Kỷ Nguyên nói: “Không muốn.”
Ứng Thư Hoán: ……
Hắn không ngờ Kỷ Nguyên cự tuyệt dứt khoát tới vậy, cái này hoàn toàn nằm ngoại dự kiến của hắn.
Bất quá, Kỷ Nguyên của hiện tại tựa hồ là một người không đi theo kịch bản, nguyên nhân chính là vì Ứng Thư Hoán nhìn thế nào cũng không hiểu được đối phương, đoán không ra bước tiếp theo của anh là gì, cho nên hắn mới càng ngày càng để ý tới Kỷ Nguyên.
Nếu nói lúc đầu chú ý tới Kỷ Nguyên là vì đối phương trở nên khác thường đã kích thích lòng hiếu kỳ của hắn, còn ánh mắt tiếp đó dừng lại ở trên người Kỷ Nguyên………. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết giải thích thế nào.
Rốt cuộc, lúc hắn bắt đầu tò mò về Kỷ Nguyên, căn bản không để trong lòng, hắn nhớ rõ tháng đầu tiên Kỷ Nguyên biến mất, Ứng Thư Hoán sung sướng tựa như tiên trên trời, hận không thể để Kỷ Nguyên trực tiếp xuất gia làm hòa thượng.
………. Cho nên lời nói của con người không nên quá bảo thủ.
Khóe miệng Ứng Thư Hoán khẽ run rẩy, nội tâm đặc biệt vi diệu, đặc biệt phức tạp.
“Sao lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, anh một chút cũng không suy xét à?” Ứng Thư Hoán có điểm không vui, hỏi lại đối phương.
Kỷ Nguyên liếc hắn một cái, mở miệng: “Sinh nhật cậu sẽ ở với fans, quá nhiều người. Tôi và cậu là người trong giới, cho dù không nổi tiếng, bị chụp lại cũng gây ra phiền toái.”
Kể từ khi anh bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí, cũng từ từ tìm hiểu mọi thứ trong cái vòng này, đối với địa vị của Ứng Thư Hoán vẫn coi như hiểu biết.
Kỷ Nguyên cảm thấy Ứng Thư Hoán đưa ra yêu cầu này chính là gây rối vô cớ, chính là loại tật xấu tùy hứng.
Sắc mặt Ứng Thư Hoán biến hóa mấy lần, thoạt nhìn vừa nghẹn khuất vừa ủy khuất, hắn muốn nói gì đó, nhưng Kỷ Nguyên rất thông minh mà dời đi đề tài: “Bắt đầu rồi.”
Trong phòng vang lên nhạc dạo vui tươi của 《Cùng nhau đi du lịch》, cảnh tượng quen thuộc chậm rãi xuất hiện trên TV, màn che từ từ mở ra.
Chiếm trọn một mặt TV là từ máy tính phóng ra, bởi vậy làn đạn mạc trên trang web cũng theo đó xuất hiện.
Ứng Thư Hoán còn rất thích xem làn đạn, thiết lập độ trong suốt của làn đạn thấp, căn bản không ảnh hưởng đến việc xem.
Không biết vì cái gì, hắn bỗng nhiên rất muốn nói chuyện cùng Kỷ Nguyên: “Trên này đều là fans nhắn lại.”
Thời điểm Kỷ Nguyên nghe những lời này, ánh mắt hơi dao động.
Ứng Thư Hoán liền biết bản thân quan sát biểu tình của đối phương không sai —— rõ ràng vừa rồi Kỷ Nguyên lộ ra một chút biểu tình mờ mịt khi trông thấy làn đạn, giống như không biết giải thích ra sao.
Đương nhiên ai kia cũng che dấu rất tốt.
Sau khi Ứng Thư Hoán giải thích, cảm giác xấu hổ giữa hai người biến mất không ít.
Trước mắt vẫn là fans Ứng Thư Hoán chạy vào spam trên làn đạn, ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng Vương Hạo Thanh, dẫu sao Vương Hạo Thanh cũng là một cái lưu lượng.
Màn hình toàn là “A a a a a a”, lặng yên không tiếng động biểu đạt với Kỷ Nguyên: Ứng Thư Hoán được hoan nghênh cỡ nào.
Nội tâm Ứng Thư Hoán có chút khoe khoang nho nhỏ, không ngừng quan sát biểu tình của đối phương.
Chương trình hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của hắn, hắn cảm thấy gương mặt của Kỷ Nguyên còn đẹp hơn thứ kia nhiều.
Trong mấy ngàn làn đạn, Ứng Thư Hoán tìm được mấy cái xoát tới Kỷ Nguyên, hắn tựa như phát hiện ra vùng đất mới, vội vàng chỉ vào, chẳng khác gì hiến vật quý cho Kỷ Nguyên: “Đây là fans của anh nhắn lại.”
Kỷ Nguyên hơi suy tư gật gật đầu.
Ứng Thư Hoán có cảm giác thỏa mãn, nhưng thấy fans Kỷ Nguyên ít như vậy, lại có điểm lo lắng, giống như nói với Kỷ Nguyên, lại tựa như nói với bản thân mình: “Mặc dù bây giờ fans của anh còn ít, nhưng sau này sẽ dần dần nhiều lên.”
Kỷ Nguyên phối hợp gật đầu, bàn tay vô thức cầm lấy cái ly thủy tinh.
Ứng Thư Hoán đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh muốn ăn đồ ăn vặt à? Để tôi đi lấy cho.”
Kỷ Nguyên: “Cái gì đồ ăn vặt?”
Ứng Thư Hoán lôi một đống đồ ăn vặt từ trong tủ ra, loạc xoạc rớt trên bàn, khoai tây chocolate sữa chua phô mai rong biển kem sữa nhỏ…….
Kỷ Nguyên chưa từng thấy qua loại đồ vật hiếm lạ cổ quái kiểu này, liền cầm một gói khoai tây, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Ứng Thư Hoán đang nhìn chằm chằm với đôi mắt sáng lấp lánh.
Kỷ Nguyên nhanh chóng nuốt câu “Chỉ có mấy cô gái mới thích ăn cái này” đã tới bên miệng xuống dưới.
Anh lặng yên cầm một gói chocolate, cắn một ngụm.
《Cùng nhau đi du lịch》 là chương trình thực tế có danh tiếng lâu đời, một show Tổng Nghệ hiếm hoi trong ngành không có kịch bản, rating vẫn luôn an tọa ở vị trí cao chót vót suốt mấy năm công chiếu, còn thu hút được rất nhiều người qua đường.
Bởi vậy, kể từ lúc fans chấm dứt hành trình spam, người qua đường bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Ứng Thư Hoán cũng thấy được rất nhiều cảnh tượng lúc đó không thấy thông qua camera của tổ tiết mục.
Mở đầu chương trình là phần chuẩn bị của mấy khách mời ở trong phòng, mặc dù ngay lúc đó là đi theo suốt hành trình, nhưng camera chỉ chọn một số bộ phận để sử dụng.
Ứng Thư Hoán làm khách mời bí ẩn, giống nhau đều đặt ở áp chót, sau đó còn cấp một cái làm mờ để tỏ vẻ “bí mật”.
Dựa theo ca vị, sau khi nhóm Lý Tư, Phạm Mạn Tuyết, Vương Hạo Thanh sôi nổi lộ mặt, một tấm ảnh Kỷ Nguyên lúc ở trong nhà cũng được phát ra.
Một số ảnh vừa nhìn liền biết là thêm vào giữa chừng, hẳn là trước kia Kỷ Nguyên lên hot search nhiều lần, khiến cho tổ tiết mục thấy được thể chất cùng tiềm năng từ hot searh của người mới này.
Ứng Thư Hoán thông qua chương trình biết được chỗ ở của Kỷ Nguyên, hắn ghét bỏ mà nhìn chỗ đó —— nói đúng ra là ghét bỏ nhà của Giang Ngọc.
Chính là căn hộ cao cấp ba tầng “vừa nhỏ vừa tồi tàn” ở Kiến Kinh —— còn là loại có cả vườn hoa.
Ở trong nhà của mình có phải tốt hơn không?
Kỷ Nguyên vừa xuất hiện, fans trên đạn mạc đều là:
“A a a a a a tới lượt Kỷ Nguyên rồi kìa!”
“Phấn mới phát tin!”
“Tôi còn bảo sao lại quen mắt thế, đợt livestream lần trước tôi đã ngắm qua Tiểu Nguyên, ô ô, lúc ảnh livestream siêu cấp đáng yêu, cả người đều là bộ dáng ngây thơ mờ mịt, mẹ nó ai nhìn mà không muốn chứ!”
“A! Chị em có thể cho tui liên kết livestream được không, tui không thấy được, có lưu trữ không?”
“Khóc ngất, không có lưu trữ, bỏ lỡ đau hết cả tim.”
“Hậu viện hội của Tiểu Nguyên có đăng bản ghi lại hoàn chỉnh đó, mọi người nhớ xem xong chương trình liền tới xem bản lưu trữ nha!”
“…….”
Nhìn fans của Kỷ Nguyên từ ít biến thành nhiều, Ứng Thư Hoán lúc thì cảm thấy kiêu ngạo, lúc lại cảm thấy khó chịu.
Túm lại là tâm tình cực kỳ quái dị.
Mà Ứng Thư Hoán bên này, nhiếp ảnh gia vừa khiêng máy quay đến cửa, liền nhịn không được cảm thán một câu: “Nếu không phải tổ tiết mục cho mình cơ hội này, cả đời này mình cũng chẳng có cách nào biết được biệt thự hạng hai của Kiến Kinh trông như thế nào.”
“Trời ạ, mị cảm thấy chẳng cần đánh mờ mặt khách mời đâu, ai mà đoán không ra chứ? Lại không phải là nơi mà người nào cũng có thể ở được…..”
“Chỗ này còn gần cảng Phong Bạo đấy, tui nhớ rõ một kỳ trước của chương trình là quay ở cảng Phong Bạo………”
Xem ra hai vị quay phim này còn rất thích bà tám.
Một đường toái toái niệm niệm tới trong nhà Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên nhìn thấy căn biệt thự mình đang ở cứ như vậy phát sóng trên TV, còn đúng lúc mình đang có mặt ở trong biệt thự, nhất thời có chút không phân biệt được thật giả.
Người quay phim một bên kinh hồn táng đảm tiến vào biệt thự, một bên lo sợ bản thân không cẩn thận đụng hỏng cái gì mà bình hoa cổ hàng trăm vạn, bộ phận hậu kỳ tạo hiệu ứng sáng lấp lánh đặc biệt cho cả căn biệt thự, khiến cho phía trong nhà của Ứng Thư Hoán trở nên cực kỳ sang trọng.
Ứng Thư Hoán vừa xuất hiện, làn đạn ngay lập tức bùng nổ.
Cái làm mờ trên mặt kia coi như không có.
Nhóm Cấm Vệ Quân nhanh chóng spam ầm ầm:
“Là Kiều Kiều mới mẻ!!!”
“A a a a a a Kiều Kiều mụ mụ yêu con!!!”
“Đúng là “Kim Ốc Tàng Kiều” mà, biệt thự này………. Là tôi xem nhẹ tài phú của Ứng gia…….”
“Ý thức thay thế quá mãnh liệt, cảm thấy mị gả cho Ứng Kiều xong xuôi liền thăng cấp lên phú bà hào môn.”
“Kiều Kiều thiếu con rể tới cửa không, loại không làm gì được ngoài ăn cơm ấy?”
“Tui khóc ngất á, có cảm giác như gần một năm chưa nhìn thấy Kiều Kiều, chẳng lẽ trong nhà có tiền liền có thể tùy hứng như vậy sao? Giới giải trí muốn tới thì tới muốn đi thì đi (có thể)”
“Lầu trên đừng nói nữa……..”
“……..”
Nhìn một loạt bình luận “Kiều Kiều”, Ứng Thư Hoán xấu hổ cực kỳ!
Cái đám fans này gọi mình sau lưng còn chưa tính, bây giờ lại còn dám gọi thẳng ngay trước mặt!
Ôi trời ạ, mấu chốt là Kỷ Nguyên cũng ở chỗ này đấy!
Anh ta nghĩ thế nào? Sẽ không cho rằng hắn là biến thái đi?
“Không phải tôi bảo bọn họ gọi tôi như vậy.” Ứng Thư Hoán giải thích ngay lập tức: “Anh vừa tiến vào giới giải trí, chưa có nhiều fans, cho nên anh không hiểu. Một vài fans chính là thích làm mẹ anh, mà tuổi còn nhỏ hơn anh đấy. Còn có một số là mắt có vấn đề, rõ ràng tôi là một người đàn ông chính hiệu, nhưng một hai phải nói thành con gái, đã thế còn đặt loại tên kỳ quái này. Tôi một chút cũng không thích.”
Cuối cùng hắn còn cường điệu một câu, tránh cho sự vinh quang của người chồng bị hủy diệt, khiến Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân là một gã ẻo lả.
Kỷ Nguyên thấy hắn vừa sốt ruột vừa hoảng hốt mà giải thích, rất muốn cười, sau đó lộ ra hai nụ cười đạt tiêu chuẩn, nín cười nói: “Ừm. Thật ra rất hợp với cậu.”
Ứng Thư Hoán: …….
Theo thời gian trôi qua, tiết tấu biên tập cắt ghép của chương trình ngày càng tốt hơn.
Lúc chiếu đến cảnh Kỷ Nguyên bị che bởi một tấm vải đen mà vẫn có thể vững vàng tiến về phía trước, toàn bộ làn đạn đều là một mảnh kinh hô:
“Cảm giác thăng bằng của tiểu ca ca cân bằng tốt ghê á…….”
“Này chả khác gì không bịt mắt hết 233333”
“Cảm giác bản thân nghe được nhiếp ảnh gia hít hà một hơi.”
“Ha ha ha ha ha, cái biểu tình kia của Kỷ Nguyên buồn cười chết mất, cái mà ổng nói mình không biết võ công ấy…..”
“Kỷ Nguyên: Thật sự không biết võ công.jpg.”
“……..”
Thời điểm bí mật bất ngờ của chuyến hành trình xuyên tới cổ đại bị phát hiện, phản ứng của làn đạn phi thường mãnh liệt.
Mặt sau chính là cốt truyện bọn họ lang thang trên đường phố thời cổ đại, lúc này, tốc độ phản ứng cùng khả năng ra quyết sách của Kỷ Nguyên đặc biệt nổi bật.
Lúc ấy Ứng Thư Hoán trực tiếp có mặt ở trong tình huống kia cho nên không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt gì đó, tận đến khi đổi sang góc nhìn của người xem, liền phát hiện mỗi lần Kỷ Nguyên đều là người phản ứng nhanh nhất.
Làn đạn cũng phát hiện.
“Kỷ Nguyên thông minh quá đi…….”
“Nói thật, ở hoàn cảnh đó còn có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật là lợi hại.”
“Cảm thấy năng lực hòa nhập cùng nắm bắt hoàn cảnh của ổng cực trâu bò á……”
“Hơn nữa còn hiểu biết rất nhiều, nói đạo lý rõ ràng, khiến ai ai cũng ngạc nhiên đến ngây người, tôi vốn dĩ cho rằng ổng là cục cưng bạo lực, ai dè còn có nội hàm như vậy…….”
“……..”
Nhìn thấy làn đạn cơ hồ đều là khen ngợi Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán cũng cảm thấy kiêu ngạo hơn mấy phần.
Biểu hiện trên gameshow của Kỷ Nguyên cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người xem, bất tri bất giác, đại bộ phận fans hướng về phía Ứng Thư Hoán, Vương Hạo Thanh, Mộ Tư Khiêm, thậm chí cả Phạm Mạn Tuyết đều cầm lòng không đặng mà chạy theo suy nghĩ của Kỷ Nguyên.
Thẳng đến khi bọn họ bị bắt phải làm nhiệm vụ phó bản do tổ đạo diễn sắp xếp, lúc Kỷ Nguyên tay không bẻ khóa xong, làn đạn hoàn toàn bị choáng váng đến ngu người.
Đặc biệt là khi máy quay phim thu lại biểu tình hoảng sợ của Ứng Thư Hoán lúc nhìn thấy Kỷ Nguyên bẻ khóa.
“A??????”
“A, cái này?????”
“????? Kỷ Nguyên?? Không biết võ công???”
“Tui vừa mở video liền thấy Kỷ Nguyên đang nói bản thân không biết võ công á!!”
“Buồn cười chết mất ha ha ha ha ha, mấy người nhìn thấy cái biểu tình kia của Ứng Thư Hoán không!”
“Hóa ra đây là cái trong trailer, ha ha ha, Kiều Kiều: Tung hoành nhiều năm trong giới giải trí trong nước, gặp được đối thủ.
“Có thể dọa cho Kiều Kiều biến thành như vậy ngay trên Tổng Nghệ cũng là cái kỳ nhân……..”
“Kỷ Nguyên như thế nào lại không đi theo kịch bản đã định sẵn? Cảm giác tổ đạo diễn đều hỏng mất rồi ha ha ha ha!”
“……..”
Nếu nói tay không bẻ khóa là ngoài ý muốn, như vậy kế tiếp, khi nhìn đến cảnh Kỷ Nguyên bẻ sầu riêng, làn đạn đã từ “???” biến thành “!!!”
“……. Kỳ thật Kỷ Nguyên biết võ công đi? Không phải du lịch còn có bản quốc tế sao, cái này giải thích không rõ ràng lắm, tôi nói với bạn bè rằng người Trung Quốc chúng ta không phải ai cũng giỏi võ thuật.jpg (người nước ngoài lắc đầu)”
“Anh không biết võ công? Tôi không tin.”
“Trời má, biểu tình hiện tại của tôi chẳng khác gì Lý Tư hết, này con mẹ nó………. Cinderella tìm đại sư học võ tới phá đám đúng không?”
“A ha ha ha mấy người xem biểu cảm của tổ đạo diễn kìa, các anh em, đánh bốn chữ sát thủ Tổng Nghệ lên màn hình lẹ.”
“Người qua đường thuần túy, chèn một câu, không thể không nói Kỷ Nguyên là trời sinh dành cho Tổng Nghệ a………. Mấy người có phát hiện không, hắn là một người mới, thế mà vẫn luôn là tâm điểm trong ánh mắt của mọi người……”
“…….”
Mấu chốt là ở chỗ Lý Tư còn hỏi Kỷ Nguyên một câu: “Cậu có biết võ công hay không hả?”
Kỷ Nguyên vẫn là biểu tình ngây thơ vô tội kia: “Tôi không biết võ công mà.”
Làn đạn cười ngất.
“Tôi không biết võ công mà —— tay không phách sầu riêng.jpg”
“Tôi không biết võ công mà —— một mình đấu hai người đàn ông lực lưỡng.jpg”
“Tôi không biết võ công mà —— các ngươi mười người đã bị ta bao vây.jpg”
“………”
Chương trình công chiếu tới đây đã chiếm ngay bốn cái hot search trên Weibo.
Trong đó một cái là Ứng Thư Hoán, hai cái là Kỷ Nguyên, còn có một cái là Vương Hạo Thanh.
Phân biệt là #Ứng Thư Hoán hoảng sợ#, #Kỷ Nguyên không biết võ công#, #sát thủ Tổng Nghệ Kỷ Nguyên#, #Vương Hạo Thanh nấu cơm#.
Chẳng hề nghi ngờ, một kỳ của chương trình《Cùng nhau đi du lịch》này không tiền khoáng hậu mà bạo hỏa.
Qua hành trình khám phá từng bước một của mọi người, suy nghĩ của khán giả luôn dõi theo khách mời cũng chậm rãi hạ xuống, nhìn đến tính cách ngại phiền toái kia của Kỷ Nguyên, hiểu biết của mọi người về anh lại sâu hơn một phần.
Nhìn đến Lý Tư cùng Vương Hạo Thanh dốc hết sức leo cây, kết quả lại gặp một màn Kỷ Nguyên đá văng cửa, làn đạn hoàn toàn chết lặng, chẳng khác gì Lý Tư, dường như nhìn thấy Kỷ Nguyên đá cửa là chuyện hết sức đương nhiên.
“Chào cả nhà, tui là fans nhà Kỷ Nguyên, tui cường điệu một chút là ổng không biết võ công…… Trời má tui biên không nổi nữa rồi.”
“Tiểu Nguyên thật sự rất lợi hại nha………… Cách màn hình mà tôi vẫn thấy cửa siêu dày…….”
“Mọi người không cảm thấy kỳ quái à? Vì sao bọn họ dễ dàng tìm thấy kẻ trộm như vậy, tôi cảm thấy có bẫy.”
“Lầu trên thế mà còn phân tích, lợi hại! Tui liền giống hệt như Lý Tư ấy, chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn Kỷ Nguyên…….”
“Biểu cảm của mọi người quả thực buồn cười muốn chết a ha ha ha ha, thật sự là chưa từng gặp qua kiểu khách mời như này, treo lên thôi!”
“……..”
Lúc này, bộ phận hậu kỳ còn pts một hàng chữ cái đáng yêu bên cạnh Kỷ Nguyên: Tôi thật sự không biết võ công.
Khiến cảm giác tấu hài của cảnh tượng này tăng lên vùn vụt.
Đặc biệt là thời điểm anh đá cửa, bộ phận hậu kỳ còn pts anh thành bộ dáng đội phá bỏ và di dời, ghép một chữ “Dỡ”, khiến toàn bộ làn đạn cười ngất, nói rất có thể quay xong chương trình này, đạo cụ đều bị Kỷ Nguyên dỡ hết.
Chương trình kéo dài một tiếng đồng hồ dưới sự cuồng hoan của làn đạn cũng chậm rãi tiến vào hồi kết, chân tướng dần dần được hé lộ.
Cùng nhau đi du lịch không phải là chương trình tập trung vào Tổng Nghệ, mà là du lịch, cho nên bí mật cuối cùng cũng không khó đoán. Hơn nữa tầm mắt của người xem đều bị Kỷ Nguyên – thẳng nam sắt thép thu hút.
“Trời ạ, tiểu tỷ tỷ thảm qua đi, gặp phải một người đàn ông không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì ha ha ha ha!”
“Kỷ Nguyên là cái gì thẳng nam mau lên tiếng, cư nhiên không cho người lừa tình!”
“Vương Hạo Thanh nói ngực ổng đập vỡ đá lớn cũng buồn cười chết mất 233333”
“Đậu má! Ổng còn đe dọa nhân viên công tác kìa, đây là cái gì mèo hoang nhỏ! Yêu yêu!”
“NPC đều hỏng mất a! Tiểu Nguyên anh tỉnh tỉnh a Tiểu Nguyên!”
“Chỉ có một mình tui là cảm thấy ổng làm như vậy là vì Ứng Thư Hoán sao……… Cảm giác thân thể Ứng Thư Hoán có điểm không thoải mái, hơn nữa hôm đó quay chương trình còn có thông tin nói bị cảm……..”
“Tui thuận miệng nói một chút, nói không vội cũng sẽ không để cho NPC hấp tấp quay về, tôi cảm thấy Kỷ Nguyên vẫn là một người rất có lễ phép, không đến mức khiến NPC không đi xong cốt truyện……”
“Lầu trên phân tích một cái như vậy, tôi lại thấy như đẩy thuyền là thế nào?”
“Ôm Kiều Kiều đi, cẩu cp có thể xem Tổng Nghệ cho đàng hoàng được không hả, quyển địa tự manh*, không cần gửi như ky* vậy đâu?”
*quyển địa tự manh (圈地自萌), thường xuất hiện trong giới fans hâm mộ, là kiểu chỉ gặm đường cp trong góc nhỏ của fan, không nâng lên thành người thật hay truyền bá nơi công cộng, một là tôn trọng người khác, hai là bảo vệ bản thân cũng như cp của mình
*ky là tiếng lóng được dùng trên mạng xã hội, chỉ những người phát ngôn, hành động không phù hợp với hoàn cảnh, nội dung câu chuyện
“Được rồi được rồi đừng ồn ào nữa, ngoan ngoãn xem Tổng Nghệ đi nào……”
“………”
Ứng Thư Hoán thoáng nhìn qua mấy cái bình luận không hài hòa trên làn đạn, có chút sa mạc lời.
Nhưng nhìn đến cái kia trên làn đạn phân tích Kỷ Nguyên lo lắng như vậy là vì mình sinh bệnh, nội tâm thế mà lại có chút mừng thầm.
………. Hóa ra là kiểu này sao.
Đoạn kết của chương trình hung hăng lừa tình một phen, lừa không ít nước mắt của người xem.
Nhưng tới thời điểm bốn chữ to “Tôi là hung thủ” xuất hiện, mấy thứ lừa tình đều mất sạch, làn đanh cười đến ngã trái ngã phải, nói chiêu này của Kỷ Nguyên cũng quá độc ác.
Lúc fans nhìn thấy tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại càng cười đến lợi hại.
Hot search Weibo ngày càng nhiều, cơ hồ mỗi khách mời tham gia gameshow đều mua một cái.
Bất quá, an tọa ở vị trí trên cùng vẫn là “Ứng Thư Hoán sinh bệnh”,
Mấy chị gái Cấm Vệ Quân tựa hồ mới biết hôm Ứng Thư Hoán quay chương trình thân thể không thoải mái, đau lòng muốn chết, một hồi là lên án công ty không phụ trách, một hồi lại nói tổ tiết mục quá sơ ý.
Bất quá vẫn còn tốt, bọn họ không mất lý trí đến mức làm loạn trên Weibo, chỉ oán giận cùng đau lòng ở trên hot search.
Cùng nhau đi du lịch vừa mới kết thúc, Giang Ngọc liền gọi điện thoại lại đây: “Cậu xem hot search chưa!”
Kỷ Nguyên tiếp nhận điện thoại: “Xem rồi.”
“Trâu bò lắm Kỷ Nguyên! Chúng ta căn bản không mua hot search, tất cả hot search của cậu đều là lưu lượng tự nhiên! Thật không ngờ, cậu vẫn là cái hot search thể chất.” Giang Ngọc cảm khái một câu, nhớ lại quãng thời gian từ lúc Kỷ Nguyên xuất đạo đến bây giờ, vẫn luôn treo trên hot search không hạ xuống.
Hơn nữa Giang Ngọc phát hiện, Kỷ Nguyên không những là hot search thể chất, mà còn là loại vân đạm phong khinh thể chất —— ý tứ chính là không dễ bị người phản cảm, không có vết đen gì.
Mỗi lần lên hot search đều là kiểu khẩu vị của quần chúng ăn dưa.
Giang Ngọc thổn thức, sau đó nhắc nhở: “Phải rồi, cậu đừng quên share Weibo đấy. Tự cậu share đi, tôi bên này làm mấy cái văn án, gửi qua Wechat của cậu.”
Nói xong, hai người không nói chuyện phiếm liền nhanh chóng treo máy.
Ứng Thư Hoán vừa sáng sớm đã nghe thấy Giang Ngọc, hắn cảnh giác hỏi một câu: “Giang Ngọc bảo anh phát Weibo?”
“Ừm.” Kỷ Nguyên trả lời, đùa nghịch điện thoại của mình —— đến bây giờ anh cũng chỉ biết mấy thao tác đơn giản, chưa từng nghiên cứu nhiều, bởi vậy thoạt nhìn có chút không thuần thục.
Sau khi anh bấm vào Weibo trên điện thoại mấy lần, liền lóe lên một cái, sau đó điện thoại cũng không cho mặt mũi nổ nguyên cái màn hình đen.
Kỷ Nguyên hơi sửng sốt, cảm thấy cái này chạm đến điểm mù tri thức của bản thân.
……. Giang Ngọc cũng không nói với anh sau khi màn hình bị đen thì nên làm gì a?
Kỷ Nguyên thử khởi động máy một lần nữa, đột nhiên Ứng Thư Hoán mở miệng: “Anh dùng điện thoại tôi phát đi, không cần văn án bên Giang Ngọc đâu, tôi giúp anh nghĩ.”
Kỷ Nguyên chần chờ nhìn Ứng Thư Hoán, nhưng chỉ do dự một giây, anh liền đồng ý đề nghị của đối phương.
Đúng vậy, Ứng Thư Hoán lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, khẳng định biết chừng mực, bây giờ điện thoại anh không mở được, dùng tạm cái của Ứng Thư Hoán cũng không có vấn đề gì lớn.
Vì thế, trong lúc nhóm Nhất Nguyên đang đắm chìm trong mỹ mạo cảu ca ca nhà mình, thông báo trên app liền nhắc nhở bọn họ, tiểu bảo bối Kỷ Nguyên của bạn đã online ~
Kỷ Nguyên chia sẻ Weibo chính thức của Cùng nhau đi du lịch: Tôi thực sự không biết võ công.jpg.
Bình luận nhanh chóng nước lên thì thuyền lên, thế mà hầu hết là người qua đường nhảy vào, bình luận nóng nhất chính là: Thật vậy á? Tôi không tin [đầu chó].
Cái biểu tình “Tôi không biết võ công” kia của Kỷ Nguyên nhanh chóng chuyển ra vòng.
Lại là doanh tiêu hào, ghép biểu cảm của Kỷ Nguyên thành chín tấm, ứng với màn anh hung tàn bẻ khóa, hung tàn phách sầu riêng, hung tàn đá cửa, cuối cùng là tấm biểu cảm cực kỳ vô tội: Tôi thực sự không biết võ công mà!
Lượt chia sẻ nhanh chóng đạt mốc một vạn.
Một làn sóng fans mới sau khi xem chương trình liền dũng mãnh đổ bộ vào Weibo Kỷ Nguyên.
Có vài fans tinh mắt chú ý tới hậu tố của điện thoại Kỷ Nguyên phát Weibo không giống với trước kia, điện thoại Kỷ Nguyên là loại iphone 11, mà hôm nay lại là 12.
Có mấy cái bình luận an tĩnh thảo luận: “Hôm nay ca ca đổi điện thoại đúng không?”
Chờ phát Weibo cho Kỷ Nguyên xong xuôi, Ứng Thư Hoán chuyển sang Weibo của chính mình, chia sẻ Weibo chính thức của Cùng nhau đi du lịch.
@Ứng Thư Hoán: [run bần bật.jpg]
Tương ứng với Weibo của Kỷ Nguyên.
Trước nay Ứng Thư Hoán chưa từng phát loại Weibo yếu thế như này, bởi vậy trước tiên mấy chị gái Cấm Vệ Quân cảm thấy là phòng làm việc phát hộ.
Nhưng sau khi phân tích một hồi, lại hoàn toàn chứng minh được cái này là Ứng Thư Hoán phát.
Trực giác nhạy bén của mấy chị gái Cấm Vệ Quân cảm thấy có gì đó không đúng, bên ngoài vẫn là khống bình thả cầu vồng *, còn vòng bạn bè chỉ mình fans có thể xem lại oanh tạc một trận
*khen ngợi
Fans 1: Hôm nay Kiều Kiều phát Weibo quái quái nha……. Là ảo giác của mị sao, nói chung là cảm thấy như đang nói với ai ấy.”
Fans 2: Ổng ngày thường đâu như vậy.
Fans 3: ……
Fans 4: Không có chứng cứ đừng nói bậy, muốn phun tào liền ở trong vòng bạn tốt phun tào, đừng để ngoại fans thấy được, muốn bị người có tâm chụp hình rồi ra ngoài bịa đặt ổng yêu đương à?
Fans 5: Dù sao cũng không có khả năng cùng jx*, ha hả.
*Kỷ Hi
Kỷ Nguyên duỗi người, mắt nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, mặc dù vừa nãy nội tâm phun tào cái này chỉ có con gái mới ăn, kết quả Ứng Thư Hoán chẳng ăn mấy, toàn bộ đều chui vào miệng mình.
Ăn đến nỗi có chút không thoải mái, đại khái là quá no, trước mắt chỉ có thể xoa xoa cái bụng nhỏ.
Tầm mắt Ứng Thư Hoán không tự giác mà hướng theo bàn tay Kỷ Nguyên rơi trên bụng nhỏ, nhìn qua thực mềm, cách một tầng áo ngủ hơi mỏng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay.
Nơi đó nhỏ thế, sao có thể nuốt hết nhiều đồ vậy như vậy a………..
Trước khi lên tầng đi ngủ Ứng Thư Hoán vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại hỏi một lần: “Tháng mười một không tham gia, tháng mười hai nhất định phải tham gia.”
Kỷ Nguyên: “Vì sao?”
Ứng Thư Hoán nhìn biểu tình mờ mịt của đối phương, tựa như không biết ngày 7 tháng 12 là sinh nhật hắn.
……. Sao có thể, Kỷ Nguyên đã ở bên cạnh hắn hơn một năm!
Giả vờ? Cố ý? Hay thật sự là không biết………
Ứng Thư Hoán bất động thanh sắc mà nhắc nhở: “Bởi vì ngày 7 tháng 12 mới đúng là sinh nhật của tôi, đến lúc đó ông nội sẽ tham dự yến hội, nếu không thấy anh, lại tới tìm tôi gây phiền toái.”
Nghe thấy Ứng lão gia tử sẽ tham dự, Kỷ Nguyên có điểm hứng thú.
Hôn nhân của hai người bọn họ là do lão gia tử quyết định, muốn ly hôn, còn phải tìm lão gia tử định đoạt.
“Có thể, vừa lúc đem chuyện ly hôn nói cho lão gia tử.” Kỷ Nguyên gật gật đầu.
Ứng Thư Hoán nghe một câu như vậy, liền bực bội: “Anh một hai phải nói chuyện này ngay sinh nhật của tôi à?”
Kỷ Nguyên ngừng một chút: “Nếu không thì nói khi nào? Tôi để cậu đi nói, cậu nói đến bây giờ có kết quả sao?”
Kỷ Nguyên ngồi trên sô pha, thời điểm nói những lời này thong thả ung dung, tựa lưng về phía sau, nhìn Ứng Thư Hoán.
Sắc mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt,
Sắc mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt, phảng phất như nhìn thấu mọi âm mưu quỷ kế của Ứng Thư Hoán.
Dưới ánh mắt đó, Ứng Thư Hoán dần trở nên lúng túng, theo phản xạ có điều kiện mà muốn chạy.
Giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa kiên định của Kỷ Nguyên truyền đến: “Ứng Thư Hoán, tôi mặc kệ là cậu suy nghĩ như thế nào. Là đột nhiên thay đổi chủ ý, hay là đổi cách chơi mới, đều không có quan hệ với tôi.”
Ứng Thư Hoán cảm thấy bản thân như bị định tại chỗ, cả người đều cứng đờ.
Kỷ Nguyên chậm rãi mở miệng: “Mọi người đều đã trưởng thành, không cần ở trước mặt tôi chơi mấy trò ấu trĩ, tôi không có thời gian bồi cậu chơi đâu. Nếu cậu cảm thấy tôi sẽ đổi ý nếu bị kéo xuống, cậu có thử xem hậu quả như nào.”
Qua thật lâu, Kỷ Nguyên mới nghe được âm thanh như thường của Ứng Thư Hoán: “Anh hiểu lầm rồi.”
Hắn siết chặt nắm đấm, sau đó buông ra, xoay người nhìn Kỷ Nguyên, không thua về mặt khí thế: “Tôi càng muốn ly hôn hơn anh đấy!”
Kỷ Nguyên khẽ cười nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Ngừng một chút, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Thật ra tôi với cậu giống nhau, đều không thích con trai đúng không.”
………..Không thích con trai?
Anh mẹ nó thả cái rắm chó gì thế!
Phản ứng đầu tiên của Ứng Thư Hoán chính là phản bác Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên sao có thể không thích con trai? Anh ta hao hết tâm tư gả cho hắn còn không phải là vì thích hắn à??
Hiện tại hắn có thể tiếp thu được chuyện Kỷ Nguyên không thích hắn, nhưng không thể tiếp thu Kỷ Nguyên chưa từng thích hắn!
Kia hắn thành cái gì? Một vai hề tự mình đa tình nhảy nhót?
Đây là thứ Ứng Thư Hoán tuyệt đối không chịu nổi!
Nội tâm phẫn nộ cùng ghen tuông lẫn vào nhau, khiến đại não Ứng Thư Hoán phát ngốc một trận.
Ứng Thư Hoán ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn tặng cho đối phương, đột nhiên hắn có một loại cảm giác, bản thân đứng trước Kỷ Nguyên càng lâu, lòng tự trọng đáng thương lại biến mất càng nhanh.
Ứng Thư Hoán cơ hồ là chạy trối chết, đóng cửa một cái “rầm”, đem mọi thứ có quan hệ với Kỷ Nguyên đều ngăn cách ở bên ngoài.
Kỷ Nguyên đi lên tầng, quay về phòng mình ngồi một lát.
Điện thoại anh đã có thể khởi động lại bình thường, click mở Wechat, là tin tức Lục Giác Hành gửi đến: Chúc mừng nha, hôm nay chương trình đại bạo, phá vỡ ratings thứ hai đấy.
Kỷ Nguyên không biết đáp lại như nào, đành đơn giản tắt điện thoại, mở quyển sổ nhật ký trên bàn ra.
——Là sổ nhật ký của nguyên chủ.
Bên trong ngập tràn những thứ về Lục Giác Hành, trước kia Kỷ Nguyên chỉ xem một tờ, lật tới phía trước, thậm chí có thể lật tới nhật ký hồi cao trung.
Sự xuất hiện sớm nhất của Lục Giác Hành là ở chỗ này, anh ta thế mà lại là học trưởng của nguyên chủ, Kỷ Nguyên liếc liếc một phen, phát hiện đoạn thời gian nguyên chủ bị bạo lực học đường kia, chỉ có Lục Giác Hành
Sự xuất hiện sớm nhất của Lục Giác Hành là ở chỗ này, anh ta thế mà lại là học trưởng của nguyên chủ, Kỷ Nguyên nhìn nhìn, phát hiện đoạn thời gian nguyên chủ bị bạo lực học đường kia, chỉ có Lục Giác Hành duỗi tay giúp đỡ một phen.
Đó là tia sáng duy nhất xuất hiện trong cuộc đời tối tăm của nguyên chủ.
Cho dù đối phương đã hoàn toàn lãng quên.
Gấp lại cuốn sổ nhật ký, Kỷ Nguyên thở dài, thổn thức nói: Một cái so với một cái lại càng phiền toái.
Anh xuyên tới thế giới này, mục tiêu hàng đầu chính là sống sót.
Đến nỗi chuyện thành gia lập nghiệp, chính là thứ Kỷ Nguyên căn bản không suy xét tới. Mệnh của anh là Thiên Sát Cô Tinh, ở bên cạnh người nào đều sẽ hại chết đối phương.
Kỷ Nguyên không muốn trải qua cảm giác thống khổ như kiếp trước nữa.
Nhà cũ của Ứng gia.
Ứng lão gia tử nhắm hai mắt, nằm nghỉ ngơi trên ghế bành.
Quản gia lặng yên không tiếng động bước tới bên người lão gia tử, lão gia tử tinh thần nhạy bén mở bừng mắt ngay lập tức.
“Có kết quả à?” Ông hỏi.
“Có.” Quản gia hơi khom lưng, nhỏ giọng nói: “Tra ra tờ giấy là được đặt mua ở trên mạng, đã tỏa định mấy cửa hàng trên Taobao, đang xác minh từng bước.”
Ứng lão gia tử gật đầu: “Nhìn xem là bán cho ai, một cái cũng không được bỏ sót.”
Quản gia gật đầu, do dự một lát, nói: “Lão gia tử, chuyện ly hôn của cháu trai ngài…..”
Ứng lão gia tử nhíu mày: “Lười đến quản nó. Chuyện tôi giao cho cậu mới là thứ quan trọng nhất, A Hoán bên kia nháo thế nào cứ kệ nó, chẳng thể lật trời đâu. Đúng rồi, gần đây nó đang làm cái gì?”
Quản gia bẩm báo đúng sự thật, lão gia tử lộ ra ý cười: “Tham gia Tổng Nghệ? Không phải nó ghét cái này nhất à, sáng nắng chiều mưa như con gái, từ trước tới nay vẫn không thay đổi.”
“Là show Tổng Nghệ rất hot, ngài muốn nhìn quakhông?”
Lão gia tử khoát tay: “Tôi lại chẳng có hứng thú với mấy thứ của giới trẻ. Nhớ tra rõ chuyện tôi đã giao.”
Quản gia hơi hơi gật đầu: “Vâng.”