc vặn vẹo, thứ nào đó có chút cứng rắn cách lớp vải mỏng, đụng tới bắp đùi.

1

Hô hấp của Nhan Mộ cứng lại.

Trong đầu như là bị một sợi dây thắt chặt, lại như bị mùi hương tin tức tố ngọt ngào mê hoặc. Không biết là xuất phát từ bản năng hay vẫn là lý do nào không thể tả, suy nghĩ nào đó tương đối ác liệt nảy lên trong lòng.

Thân thể nhanh hơn lý trí một bước làm ra động tác ——

Ngón tay chỉ vừa buông ra một nửa, đôi môi tách ra, thở dốc một lát, Nhan Mộ lại trở tay nắm lấy cánh tay Giang Tri Hỏa, kéo trở lại, ôm chặt ở trong ngực, cúi đầu, từng ngón tay nắm chặt, không cho đối phương có một chút cơ hội nhỏ có thể tránh ra.

Hai người đại diện môn còn đang gõ cửa, vừa gõ vừa lớn giọng gọi:

"Trốn ở bên trong không có tác dụng gì! Chỉ có học tập mới có thể cứu vớt cậu!"

"Học tập khiến cậu trưởng thành, học tập làm cậu vui vẻ!"

"Hỏa ca cậu đừng sợ gì cả! Chúng tôi sẽ không ăn cậu!"

"chấp nhận đi!"

"cậu có dám đánh người, liền dám mở cửa nha!!"

"Lũ lụt vọt miếu Long Vương, tôi biết cậu ở trong!!"

Ngoài phòng học,  hai người kia bắt đầu vui vẻ nói đùa với nhau, một câu lại một câu, cách cánh cửa cũng không dày, hai người trong phòng học đang dựa đến cực gần, tiếng đập cửa hòa với tiếng mút vào rất nhỏ.

Chân gần như đã mềm, tránh không được.

Giang Tri Hỏa không thể cử động, cũng không thể dễ dàng làm chính mình phát ra tiếng động, mà người nọ tựa như gông cùm xiềng xích giữ chặt anh lại không biết xuất phát từ lý do gì, nâng lên đầu gối, đè xuống anh vào tường, lớp vải cọ qua nơi nào đó.

Loại cảm giác này gần như đang bị người ta trêu cợt làm Giang Tri Hỏa cực độ khó chịu.

Hai đại diện môn lại kêu hai câu, thấy bên trong không ai đáp lại, lại nghi ngờ nói: "Hẳn là không ở bên trong đi?"

"Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy, Hỏa ca không đến mức trốn chúng ta như vậy."

"Mau đi học thôi." một người trong đó nhìn thời gian, nói, "Chúng ta đi về trước đi."

"Đi thôi đi thôi."

Cho đến khi nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, Nhan Mộ rốt cuộc buông ra một nửa, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên cắn xuống, răng cắn thật mạnh khóe môi hắn, tiếp theo xoay khuỷu tay, cho ra một đòn cùi chỏ dứt khoát, nhưng lấy trạng thái hiện tại của anh, một đòn này không đau đớn bằng một miệng kia cắn xuống.

Anh lại một phen đẩy ra Nhan Mộ, mu bàn tay hung hăng lau qua môi.

"**, cậu cố ý?"

Giờ phút này ngay cả hô hấp đều quá mức nóng rực, trước mắt giống phủ một tầng sương mù, hơi thở không ổn định.

Phản ứng gì đều rõ ràng, bộ dáng gì đều đều ở đáy mắt.

Nhan Mộ phảng phất mới ý thức được chính mình làm cái gì, như ở trong mộng mới tỉnh nhìn về phía anh.

" chơi vui lắm đúng không?"

Giang Tri Hỏa chống chân đứng dậy, dùng sức đẩy một phen bả vai Nhan Mộ, tức giận nói: "Xem tôi như vậy chơi vui lắm phải không?"

Anh không chờ Nhan Mộ trả lời, một mình đi đến trong góc, vừa mới ngồi xuống, lại bỗng nhiên sắc mặt xanh mét đứng lên, chờ phản ứng giảm bớt một chút, cũng không ngừng lại, kéo cửa ra bước nhanh đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình không lại nói qua một câu.

Nhan Mộ vẫn như cũ ngơ ngẩn đứng ở chỗ cũ.

Khóe môi bị cắn rách, đau âm ỉ.

Hắn vừa nãy...... Rốt cuộc đang làm gì?

Vì sao lại làm như vậy?

Nhan Mộ nắm chặt tay, không cảm giác được đau đớn, mà nện ở trên tường.

—— điên rồi sao?!

Chuông đi học đã vang qua một đoạn thời gian, Giang Tri Hỏa cũng không có trở lại phòng học, mà là quẹo vào vào WC, đem chính mình nhốt ở trong buồng.

Anh không thể ngồi, phía sau dính ướt, khó chịu.

Loại cảm giác này anh chỉ ở buổi tối động nhiệt đầu tiên kia cảm nhận qua, phía sau mỗi khi vừa bắt đầu động nhiệt đã bị ức chế lại, không có cơ hội lại làm anh trải qua lần nữa.

Nhưng mà vừa nãy......

Anh sở dĩ tức giận như thế, không chỉ là vì hành động của Nhan Mộ như chế giễu một cách khó hiểu, cũng còn vì ở phía sau anh không thể khống chế, khó chịu lại thẹn đỏ mặt không lời nào để nói hết.

Anh hung hăng xoa vài lần mặt mình.

Mẹ nó cái quái gì đây chứ?!

Phía trước thì không nói, vì sao ngay cả phía sau cũng......???

Giang Tri Hỏa trước về phòng học thay cái quần.

Cũng may anh ngại mùa hè tiết thể dục luôn đổ mồ hôi, để một bộ quần áo có thể tắm rửa ở kho chứa đồ phòng thể dục.

Anh không biết nên nói gì về chuyện vừa rồi, muốn để bản thân bình tĩnh lại trước, không đến mức bất đắc dĩ tuyệt đối không đi tìm Nhan Mộ.

Nhưng mà, chuông tan học mới vừa vang, Nhan Mộ liền chủ động tới tìm Giang Tri Hỏa.

Mỗi tuần thay phiên đổi chỗ một lần, Giang Tri Hỏa tuần này ngồi ở bên cửa sổ, ngẩng đầu, nhìn đến chính là mặt Nhan Mộ.

Giang Tri Hỏa lại mặt không biểu tình nằm sấp xuống.

Cửa sổ bên cạnh lại bị "cộc cộc" gõ hai tiếng, Giang Tri Hỏa không để ý, bàn tay đưa vào trong hộc bàn chơi di động.

Hai giây sau, anh thu được một tin nhắn.

Nhan Mộ: Xin lỗi.

1

?

Nhan Mộ cư nhiên chủ động xin lỗi?

Giang Tri Hỏa đánh chữ trả lời: cậu biết cậu làm cái gì sao?

Nhan Mộ: Biết.

Cách tấm kính, hai người dựa WeChat giao lưu.

Giang Tri Hỏa: Chỉ vậy thôi?

Nhan Mộ: Ra đây, tôi đích thân xin lỗi.

Bậc thang đã đưa ra, Giang Tri Hỏa dù thế nào cũng đến cho mặt mũi dẫm xuống, đưa điện thoại di động bỏ trong túi đi đến hành lang.

"thế này đi." Giang Tri Hỏa cũng không muốn quá rối rắm chuyện này, thật ra bình tĩnh ngẫm lại, Nhan Mộ có thể làm ra hành vi này đơn giản là bởi vì tin tức tố ảnh hưởng, anh cũng từng là cái Alpha, có thể hiểu các loại bản năng kỳ lạ của Alpha.

Giang Tri Hỏa nói: "cậu cho tôi một lời giải thích đi, nếu hợp lý, chuyện này chúng ta liền cho qua."

Nhan Mộ suy tư một lát, nói: "Tôi...... Có thể là điên rồi."

Giang Tri Hỏa: "?"

Giang Tri Hỏa: "cái này xem như lý do? cậu mà nói là dễ cảm kỳ tới đều so lời này đáng tin hơn."

Nhan Mộ: "Xin lỗi, đây là lời nói thật."

Giang Tri Hỏa nghẹn lời một lúc: "vậy không quá hợp lý a, việc này cho qua thế nào được?"

"Xem xét một chút." Nhan Mộ nói.

"Chuyện gì?" Giang Tri Hỏa hỏi.

"Trước gác lại." Nhan Mộ nhìn về phía trong phòng học, hắn không thể nhìn thẳng đôi mắt Giang Tri Hỏa, xác thật là hắn quá đáng, "Chờ tôi nghĩ đến lý do tôi lại nói cho cậu."

Như này không phải đang chơi xấu sao?

Giữa tình nhân nhỏ với nhau mới dùng chiêu này.

Gác lại, gác đến sau này không phải đều đã quên sao?

Giang Tri Hỏa muốn nói "Còn có thể như vậy?" Còn chưa mở miệng, liền thấy đại diện môn ngữ văn đi xong toilet, vô cùng lo lắng chạy tới hướng anh: "Hỏa ca! hôm nay cậu nhất định phải đem 《 Ly Tao 》 học thuộc!!!"

Giang Tri Hỏa như gặp kẻ thù, lập tức cũng không để ý đến cái gì gác hay không gác chuyện kia: "Trở về lại nói, gặp lại bạn sau!"

Nói xong, anh xoay người liền chạy, Nhan Mộ duỗi tay muốn nắm lấy cổ tay của anh.

Giang Tri Hỏa động tác mau, Nhan Mộ còn chưa kịp buộc chặt ngón tay liền bị anh tránh ra một đoạn, cuối cùng thành Nhan Mộ dắt lấy đầu ngón tay anh.

Giang Tri Hỏa: "!"

Ngón tay cuộn lại.

Nhan Mộ thuận thế buông ra, nói: "Không cần đi."

Giang Tri Hỏa: "Không đi tôi liền phải học "Ly Tao"!!"

"Không cần lo lắng thành tích của cậu ta." Những lời này là Nhan Mộ là nói với đại diện ngữ văn, "Gần đây là tôi bổ túc cho cậu ta."

* "Ừm......"

"Ừm...............!!"

Giang Tri Hỏa một lời khó nói hết nhìn chằm chằm tài liệu ôn tập trước mặt. 

Anh là nên cảm ơn Nhan Mộ giúp anh giải vây làm anh không hề bị các đại diện môn học lì lợm la liếm, hay là nên tự nói anh tự mình chuốc lấy cực khổ không có việc gì tìm việc?

Từ khi Nhan Mộ nói với các đại diện môn học là anh đang được bổ túc, lập tức thái độ của mọi người đều nháy mắt nhu hòa xuống dưới, ánh mắt nhìn về phía Giang Tri Hỏa đều tràn ngập vui mừng.

"thì ra Hỏa ca rất tự giác chủ động."

"Tôi đây liền an tâm rồi."

"Có Nhan thần ở, Hỏa ca nhất định có thể!"

Ít nhất ở trong trường học ngừng bị làm phiền.

Nhưng là!!!

Giang Tri Hỏa ánh mắt ai oán.

Là lần dạy kèm trước kia anh không đủ khổ sao! Vì sao còn muốn tới giúp anh tiến bộ nhanh trong kỳ thi sắp tới chứ! Ai cần ai cứ lấy không cần trả phí.

Ném cho anh một phần tài liệu thì tốt rồi! Vì sao cần anh học thuộc ra tới trong ngày!!

Học tra có thể cả đêm liền thuộc xong sao? Không có khả năng!!!

Mấy thứ đã sớm nhớ kỹ muốn anh lặp lại xem kĩ mấy ngày, thống khổ không? Rất thống khổ a!!!

Hơn nữa, liền lấy cái cớ để tránh né cũng không có!

Mấy ngày nay Giang Tri Hỏa không cần đi quán bar, ông chủ Khuất biết anh sắp thi giữa kỳ, chưa chia ca cho anh.

May mắn không cần đi,anh cũng không biết nên giải thích với ông chủ thế nào chuyện chính mình cùng tình địch như Nhan Mộ "Tỏ tình" này.

Giang Tri Hỏa thở dài.

Anh vì sao lại phải chịu thống khổ như vậy!

Đều là bởi vì cái con người trước mắt này!!

Anh quả nhiên liền không nên tha thứ người này nhanh thế! Liền không nên đồng ý gác lại sau này nói tiếp.

Liền mẹ nó hẳn là vô cớ gây rối, nháo đến kết thúc kì thi!

Nhan Mộ khi học tập lên có thể ngăn cách hết thảy mọi thứ xung quanh, xem như không thấy ánh mắt oán hận tận trời của Giang Tri Hỏa, vừa mang lên tai nghe Bluetooth, cúi đầu, lưng dựng thẳng, đường cong xương sống cùng vai cổ rõ ràng, giống một cây cung chưa bắn tên.

Chỉ hai ngày nữa là đến thi giữa kì.

Bày ở trước mặt Giang Tri Hỏa có ba cái lựa chọn.

Thứ nhất, thừa nhận.

Thứ hai, tiếp tục giả ngu.

Thứ ba, tra tấn lẫn nhau.

Nhan Mộ có khả năng sớm đã nhìn ra tới, chọn giữa một với hai hiển nhiên không sáng suốt.

Giang Tri Hỏa quyết đoán lựa chọn thứ ba.

"A ——"

Giang Tri Hỏa ghé vào trên mặt bàn, cố ý kéo dài âm cuối: "Tôi không nhớ được a ——"

Nhan Mộ tháo xuống tai nghe, chuyển hướng anh.

Giang Tri Hỏa mặt ngã vào trong khuỷu tay, nâng lên hai tròng mắt: "Tôi nghe nói thông qua thính giác có thể kí.ch thích trí nhớ tốt hơn, đại não thông qua âm thanh chứa đựng thông tin, ở rất nhiều thời điểm so với cách nhớ thông thường, dùng điều này sẽ làm người ta nhớ lâu hơn, cho nên......"

Giang Tri Hỏa từng chút đem tài liệu đẩy phía trước di: "Nhan ca, nếu không chúng ta thử xem?"

Nhan Mộ nhìn chằm chằm mặt Giang Tri Hỏa, cùng nhau sinh hoạt hai tháng, thử dạy kèm cho anh nhiều ngày như vậy, không có việc gì tìm việc nói cái gì thính giác với trí nhớ khẳng định cũng chỉ có một cái mục đích.

"Tra tấn nhau đúng không?" Nhan Mộ hỏi.

Giang Tri Hỏa dùng sức vỗ tay, cười hì hì nói: "Đúng vậy!"

Nhan Mộ không có do dự, cũng không xem tài liệu, cực kỳ thuần thục đem 《 tiêu dao du 》đọc một lần, không có một chút tạm dừng cùng mắc kẹt, sau đó nói với Giang Tri Hỏa: "đọc xong, nhớ kỹ sao?"

Giang Tri Hỏa lại hì hì nói: "Không nhớ được, lại đọc một lần."

Nhan Mộ gật đầu, khóe mắt liếc qua thời gian.

Ở cùng Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa không cần chú ý thời gian, dù sao bệnh trạng động nhiệt vừa phát tác một chút liền không sao, lần này trong lòng cũng lơi lỏng không ít, thấy Nhan Mộ không có lời nào, còn nói thêm: "Chỉ đọc một lần khẳng định không nhớ được nha, cậu phải đọc ba bốn năm sáu lần đi, cách này cần phải thay đổi một cách vô tri vô giác, không thể vội."

Nhan Mộ kiên nhẫn nghe anh nói tiếp.

"Hơn nữa tôi cảm thấy, cảm xúc của cậu không đủ dạt dào, hẳn là nhịp nhàng hơn, hoặc là lại chậm một chút, đọc ra được cảm xúc siêu thoát với quan niệm trần tục hướng tới tự do giữa đất trời, cậu đọc đến nghe không ra một chút tiên khí nào."

"tiếp đi, lại đọc một lần nữa. Giang Tri Hỏa cười khanh khách chơi xấu, còn muốn mở miệng, thân thể lại bỗng nhiên nóng lên, bệnh trạng động nhiệt lại tới nữa!

Anh không chút suy nghĩ liền nhào vào Nhan Mộ, ôm cổ hắn, liền ở khi muốn hôn lên đối phương, Nhan Mộ lại quay đầu.

"cậu làm gì vậy?"

"Lại trả lời một lần, có nhớ kỹ không?"

"...... có có!!" Giang Tri Hỏa trả lời đến cực kỳ có lệ, lại dùng một chút lực, đem Nhan Mộ từ ghế dựa đẩy đến trên giường đệm.

Tấm đệm lõm xuống một mảnh, đè ra hình dáng hai người.

Kết thúc một hôn, Giang Tri Hỏa dùng gối đầu ngăn trở bụng nhỏ.

"Như vậy không được a!" Giang Tri Hỏa phiền muộn, "Toán học cùng tiếng Anh dễ nói, ngữ văn cùng khoa học tự nhiên đều là hai tiếng rưỡi."

Nhất Trung không cho phép nộp bài trước, chẳng sợ ở trong phòng thi ngủ cũng muốn ngủ đến hết giờ làm bài.

Dưới điều kiện này, cũng chỉ có một loại biện pháp giải quyết: "Trên đường thi ngữ văn cùng khoa học tự nhiên  ra tới một chuyến? giả bộ đi WC, đại khái lúc hơn một tiếng rưỡi?"

Nhan Mộ không trả lời anh, Giang Tri Hỏa liền duỗi chân dài chạm chạm, "Bạn à, cậu không có vấn đề gì đi?"

Nhan Mộ đem tài liệu ôn tập ném lại đây, mười phần kiên định muốn tra tấn anh: "Thuộc xong chừng đó liền không có."

Giang Tri Hỏa: "......"

Mẹ nó, chuyện này không qua được đúng không?

Khó chịu thì khó chịu, nếu không thuộc được, thiệt hại vẫn là anh, cắn răng một cái, bắt đầu "Gập ghềnh" học thuộc.

Trong lúc đó, Nhan Mộ trước sau cực kì nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, nhìn không ra đến tột cùng lại nghĩ cái gì, nhưng nhìn đến mức đem Giang Tri Hỏa da đầu tê dại.

Thậm chí ở đọc thuộc xong sau, còn không chịu dời đi ánh mắt.

Giang Tri Hỏa thiếu chút nữa không nghĩ ngợi trực tiếp hỏi hắn: Không giống sao? Tôi diễn đến không giống sao? Học tra là học thuộc như thế này đi?

Nhan Mộ đến cuối cùng cũng chỉ là vẫn luôn xem anh mà thôi, cái gì cũng chưa nói.

Giang Tri Hỏa sức lực cạn kiệt nằm ở trên giường.

Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi.

Còn không bằng một câu trực tiếp chọc thủng anh, như vậy hai người đều không cần diễn!

Nhan Mộ tắm rửa xong, bò lên trên giường.

Hắn không có lập tức nằm xuống đi ngủ, mà là dựng thẳng lên gối mềm, dựa vào đầu giường dùng máy đọc sách Kindle để đọc chút sách.

Có đôi khi hắn sẽ bớt chút thời gian để nạp điện cho bản thân.

Giường rất mềm, khi nằm xuống tới cả người đều thoải mái, Giang Tri Hỏa hỏi: "cậu đang xem cái gì?"

Nhan Mộ: "sách."

"Vớ vẩn, Kindle còn có thể dùng để xem cái khác sao?" Giang Tri Hỏa xoay người, nằm nghiêng, gập lên khuỷu tay nâng lên một bên gương mặt.

Giang Tri Hỏa: "Nói thật, tôi cảm thấy cậu đặc biệt thích hợp đi làm MC, giọng cậu như vậy mà không được nghe qua microphone, mất mát lớn."

Nhan Mộ lật qua một tờ: "Cảm ơn."

Giang Tri Hỏa: "cậu đọc sách, đọc nghe hai câu đi."

Giang Tri Hỏa nguyên bản chỉ là thuận miệng nói, không ý khác, thói quen ở trước khi ngủ gây phiền phức cho Nhan Mộ, nghe giọng điệu hắn không kiên nhẫn liền vui vẻ.

Chỉ là không nghĩ tới, Nhan Mộ lần này thế nhưng thật sự bắt đầu đọc.

"Những khuôn mặt ló qua một lớp sương mù, nấn ná, rồi mờ nhạt đi."

" Họ nhìn chằm chằm xuống hỏi tôi nhiều câu hỏi. Tôi có biết tôi là ai không? Tôi có đau ở đâu không?"

Giang Tri Hỏa cảm thấy đoạn này nghe tới quen tai, nghĩ nghĩ, hỏi: "Người đua diều?"

Nhan Mộ: "Ừ."

"À." Giang Tri Hỏa thay đổi cái tư thế, đưa lưng về phía Nhan Mộ, gập lên một bàn tay gối huyệt Thái Dương lên.

Anh an tĩnh một lát, không biết suy nghĩ chút cái gì, còn nói thêm, "Có thể đọc tiếp không?"

Nhan Mộ không có cự tuyệt anh, tiếp tục đọc: " Tôi biết tôi là ai và tôi đau ở khắp mọi chỗ. Tôi muốn nói cho họ biết vậy, nhưng nói cũng đau."

" Tôi biết điều này bởi vì hồi nào đó có thể là một năm, có thế là hai, cũng có thể mười năm rồi"

Đọc đến những lời này, hắn tạm dừng một chút, thời gian rất ngắn, ngắn ngủi đến khó phát hiện.

Sau đó, hắn đọc chậm lại: " Tôi đã cố nói chuyện với một đứa trẻ má hồng, mắt bôi đen. Đứa trẻ kia. Phải, lúc này tôi thấy nó rồi."

Giọng của Nhan Mộ rất êm tai, hắn ít nói, nói được có mấy câu, mấy chữ ra thôi, khi nói chuyện với hắn chỉ cảm thấy thâm trầm, sau khi bình tĩnh lại, thế nhưng thoáng hiện ra một chút dịu dàng ngày thường chưa từng có.

Giang Tri Hỏa chậm rãi khép lại mắt.

Giống như có chút mệt nhọc, tiếng đọc sách còn đang tiếp tục, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Trong lúc hoảng hốt, thoáng cùng giọng nói non nớt trong trí trùng lặp nhau

"Mình muốn nói chuyện với cậu ấy —— hình như chuyện muốn nói với cậu ấy là chuyện cực kì quan trọng."

Giang Tri Hỏa tuối còn bé nằm ở trong tấm chăn ấm áp, trong lòng ngực còn ôm một cái notebook.

Khi đó anh còn không có đem tên chính mình sửa thành Giang Tri Hỏa, anh họ Vân, gọi là Vân Chu.

Một cậu bé lớn bằng cậu ngồi ở mép giường đang đọc sách.

"Quyển sách này gọi là gì?" Vân Chu hỏi cậu bé kia.

"Người đua diều." cậu bé nói.

"ồ." Vân Chu ôm chặt hai tay, ngủ một giấc dậy, máy tính của cậu bỗng nhiên không thể nạp điện, "Ôm cả đêm, thật sự có thể nạp được điện sao?"

"Đúng vậy. Mùa đông quá lạnh, chúng ta đều sợ lạnh."

Giọng cậu bé luôn là nhàn nhạt, nghe ra trưởng thành hơn so với đứa trẻ cùng tuổi.

Vân Chu lại nói: "Ngủ không được."

"Thấy lạ giường hả?" cậu bé vẫn là có chút khẩn trương, rốt cuộc nơi này không phải nhà Vân Chu, hôm nay ba mẹ cậu đi vắng, đem tiểu Chu nhờ bản thân chăm sóc.

Cả khăn trải giường cùng chăn bông đều đã thay mới.

"Không phải, tớ không buồn ngủ."

"Nhắm mắt lại, bảy phút là có thể ngủ."

Bảy phút sau, cậu lại mở mắt ra.

"Tần ca." Vân Chu nói, "Tớ ở trong lòng đếm 420 giây, vẫn là không ngủ được, cậu gạt tớ."

Cậu bé nhíu nhíu mày, có vẻ đang tự hỏi nên giải thích thế nào.

Vân Chu không chờ nhóc Tần nói chuyện, lại nhích vào trong một chút, đem gối đầu kéo xuống, nhét vào chính giữa

Cậu nói: "Cùng nhau ngủ đi, tư thế ngủ của tớ rất tốt, cách gối đầu, tớ sẽ không đụng tới cậu."

Cậu bé ít khi cười đùa tự hỏi một hồi, mới gật gật đầu: "được."

Cậu bé thả xuống sách, đi toilet thay quần áo.

Khi kéo cửa ra có ngọn gió thổi nhẹ qua một tờ giấy của cuốn sách.

Trang đang mở ra kia, bị viết tên lên, những đứa trẻ mới lớn đều thích viết tên.

Chữ viết gọn gàng lại đẹp mắt.

—— Tần Mộ.

Bên cạnh còn có mấy chữ cái, nét chữ không quá giống hai chữ này.

Đó là Vân Chu viết, là cậu thay Tần ca lấy tên, chỉ có cậu biết đến, cho nên cậu ở mặt sau mỗi một quyển sách của cậu bé ấy, đều thêm bốn chữ cái.

——Shin.

1

- -------------

Tác giả có lời muốn nói: "Những khuôn mặt ló qua một lớp sương mù, nấn ná, rồi mờ nhạt đi. Họ chằm chằm nhìn xuống hỏi tôi nhiều câu hỏi. Tôi có biết tôi là ai không? Tôi có đau ở đâu không? Tôi biết tôi là ai và tôi đau ở khắp mọi chỗ. Tôi muốn nói cho họ biết vậy, nhưng nói cũng đau. Tôi biết điều này bởi vì hồi nào đó có thể là một năm, có thế là hai, cũng có thể mười năm rồi, tôi đã cố nói chuyện với một đứa trẻ má hồng, mắt bôi đen. Đứa trẻ. Phải, lúc này tôi thấy nó rồi....."

Trích "Người đua diều" chương XXIII

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv