Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong chương trình “Cùng nhau du lịch đi”, Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên tương tác với nhau khá nhiều.

Đặc biệt là khi tập đó được phát sóng, hai người bọn họ lại được phân vào chung một đội, đoạn Kỷ Nguyên phóng pháo hoa cho Ứng Thu Hoán đã thu hút được không ít sự chú ý của fans —— tuy rằng ngay sau đó liền biết rằng Kỷ Nguyên làm vậy cũng chỉ bởi vì đó là nhiệm vụ mà thôi.

Hơn nữa, xem chương trình thôi cũng có thể đoán ra được, giữa Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán, không phải Kỷ Nguyên “bám đùi” Ứng Thư Hoán, mà thậm chí là có phần ngược lại, càng giống như Ứng Thư Hoán đang… “bám dính” lấy Kỷ Nguyên hơn.

Bởi vậy, nhóm chị em Cấm Vệ Quân trên weibo cũng không dám nói quá nhiều về Kỷ Nguyên, luôn giữ vững một khoảng cách nhất định.

Đương nhiên, một phần quan trọng hơn là bởi vì lời đồn đãi kia!

Nghe nói —— fans của Kỷ Nguyên đều biết võ công!

Mẹ chứ, cũng chưa chắc tin đồn này có phải thật hay không. Tin tức này được lan truyền là bởi vì một chuyện xảy ra trước đây.

Một anti-fan của Kỷ Nguyên vẫn luôn kiên trì nói xấu anh trên mạng, thậm chí còn lớn tiếng bày tỏ rằng muốn gặp fans của Kỷ Nguyên ở ngoài đời để so tài một trận.

Còn nói cái gì mà muốn gửi cho đám fans của Kỷ Nguyên chuột chết và một ổ gián, để khủng bố tinh thần bọn họ.

Kết quả là một số fan của Kỷ Nguyên vô cùng nhẹ nhàng mà công khai địa chỉ của mình lên mạng, bảo anti-fan cứ việc gửi tới địa chỉ này, sau đó có vài fans phát hiện, đây là địa chỉ của một võ quán!

Lẽ nào… fans của Kỷ Nguyên đồng thời cũng là fans của Hoắc Nguyên Giáp đại hiệp sao???

Quá… đáng sợ!

Sau này mới phát hiện, hóa ra cái tên anti-fan kia là fan của Điền Tin, cuối cùng cũng phải lên tiếng xin lỗi Kỷ Nguyên.

Mặc dù đây cũng chỉ là một drama nho nhỏ mà thôi nhưng lại khiến cho tất cả những fandom khác có ấn tượng rằng: Fans của Kỷ Nguyên không dễ chọc.

Ứng Thư Hoán thoát weibo, vào wechat tìm phần trò chuyện với Kỷ Nguyên: Gửi địa chỉ của anh cho tôi đi, đồ của anh vẫn còn ở nhà tôi, để tôi cho người gửi về nhà anh.

Kỷ Nguyên trả lời lại: Không cần.

Ứng Thư Hoán: Như vậy sao được? Đặt ở nhà tôi chật chội lắm, chiếm hết bao nhiêu không gian! Nhanh gửi địa chỉ nhà anh đây…

Kỷ Nguyên hơi có chút câm nín đối với hành động của Ứng Thư Hoán, anh nghĩ nghĩ rồi lại tưởng tượng, cảm thấy bản thân đang quá mức cảnh giác Ứng Thư Hoán, kể cả có gửi địa chỉ cho anh ta thì có sao? Chẳng lẽ anh ta còn định ngày ngày đều sẽ đến quấy rầy mình?

Vì thế, Kỷ Nguyên thoải mái gửi địa chỉ nhà mới của mình cho Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán cuối cùng cũng có được địa chỉ của Kỷ Nguyên, vội vàng lên google map tra, cách nhà mình chỉ khoảng 10 km thôi.

Cũng không tính là xa lắm…

Bỗng dưng hắn lại hơi thấy mừng thầm, hơn nữa, nháy mắt nảy lên một ý tưởng.

Sáng sớm hôm sau, Ứng Thư Hoán dắt chó của người đại diện ra ngoài, đưa ra lý do là giúp người đại diện cho chó đi hóng gió.

Sau đó, hắn nhét chú chó lên siêu xe của mình, băng băng đi về phía trước.

Lúc tới công viên Hải Loan, hắn tùy tiện tìm một chỗ ven đường dừng xe lại, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

“Vcl, kia là Lamborghini Venevo* đúng không?”

chapter content



“Trời ạ, ở trong nước mà còn có diễm phúc nhìn thấy chiếc xe này?”

“Má ơi, đẹp trai quá đi à…”

“Chủ xe là ai vậy cà…”

“…”

Chủ xe lo sợ rằng chú chó kia chạy chậm sẽ làm ảnh hưởng đến việc của mình, vì thế nên suốt một đường đều ôm chặt chú chó, chạy thẳng tới tiểu khu Hải Loan —— cũng không biết là ai đưa ai đi hóng gió nữa.

Hắn thở hổn hển sau đó thả chó xuống đất, làm bộ làm tịch mà dắt chó đi dạo trong tiểu khu hai vòng.

Đáng tiếc thật, không thể “tình cờ gặp được” Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán cũng không vì vậy mà nhụt chí, hắn tiếp tục sử dụng chiêu trò này 4 ngày liền, cuối cùng cũng gặp được Kỷ Nguyên vào một buổi sáng khi anh đang đi chạy bộ!

Mẹ nó chứ, hóa ra 6 giờ sáng Kỷ Nguyên đã xuống tầng đi chạy bộ rồi!

Hắn thích ngủ nướng như vậy, 8 giờ hơn mới tới dắt chó đi dạo, thảo nào không gặp được anh!

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Nguyên, trái tim của Ứng Thư Hoán bỗng dưng đập một cách mãnh liệt.

Thình thịch thình thịch từng hồi, thậm chí hắn còn cảm tưởng như xung quanh mình đang nổi bong bóng màu hồng vậy, như thể cả thế giới đang trở nên xinh đẹp hơn chỉ vì sự xuất hiện của anh ấy.

Cảm giác này thật sự vô cùng kỳ diệu, đủ để khiến Ứng Thư Hoán vui vẻ cả 1 ngày liền.

Hắn dắt chó đi đến trước mặt Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên hơi sửng sốt một chút.

Ứng Thư Hoán tháo kính râm của mình xuống, ra vẻ cao quý, lạnh lùng lên tiếng: “Trùng hợp thế, anh chạy bộ buổi sáng à?”

Kỷ Nguyên thoáng dừng lại: “Cậu… cho chó đi dạo à?”

Ứng Thư Hoán tiếp tục ra vẻ cao quý, lạnh lùng mà gật đầu một cái: “Chứ sao nữa? Lẽ nào anh cho rằng tôi cố ý đến để chờ được gặp anh sao?”

Kỷ Nguyên: “… Ngày nào cậu cũng đi một đoạn đường dài những 10km đến đây chỉ để cho chó đi dạo?”

Ngay khoảnh khắc bị vạch trần, hai bên tai của Ứng Thư Hoán lập tức đỏ ửng lên.

Hắn lấy bừa một lý do: “Là bởi vì chó của tôi có tài chạy nhảy!”

Hai người nói chuyện một lúc, đưa mắt sang chỗ khác thì đập ngay vào mắt là con xe Lamborghini của Ứng Thư Hoán đang đậu ở ven đường, chiếc xe hàng limited chỉ bày bán 7 chiếc.

Ứng Thư Hoán che miệng lại, tỏ vẻ bản thân đang vô cùng ngạc nhiên: “Oa, trời ạ, là xe Lamborghini nè! Xe của ai vậy?”

Kỷ Nguyên: …

Mặc kệ cậu đó ảnh đế à, kỹ thuật diễn quá là kém, nghĩ rằng tôi chưa từng thấy nó trong gara của cậu sao?

Bị Ứng Thư Hoán làm ảnh hưởng, kế hoạch chạy bộ buổi sáng của Kỷ Nguyên chỉ có thể hoàn thành được một nửa chỉ tiêu.

Hôm qua tuyết rơi cũng không nhẹ, hôm nay còn có xu hướng nặng hạt hơn, Ứng Thư Hoán ôm chó, ngồi trên nền tuyết đông lạnh mà run bần bật.

Kỷ Nguyên quả thực là không biết nên nói gì nữa, trời mùa đông lạnh như vậy mà ra đường chỉ mặc mỗi 2 lớp áo?

“Tôi đói bụng quá à…” Ảnh mắt xinh đẹp của Ứng Thư Hoán lộ ra vẻ đáng thương vô cùng, đuôi mắt hơi rủ xuống.

“Đói thì tự đi mua đồ mà ăn, tôi không phải đầu bếp.”

Ứng Thư Hoán lập tức nóng nảy: “Anh đã nói chúng ta là bạn bè cơ mà, anh không thể từ chối tôi loại chuyện bé tí xíu như thế này được! Ngoài trời lạnh như vậy, còn đang có tuyết nữa, anh cho tôi vào nhà uống chén nước ấm đi.”

Kỷ Nguyên giữ vững vẻ bình tĩnh: “Không…”

Ứng Thư Hoán khép bàn tay của mình lại, đặt ở trước miệng hơi thổi thổi, tỏ vẻ đáng thương: “Làm ơn mà, làm ơn mà, một lần này thui.”

… Trước kia sao không phát hiện ra người này lại biết làm nũng thế nào?

Kỷ Nguyên mở cửa, Ứng Thư Hoán lập tức chui tọt vào bên trong nhà, không một giây chần chừ.

Phòng anh thuê cũng không lớn lắm, bởi vì là phòng cho 1 người ở nên cũng chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ mà thôi, cộng thêm khu bếp và vệ sinh nho nhỏ.

Ánh sáng trong phòng rất vừa phải, tuy rằng ngoài trời cũng không sáng lắm, nhưng trong phòng lại sáng bất ngờ.

Kỷ Nguyên bày trí căn phòng vô cùng ấm áp, khắp nơi đều có thể nhìn ra được sự dụng tâm của anh đối với căn phòng, phía cửa sổ có mấy lẵng hoa, trên bàn sách có cả bể cá, rồi thì thảm với gối ôm… Kỷ Nguyên treo quần áo của mình ở ngoài ban công, Ứng Thư Hoán chỉ dám nhìn thoáng qua chứ không dám nhìn lâu.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Như vậy có thể thấy được rằng, thực ra Kỷ Nguyên là một người rất thích chăm chút cho cuộc sống, nhưng lúc anh ấy kết hôn với mình lại chưa bao giờ đề cập đến vấn đề trang trí nhà cửa như thế nào.

Lúc nào cũng vậy, anh ấy chỉ chăm chăm giữ chiếc vali, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, không để lại bất cứ một thứ gì, chỉ hận không thể trực tiếp rời đi mãi mãi.

Kỷ Nguyên rót một ly nước ấm, cho thêm một chút mật ong vào sau đó khuấy nhẹ lên, cốc nước lập tức trở nên vô cùng ngọt.

Anh mở cửa phòng bếp ra, chuẩn bị tìm thêm một chút nguyên liệu để làm bữa sáng.

Điện thoại của Ứng Thư Hoán khẽ rung một chút, hắn giơ điện thoại lên nhìn, là bác sĩ tư nhân gọi tới.

“Loại thuốc mà cậu muốn tôi tìm kia tôi đã tìm thấy rồi, mã sản phẩm là xxh-1026, đây là dòng thuốc vừa mới được nghiên cứu ra khoảng đầu năm nay, trong nước trước mắt mới chỉ có 2 chỗ có hàng, tôi cũng đã giúp cậu tra xét một chút thông tin của 2 người kia. Một người đã chạy trốn ra nước ngoài, còn người kia vẫn đang ở trong nước, tôi đã cho người đi theo dõi. Năm nay hắn ta tổng cộng bán được khoảng 161 lọ, chút nữa tôi sẽ gửi danh sách hóa đơn cho cậu.”

161 lọ…

Hay nói cách khác, ngoại trừ mình và Kỷ Nguyên ra, còn có 160 người khác… thậm chí là nhiều hơn bị làm hại.

“Leng keng…” tiếng thông báo wechat vang lên, danh sách những hóa đơn kia đã được gửi tới.

Ứng Thư Hoán ấn vào phần mở hình ảnh, nhìn thấy Thẩm Kiến Thành – chú của Kỷ Nguyên đã giao dịch mua một lọ vào hồi tháng 5. Vậy có nghĩa là, từ khi đó hắn ta đã có âm mưu này?

Ứng Thư Hoán nhớ rõ bản thân bị hạ thuốc vào tầm khoảng cuối tháng 7.

Thẩm Kiến Thành…

Cuộc điện thoại vẫn tiếp tục: “Đã xác nhận được loại thuốc này khi tác dụng với cồn sẽ sinh ra phản ứng vô cùng mãnh liệt, nói đơn giản chính là sau khi uống rượu vào thì tuyệt đối không được sử dụng lọ thuốc kia, nếu không thì nhất định sẽ chết.”

Ứng Thư Hoán mấp máy môi: “Nhất định sẽ chết sao? Nếu không chết người thì sao?”

“Không thể nào có chuyện đó được.”

Ứng Thư Hoán nói: “Có thể xảy ra tình huống như người kia không chết, nhưng tính cách lại trở nên hoàn toàn khác trước kia không?”

Bác sĩ tư nhân đáp: “Không thể nào.” Hắn cười nói, chêm thêm một lời đùa vào: “Trừ khi người kia bị ai đó nhập vào thôi, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng sống sót.”

Một lúc lâu sau Ứng Thư Hoán mới chậm rì rì mà trả lời lại: “Ồ…”

Kỷ Nguyên: “Cậu ngẩn người ra như vậy làm gì?”

Ứng Thư Hoán ngay lập tức lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Kỷ Nguyên.

Làn da trắng nõn, khỏe mạnh, đôi môi hồng nhuận, thân thể trông cũng rất khỏe mạnh, tinh thần thì phấn chấn, nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy giống yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết…

Nhưng lời nói của bác sĩ tư nhân lại khắc sâu vào tâm trí của hắn, khiến cho Ứng Thư Hoán bắt đầu nảy ra một suy đoán…

Hắn mở wechat lại, lại lần nữa ấn vào danh sách hóa đơn, xem phần người mua.

Trong đó có một cái tên rất quen thuộc, Mạc Vĩ. Ứng Thư Hoán nhớ rõ, hình như y là người trong giới giải trí.

Thật đáng ghê tởm…

Hắn lập tức gửi lại danh sách người mua ban nãy cho quản gia, phân phó quản gia đi báo cảnh sát xử lý chuyện này.

Kỷ Nguyên không tìm được nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, vì thế nên quyết định ra ngoài mua đồ.

Ứng Thư Hoán lập tức đi theo sau, vui vẻ tự đề cử bản thân: “Để tôi giúp anh cầm thức ăn!”

Vốn dĩ Kỷ Nguyên còn định từ chối hắn, nhưng lại lo sợ nếu hắn ở nhà mình thì sẽ nhìn thấy sổ nhật ký, vì vậy lập tức đồng ý: “Vậy cậu nhớ đeo khẩu trang đấy.”

Ứng Thư Hoán gật đầu như gà mổ thóc, có thể nhìn ra được hắn đang vui vẻ.

Lúc hai người đi mua đồ ăn còn gặp được phóng viên phỏng vấn đường phố của đài Trung ương.

Sắp đến Tết nên những người dân ở đây rất hay gặp phải những phóng viên phỏng vấn đường phố như vậy, những câu hỏi cũng quanh đi quẩn lại vấn đề ăn Tết.

Nữ phóng viên đi tới giữ chặt lấy Kỷ Nguyên đang đứng mua đồ ăn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tiên sinh, chào ngài, chúng tôi là phóng viên phỏng vấn đường phố của đài Trung ương, sắp đến Tết rồi nên chúng tôi muốn làm 1 cuộc phỏng vấn nho nhỏ, ngài có rảnh không ạ?”

Kỷ Nguyên gật đầu: “Cô hỏi đi.” Sau đó, anh quay sang hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền một cân?”

Nữ phóng viên hỏi: “À vâng, câu hỏi đầu tiên là, trong năm 20XX vừa qua, ngài sống có hạnh phúc không ạ?”

Kỷ Nguyên: “Tôi họ Kỷ.*” rồi lại quay sang ông chủ: “Tôi mua một cân thịt, ông tặng kèm cho tôi 2 mớ rau cải có được không?”

*Hạnh phúc trong tiếng Trung là 幸福, đồng âm với 性福 (họ Phúc)

Nữ phóng viên: …

“Ha ha ha ha ha, Kỷ tiên sinh, ngài hài hước thật đấy…”

Ứng Thư Hoán đứng bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc, nguyên nhân hắn kinh ngạc là hắn không ngờ rằng 0.2 tệ mà có thể mua được nhiều hành như vậy, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng 1 cọng hành ít nhất cũng phải 1 tệ.

Nhưng nếu nói ra thì trông hắn sẽ rất ngốc nghếch, không có chút kiến thức xã hội, vì thế nên lần đầu tiên đi chợ mua đồ ăn với Kỷ Nguyên, hắn chỉ đi cùng và nhìn, không nói lời nào.

Mua xong xuôi hết mọi thứ cần thiết, Kỷ Nguyên về nhà làm một bữa cơm trưa đơn giản, sau đó lại phải chuẩn bị đi thu âm bài hát mới.

Anh cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp gì cả, đêm biểu diễn chúc mừng năm mới cũng phải trình bày lại bài cũ đã từng thu âm, để tránh việc lúc hát live sẽ xảy ra vấn đề, ý của Giang Ngọc là muốn anh hát đè.

Ứng Thư Hoán ăn cơm xong thì không tìm được bất cứ một lý do nào để tiếp tục ở lại ăn vạ nữa, thấy Kỷ Nguyên chuẩn bị đi ra ga tàu điện ngầm thì vội vàng xung phong nhận việc đưa Kỷ Nguyên đi.

Chiếc xe Lamborghini bản limited bỗng dưng lại trở thành xe của hắn. Dù sao Ứng Thư Hoán cũng đã bị vạch trần rồi, bởi vậy nên hắn quyết định bất chấp tất cả.

Thậm chí còn không hề có chút khiêm tốn nào, thẳng thắn dừng xe ngay trước cửa nơi thu âm, thu hút không ít sự chú ý của tất cả mọi người.

Lúc Kỷ Nguyên bước từ trên xe xuống, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mặt thất vọng —— đương nhiên là muốn thấy một đại mỹ nữ bước xuống từ trên xe rồi! Giờ tự dưng lại là một “giới tính nam”!

Mạc Vĩ đứng ở tầng 7, thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức nở một nụ cười không rõ ý nghĩa: Đúng là một thằng điếm, bị người khác chơi hỏng hết rồi mà còn thích ra vẻ.

Y tự thấy bản thân không phải một thằng ngu, còn lâu mới tin vào chuyện vừa mới bước vào giới giải trí, chưa có danh tiếng gì mà đã có thể sở hữu một chiếc xe đắt tiền như vậy.

Trước khi Kỷ Nguyên đi lên, Mạc Vĩ đã rót sẵn hai cốc nước.

Hôm nay Kỷ Nguyên tới thu âm bài hát một mình, Mạc Vĩ cũng không cho người đại diện đi cùng, không gian nhỏ hẹp của phòng thu âm, chỉ có 2 người họ mà thôi, chuyện này khiến cho Mạc Vĩ cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Trên đường tới đây lạnh lắm đúng không? Tôi rót cho cậu cốc nước ấm, uống đi.” Mạc Vĩ cười nói.

Kỷ Nguyên không động chạm gì đến cốc nước trên bàn, chỉ đưa tay cầm thấy tờ lyrics nhìn qua một lượt, cũng không nói chuyện, ý tứ từ chối vô cùng rõ ràng.

Bởi vì anh nhận thấy được Mạc Vĩ không bình thường một chút nào, bước chân không rõ ràng, mạnh mẽ, quầng mắt cũng hơi có vẻ thâm đen, ngữ khí khi nói chuyện cũng rất kỳ quái, như thể đang phê pha vậy, hình như là đã… 

Hút ma túy? Nháy mắt, anh chắc chắn đây là đáp án đúng.

Kỷ Nguyên nhíu mày lại, ngửi một chút mùi hương nhàn nhạt trên người của y, là mùi vị sau khi làm tình…

Mạc Vĩ nói: “Đừng như vậy mà, lần trước là do lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, được không? Nhưng cậu đừng nghiêm khắc với cơ thể của mình như vậy, nếu không chút nữa ghi âm bài hát chất giọng không đạt chuẩn, vậy thì sẽ tốn thêm không ít thời gian đâu. Thôi được rồi, để tôi rót cho cậu lại một cốc khác nhé, nước ấm, được không?”

Nói rồi y đi về phía máy lọc nước, lấy hai chiếc cốc giấy ra.

Nháy mắt, trong tay áo của y xuất hiện một lọ thuốc nhỏ trông vô cùng tinh xảo, bên trong là một dạng chất lỏng không màu không mùi. Mạc Vĩ dùng tay mở nắp ra, trực tiếp rót một ít vào trong cốc giấy, nháy mắt liền hòa tan. Không màu không mùi không vị, rất khó để nhìn ra được là có vấn đề.

Mạc Vĩ cười cười rồi xoay người lại, đưa cho Kỷ Nguyên: “Uống đi, coi như tôi nhận lỗi với cậu.”

Ứng Thư Hoán dừng xe trong gara của một thương trường cách phòng thu âm không quá ca.

Hắn muốn chờ Kỷ Nguyên tan tầm sau đó đưa anh về nhà.

Kỷ Nguyên chắc chắn sẽ không cho mình vào trong phòng thu âm, vậy thì mình cứ ở ngoài này chờ là được rồi.

Vừa chờ anh, Ứng Thư Hoán vừa rút điện thoại ra, lướt weibo hóng hớt. Hắn đăng nhập vào acc clone của mình, sau đó dạo một vòng trong topic Kim Ốc Tàng Kiều.

Từ lần hắn và Kỷ Nguyên cùng nhau tương tác trên weibo, fans cp Kim Ốc Tàng Kiều không phải đào lại mấy hint cũ để “tự thẩm” nữa.

Nhưng mà hai người họ tương tác với nhau quá ít, tính đến thời điểm hiện tại mà nói, một moment chắc cũng đủ để fans cp nhai đi nhai lại những 1 năm.

Lướt lướt lướt, bỗng dưng hắn nhìn thấy lịch trình hoạt động của Kỷ Nguyên.

@Nguyên khí sóng điện thiếu nữ: Lịch trình của Tiểu Nguyên ca ca hôm nay đây rồi mọi người ơi ~ anh ấy đang cố gắng thu âm bài hát để kịp cho buổi biểu diễn chúc mừng năm mới! @Mạc Vĩ MW, hợp tác vui vẻ nahh ~

Tầm mắt của Ứng Thư Hoán dừng lại ở hai chữ “Mạc Vĩ”, vẻ mặt nháy mắt thay đổi.

Mạc Vĩ?!

Là cái người có tên trong danh sách mua thứ thuốc kia?

Sao hắn ta lại hợp tác cùng với Kỷ Nguyên?

Trong lúc nhất thời, tất cả những tin tức liên quan đến Mạc Vĩ tự động nảy ra trong đầu hắn.

Trong giới giải trí, hắn ta không tính là chìm mà cũng không hẳn là nổi, vẫn có một đám fans cuồng sẵn sàng theo chân hắn ta dù có chuyện gì xảy ra.

Những bài hát của hắn đều là những ca từ hạ lưu, mà quan trọng nhất là Ứng Thư Hoán còn biết được chuyện hắn ta chơi ma túy và hút shisha, một khoảng thời gian trước đây từng có tin tức liên quan đến việc một đám nghệ sĩ tụ tập trong mấy quán bar chơi đồ, trong số đó có cả Mạc Vĩ!

Hắn còn nhớ rõ, cái tên Mạc Vĩ này… thích người cùng giới!

Sắc mặt của Ứng Thư Hoán lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn đưa tay mở cửa xe, không cả thèm lái xe về phía phòng thu âm, tự mình chạy thẳng đến đó.

Mạc Vĩ thích đàn ông, Mạc Vĩ mua mê dược, hôm nay Mạc Vĩ sẽ thu âm bài hát cùng với Kỷ Nguyên…

Cái thằng ngu này, mày mà dám động tay động chân với người của ông, ông nhất định sẽ không tha cho mày đâu!

Ứng Thư Hoán cảm giác cả đời này mình chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.

Hắn liền tù tì chạy một mạch lên tầng 8, không cả thèm để ý đến chuyện có ai nhận ra mình hay không.

Cánh cửa lên tầng 8 vẫn đang đóng chặt, Ứng Thư Hoán vô cùng sợ hãi, sợ rằng chỉ cần mở cửa ra, hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà hắn cực kỳ không muốn nhìn thấy.

Hắn giơ chân lên đá mạnh một cái, cánh cửa lập tức bật ra.

“Kỷ Nguyên!!”

Trong phòng, có khoảng 7, 8 cảnh sát đang ở đó, có người đứng, có người ngồi, ngay tại khoảnh khắc Ứng Thư Hoán bước vào, tất cả mọi người đều quay qua nhìn hắn.

Ứng Thư Hoán chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đang đứng đó, không cả kịp phản ứng lại.

Một nữ cảnh sát lên tiếng trước, kinh ngạc mà hô: “Ứng… Ứng Thư Hoán?”

Ứng Thư Hoán vội vàng hỏi: “Kỷ Nguyên đâu?”

Kỷ Nguyên đang nhẹ nhàng đứng ở phòng thu âm, còn Mạc Vĩ thì đã bị cảnh sát áp chế lại.

Mặt mũi của y bầm dập, rất rõ ràng là đã bị ai đó hung hăng tẩn cho một trận, thậm chí đầu óc còn không được tỉnh táo nữa.

Ứng Thư Hoán vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Kỷ Nguyên, kéo tay của anh lên, từ trên xuống dưới, kiểm tra lại một lần: “Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Kỷ Nguyên đáp: “Không.”

Ứng Thư Hoán: “Lúc nãy tôi lướt weibo thấy tin tức anh và Mạc Vĩ cùng thu âm bài hát. Anh không biết đâu, cái tên cặn bã này hắn ta…”

Ứng Thư Hoán càng nói càng cuống, câu chữ không còn chút logic nào, lộn xộn hết cả lên, hốc mắt thì đỏ ửng.

Hắn thực sự rất lo lắng, thực sự rất sợ hãi, không phải giả vờ hay gì cả.

Kỷ Nguyên nháy mắt liền cảm thấy vô cùng kỳ diệu, cả kiếp trước lẫn kiếp này, ngoại trừ mấy sư huynh của mình ra, anh chưa thấy người nào khác quan tâm mình như vậy. Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, anh không cả kịp thích ứng, thậm chí còn hơi chút cảm thấy xấu hổ.

Anh đã quen nhận lại những từ ngữ không mấy tốt đẹp từ người khác, nhưng lại không quen với việc được người khác quan tâm và xem trọng.

Quay ngược đồng hồ về nửa tiếng trước, ngay lúc Mạc Vĩ hạ thuốc Kỷ Nguyên, anh đã phát hiện ra chuyện này rồi.

Chút trò hề này của Mạc Vĩ vốn dĩ đã không đủ để đánh lừa được anh, kiếp trước, khi mà Kỷ Nguyên còn đang là một hoàng tử, số người muốn hạ thuốc anh phải nói là nhiều không đếm xuể, bởi vậy nên sao anh có thể không chút phòng bị nào với người lạ chứ?

Hơn nữa, để đối phó lại những kẻ xấu xa này, có một cách vô cùng cao siêu mà cực kỳ dễ làm: Kỷ Nguyên không hó he một lời —— trực tiếp báo cảnh sát!

Anh gọi điện báo cảnh sát rằng có một người chơi ma túy ngay trong phòng thu âm giữa thanh thiên bạch nhật như thế này!

Ừm… những chuyện có thể báo cảnh sát để giải quyết đều không phải chuyện gì quá đáng sợ.

Nhưng anh vẫn muốn tẩn hắn ta một trận cho bõ tức.

Kỷ Nguyên nhẹ nhàng mà nhìn Mạc Vĩ, nở một nụ cười hiền lành.

Mạc Vĩ sợ đến nỗi hai mắt đều hoa.

Ngay sau đó, là một hồi đẫm máu không tiện miêu tả.

Cảnh sát nói: “Lần này phải cảm ơn Tiểu Kỷ đã gọi điện báo cảnh sát, cậu làm tốt lắm! Gần đây chúng tôi đang điều tra về đường dây mua bán mê dược 1026, không ngờ là nhanh như vậy đã có tiến triển rồi.”

Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua lọ thuốc nhỏ mang số hiệu xxh-1026 kia, bỗng dưng đầu đau kịch liệt, mơ hồ nhớ lại một ít chi tiết lặt vặt.

Lúc vừa mới xuyên qua đây, Kỷ Nguyên cũng nhìn thấy lọ thuốc này, còn có cả cảnh tượng Thẩm Kiến Thành đi tới đi lui trước mặt…

Lọ thuốc kia… là Thẩm Kiến Thành mua để hạ thuốc Ứng Thư Hoán?

Cũng chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của nguyên chủ?

Ứng Thư Hoán mở miệng nói: “Loại thuốc 1026 này sẽ khiến người uống nó bị hứng tình… nảy sinh ham muốn tình dục, sang ngày hôm sau sẽ mất đi một phần ký ức, nhưng nếu uống cùng với rượu thì sẽ tương đương với việc tử vong.”

Kỷ Nguyên khẽ chấn động một chút.

Anh không hiểu bỗng dưng Ứng Thư Hoán nhắc tới chuyện này là có ý gì.

Nhưng Kỷ Nguyên từ trước đến nay làm việc gì cũng rất thận trọng, anh hoàn toàn có thể chắc chắn 100%, Ứng Thư Hoán nhất định không phải cố ý nhắc tới chuyện này!

Có khi người kia còn điều tra được sớm hơn cả mình, thậm chí dựa vào lượng tài nguyên khổng lồ của hắn, hắn còn có được nhiều nguồn tin hơn cả mình.

Hơn nữa, mấy lần trước Ứng Thư Hoán cũng từng như có như không mà thử, Kỷ Nguyên thậm chí cũng đã đoán ra được chuyện này. Có lẽ Ứng Thư Hoán đã bắt đầu hoài nghi nguyên chủ đã bị đánh tráo.

Chỉ là, nếu hắn biết mình không phải Kỷ Nguyên, vậy thì hắn còn để ý đến mình như vậy làm gì?

Lẽ nào là muốn gửi mình tới viện nghiên cứu khoa học làm vật thí nghiệm sao?

Lúc này Ứng Thư Hoán mới chú ý đến việc mình đang nắm tay của Kỷ Nguyên, hắn lập tức buông tay ra, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, sau đó Ứng Thư Hoán lên tiếng trước: “Tôi không để bụng đâu, chờ đến bao giờ anh muốn nói cho tôi cũng được, lúc đó tôi sẽ nghe.”

Cảnh sát ghi chép lại một chút rồi rời đi luôn, đến tối thì có thông báo trên trang chủ, nói rằng nhờ có sự tố cáo kịp thời của một người dân Kiến Kinh, bên phía cảnh sát đã bắt được nam nghệ sĩ họ M, hút ma túy ngay trong phòng thu âm, bắt được cả người vẫn tang vật.

Lúc thông báo vừa được đăng tải, Giang Ngọc mới biết được hôm nay Kỷ Nguyên đã phải trải qua những gì, bởi vì cảnh sát có đăng kèm ảnh của người dân tố giác – Kỷ Nguyên, mặc dù đã che đi nhưng đã là fan của anh thì kiểu gì cũng sẽ nhận ra!

Bởi vậy mà phần bình luận vô cùng náo nhiệt:

“Đây… đây là… Kỷ Nguyên?”

“Tôi có một sự nghi ngờ không nhỏ, không biết là có thể nói ra hay không?”

“Hỡi lầu trên, hãy để tui nói giúp cho. Đó chính là người dân Kiến Kinh nhiệt huyết đã tố giác – Kỷ Nguyên!”

“A a a a a… vì ca ca mà cảm thấy đau lòng, sao anh ấy toàn gặp phải mấy chuyện đâu đâu không vậy…”

“Nghe nói Mạc Vĩ thích nam… không biết có phải thật hay không nữa, nếu là thật thì Kỷ Nguyên đúng là xui xẻo thật…”

“Trời ạ, đau lòng quá đi à!”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cảm giác Kỷ Nguyên quả thực là một người rất nhiệt tình, giống như mấy thiếu hiệp trong tiểu thuyết vậy, sẵn sàng rút đao tương trợ khi cần (ý kiến cá nhân, tôi là người qua đường)”

“Anh ấy vẫn còn bình an là được rồi… nhưng mà cái danh người dân nhiệt huyết này quả thực rất buồn cười ha ha ha ha ha… xin lỗi, tôi đã lỡ cười rồi, tôi xin phép tự xuống địa ngục…”

“Thật ra thì tui lại thấy cảm động vô cùng, nhân phẩm của Kỷ Nguyên cũng được phết.”

“…”

Hot search #Người dân nhiệt huyết họ Kỷ tên Nguyên# lập tức leo lên đứng thứ 2, chỉ sau #Mạc Vĩ hút ma túy#.

Truyền hình Mango lập tức gửi bản thông báo thanh minh, bày tỏ sẽ kiên quyết chống lại những nghệ sĩ hút ma túy, lập tức hủy bỏ tiết mục của Mạc Vĩ trong đêm diễn mừng năm mới.

Vốn dĩ là 2 người cùng lên biểu diễn, cuối cùng lại chỉ có một mình Kỷ Nguyên lên hát.

Lúc Ứng Thư Hoán biết được tin này, hắn lập tức quay sang hỏi: “Vậy thì tiết mục của anh có khác gì là bị hủy đâu? Hay là, chúng mình cùng song ca nhé?”

Kỷ Nguyên từ chối vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát: “Không được.”

Ứng Thư Hoán trừng lớn mắt đáp: “Tại sao vậy chứ?!”

Kỷ Nguyên lắc lắc đầu: “Cậu nổi tiếng quá.”

Nháy mắt Ứng Thư Hoán liền hiểu tất cả, Kỷ Nguyên nói cũng đúng, tầm ảnh hưởng của hắn so với tầm ảnh hưởng của anh chênh lệch quá lớn, 2 người ở 2 địa vị khác nhau, bỗng dưng lại cùng đứng chung một sân khấu, thậm chí còn biểu hiện quá thân mật, kiểu gì fans của đôi bên cũng sẽ nghĩ bên này hút máu của bên kia*.

*Ý là kéo fame.

Tuy rằng trong lòng Ứng Thư Hoán cực kỳ muốn đem mình và Kỷ Nguyên buộc chặt lại với nhau thành một cặp, nhưng hắn cũng hiểu rõ Kỷ Nguyên không thích như vậy.

Ứng Thư Hoán cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng khổ sở như vậy bao giờ, lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì bản thân quá nổi tiếng, vì thế nên chỉ đành chán nản thở dài.

“Thôi được rồi, vậy thì ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết anh biểu diễn ca khúc gì đi chứ.”

Kỷ Nguyên liếc mắt nhìn hắn, không hiểu tại sao trong mắt lại hơi có ý cười.

Ứng Thư Hoán: “Chuyện gì thế?”

Kỷ Nguyên đáp: “Bài ‘Bệnh công chúa’.”

Ứng Thư Hoán: …

Buổi tối ngày 31 tháng 12, tuyết rơi rất nặng hạt.

Bên trong sân vận động có mái Kiến Kinh, âm nhạc tưng bừng một góc trời, tiếng người ồn ào náo nhiệt, không khí sôi động vô cùng.

Các fandom thì như dấn thân vào một cuộc chiến không hồi kết, mang tới bao nhiêu những bảng cổ vũ sặc sỡ sắc màu.

Thậm chí những fans không thể tới hiện trường cũng tự mở tiệc trên weibo với nhau.

Mặc dù vậy nhưng vẫn xảy ra một vài những drama nho nhỏ, nào là fandom B chiếm sân của fandom A, fandom B làm hỏng bảng cổ vũ của fandom C…

Nhưng kỳ diệu là tất cả mọi người đều nhất trí không động chạm đến fans của Kỷ Nguyên, xem ra tin đồn fans của Kỷ Nguyên đều biết võ công kia đã lan truyền vô cùng rộng rãi…

Đêm đến, ánh đèn càng trở nên lấp lánh.

Đủ mọi loại sắc màu đều được chiếu về phía sân khấu trung tâm, MC của đài truyền hình Mango bước lên sân khấu, vui vẻ bày tỏ cảm xúc của mình.

Các tiết mục cũng lần lượt diễn ra theo thứ tự, nhóm fans bên dưới hò hét điên cuồng, không lúc nào là ngừng.

Tiết mục của Kỷ Nguyên là tiết mục cuối cùng trước khi đến màn bắn pháo hoa chào mừng năm mới.

Đến phiên anh lên sân khấu, nhóm fan Nhất Nguyên lập tức giơ cao bảng cổ vũ lên, yên lặng chờ đợi.

Ca ca sẽ hát bài gì đây?

Tiết mục riêng là bảo mật, nhưng thông qua tính cách của Kỷ Nguyên, fans cũng hơi lờ mờ suy đoán, mọi người đều vote cho “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” và “Một nhành mai”.

Tóm lại là, kiểu gì cũng trúng mấy bài cũ cũ thời cha ông ta nghe.

Thế nhưng, ngay khi khúc nhạc dạo vang lên, nhóm fan Nhất Nguyên lập tức cứng đờ người.

Trong sân vận động rộng lớn, giọng nói hoạt bát, đáng yêu của một cô nhóc vang lên: “Tiểu Nhuyễn ca ca ơi ~ heluuu ~ xin chào!”

Sau đó là tiếng của Kỷ Nguyên vang lên, hơi mang theo ý cười: “Anh không phải Tiểu Nhuyễn ca ca đâu, anh là Tiểu Nguyên ca ca. Có chuyện gì thế em?”

Cô nhóc kia: “Em bị bịnh gòi!”

Kỷ Nguyên: “Vậy thì phải đi bệnh viện mới chữa được bịnh đó nha.”

Cô nhóc kia: “Khum khum khum! Đi bịnh viện khum chữa được bịnh này đâu!”

Kỷ Nguyên: “Tại sao vậy nè?”

Cô nhóc kia: “Bởi vì —— em bị bịnh công chúa nà!”

Ánh đèn màu hồng nhạt nháy mắt chiếu sáng toàn bộ sân khấu, một Kỷ Nguyên đang khoác trên mình một bộ trang phục đời thường xuất hiện trước mắt mọi người.

Rất ít khi Kỷ Nguyên lên sân khấu mà lại trang điểm nhạt như vậy, dưới ánh đèn màu, ánh mắt của anh khi cười lên như thể chưa cả dải ngân hà vậy, đây là lần đầu tiên anh lộ ra một nụ cười tươi không chút keo kiệt nào như vậy, thoạt nhìn trông anh không khác gì một cậu nhóc mới lớn cả.

Tạo hình cũng có vẻ rất nhẹ nhàng và hoạt bát, áo khoác ngoài màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc quần jeans phá cách màu trắng, đỉnh đầu còn có một chỏm tóc hơi nhếch lên, đong đưa nhẹ nhàng theo sự di chuyển của anh.

Hình tượng và thái độ của anh khác hẳn ngày thường, vốn dĩ anh là một người kiệm lời, tính tình cao lãnh, hiện giờ trông anh lại càng quyến rũ hơn, còn hơi có vẻ nghịch ngợm của thiếu niên.

Bởi vậy, sự tương phản bất ngờ này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhóm fans Nhất Nguyên tuy rằng không nhiều nhưng tiếng hét thì lại đủ để đá văng lớp mái của sân vận động!

Tài khoản weibo của đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp cũng bị bùng nổ thông báo, nơi nơi đều có người hỏi anh trai này là ai.

Giọng hát của Kỷ Nguyên vô cùng trong sáng, sạch sẽ vang lên trên nền nhạc đệm:

“Đám anh em đều cười nhạo em vì em đang sống trong thế giới cổ tích của mình”

“Em trả lời nếu không phải vậy thì sao em lại được gọi là công chúa”

“Xem ra vị công chúa này, bệnh có vẻ cũng hơi nghiêm trọng đấy ——”

“…”

Dưới sân khấu, gần như tất cả mọi người đều điên cuồng cổ vũ cho anh, vì anh mà mê muội.

Ứng Thư Hoán ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong thính phòng chờ chuẩn bị lên sân khấu. Hắn chăm chú mà nhìn ngắm Kỷ Nguyên, tựa hồ như chưa từng rời mắt đi một giây nào vậy.

Hắn biết vai chính của đêm nay nhất định sẽ là Kỷ Nguyên, anh ấy quá chói mắt, thật giống như… trời sinh đã là người tỏa sáng trong đêm tối vậy, trời sinh đã là đối tượng được mọi người ngắm nhìn chăm chú.

Kỷ Nguyên đáng nhẽ ra phải là của tất cả mọi người.

Nhưng giờ khắc này, Ứng Thư Hoán chỉ muốn độc chiếm anh ấy.

Ứng Thư Hoán cảm thấy bản thân ngày càng trở nên mê muội.

Thời điểm trước khi hai người ly hôn kia, chưa lúc nào hắn nghĩ đến Kỷ Nguyên, nhưng hiện giờ thì ngược lại, mỗi ngày đều muốn gặp anh ấy.

Nhìn thấy anh ấy, là lồng ngực lại nóng bỏng, hốc mắt lại đỏ bừng.

Khó chịu, mà cũng là mừng thầm.

Hắn ý thức được rằng bản thân thực sự đã thích anh ấy mất rồi, vậy thì đúng là tiêu đời.

Một Kỷ Nguyên hấp dẫn ánh nhìn như vậy, sao mà lại có người không thích anh ấy cho được?

Anh ở trên sân khấu, hắn ở dưới sân khấu, rõ ràng chỉ cách nhau có vài bước chân, nhưng Ứng Thư Hoán biết rất rõ, bản thân không có lý do gì để bước lên đó cả.

Hắn không hiểu sao lại bỗng dưng cảm thấy tự ti vô cùng, bỗng dưng cảm thấy buồn tủi.

Lúc này đây Ứng Thư Hoán vẫn còn trẻ, vẫn chưa thực sự hiểu được thế nào là cảm giác yêu một người. Có lẽ chính hắn còn cho rằng bản thân không xứng với người kia.

MC cất cao giọng, cùng tất cả mọi người đếm ngược: “Mười! Chín! Tám! Bảy!  ——”

Tất cả khán giả ở bên dưới cũng hòa theo giọng nói của MC, bắt đầu đếm. Ngay tại giây phút long trọng mà náo nhiệt này, duy chỉ có Ứng Thư Hoán là cảm thấy mất mát đến độ khóc thành tiếng.

Giữa đám đông chen chúc nhau, Ứng Thư Hoán nhìn thấy Kỷ Nguyên bước xuống sân khấu, đi đến một chỗ cách đó không xa để uống nước.

Người kia tựa hồ như cũng nhìn thấy hắn, quay đầu lại mỉm cười với hắn.

Trái tim của hắn tựa hồ như đã bị nụ cười này bắt lấy, bị vân vê vo viên thành một đống nhỏ, vừa đau đớn mà cũng thật vui vẻ.

“Ba! Hai! Một!”

Tất cả mọi người cùng nhau hét lớn: “Năm mới vui vẻ ——”

Ứng Thư Hoán nhìn Kỷ Nguyên, ngay tại khoảnh khắc tất cả mọi người cùng hét lớn chúc mừng năm mới, hắn lại giấu mình trong một góc, khẽ giật giật môi, không tiếng động mà thốt lên một bí mật:

——Tôi thích anh.

Kỷ Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, như thể không hiểu vừa rồi Ứng Thư Hoán nói gì vậy.

Ứng Thư Hoán cười cười, phất phất tay: “Tôi nói là —— năm mới vui vẻ!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv