Giọng nói của Ứng Thư Hoán khiến Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, nhưng chỉ là lấy lại tinh thần mà thôi, vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong cơn chấn động lớn kia được.
Anh cảm thấy cánh tay mình bị ai đó giữ chặt, sau đó một lực rất lớn kéo Kỷ Nguyên ra khỏi thang máy.
Ứng Thư Hoán hoàn toàn bùng nổ.
Kỷ Nguyên? Anh ta chính là Kỷ Nguyên?
Giang Ngọc quen biết với bao nhiêu Kỷ Nguyên cơ chứ?
Kỷ Nguyên này không phải là Kỷ Nguyên kết hôn cùng với hắn hay sao?
Kỷ Nguyên cau mày thật sau, sau đó cảnh cáo một câu: “Buông tay!”
Ứng Thư Hoán giống như gió thoảng bên tai, bước chân còn rộng mở hơn, vài bước đã đưa Kỷ Nguyên đến giữa hành lang.
Tâm trạng của Kỷ Nguyên đúng là thay đổi rất nhanh, nhưng vẫn chưa thể sắp xếp được, thậm chí còn không nghĩ đến việc phản kháng lại Ứng Thư Hoán, để Ứng Thư Hoán nửa cưỡng chế mà kéo đi.
Anh lùn hơn Ứng Thư Hoán nửa cái đầu, vì vậy bị hắn kéo đi có hơi khó khăn, nghiêng ngả lảo đảo.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, Ứng Thư Hoán nhìn thấy cánh cửa lớn rất sang trọng gần đó, một đạp đá văng cửa.
Đóng cửa, cài khóa, Kỷ Nguyên bị hắn ném mạnh xuống sô pha.
Trời đất quay cuồng, Kỷ Nguyên vừa mới đứng dậy, Ứng Thư Hoán đã túm lấy cổ áo anh, kéo anh về trước mặt mình.
Hai người mặt đối mặt, cự ly rất gần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Giang Ngọc thấy cửa lớn bị đóng sầm lại, đôi môi mấp máy vài lần, sau đó mới phát ra một tiếng: “Đệt mẹ!”
Không phải hắn nói tục trước mặt Viên Huy Hoàng, mà là cảnh tượng vừa phát sinh trước mắt khiến hắn không thể nào tưởng tượng được… Làm người đại diện như Giang Ngọc lập tức gặp ác mộng.
Cái gì thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kỷ Nguyên quen Lục Giác Hành khi nào?
Vì sao Kỷ Nguyên lại biết Ứng Thư Hoán?
Ứng Thư Hoán tại sao lại tức giận như thế?
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, khiến hắn không biết nên hỏi cái nào trước.
Đợi đã, sao Ứng Thư Hoán lại bắt Kỷ Nguyên đi chứ! Chết tiệt, không phải là đi đánh nhau đấy chứ!
Nghĩ đến đây, lông tơ sau lưng Giang Ngọc đều dựng đứng cả lên.
Hắn vội vàng cất bước chạy như điên về phía cửa phòng của Ứng Thư Hoán, hắn vừa động, mấy người Viên Huy Hoàng cũng phản ứng lại.
Lúc này không phải là thời điểm dừng lại và giải thích tại sao, việc cần thiết nhất lúc này là đưa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên ra khỏi căn phòng đó trước đã.
Cái dáng vẻ nổi trận lôi đình vừa rồi của Ứng Thư Hoán, rõ ràng là không xem mọi người trong mắt.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cái thân thể vừa bị kéo đi của Kỷ Nguyên, y hệt cái đầu của người lùn!
Bị Ứng Thư Hoán bắt đi trong tư thế như vậy, Viên Huy Hoàng không ngần ngại nghi ngờ rằng Kỷ Nguyên nhất định sẽ bị Ứng Thư Hoán đánh cho thê thảm.
Ông nhớ rõ, Ứng Thư Hoán lúc nhỏ đã học qua Tán Đả*, vẫn luôn kiên trì đến năm mười chín tuổi, sau đó bởi vì lịch công tác bận rộn, cho nên hắn không thể học tiếp nữa.
Chú thích* Tán đả:散打 (Sanda) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou), là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
Vì thế, Viên Huy Hoàng vội vàng chạy theo Giang Ngọc đến cửa, Giang Ngọc cũng không quan tâm đến hình tượng của mình, bắt đầu “Loảng xoảng loảng xoảng” phá cửa.
“Bình tĩnh một chút! Có chuyện gì ra đây rồi nói!” Giang Ngọc sốt ruột la lên.
Viên Huy Hoàng cũng nóng vội, Ứng Thư Hoán dù sao cũng là người quen cũ của ông, ông rất muốn khuyên can, chủ yếu là vì sợ bệnh công chúa của Ứng Thư Hoán sẽ phát tác, không quan tâm mà đánh người bất chấp.
Vì thế phụ họa nói: “Đúng vậy, Tiểu Ứng à, có chuyện gì thì cũng ra đây từ từ nói chuyện được không.”
Bên trong không truyền ra bất cứ tiếng động gì, nhưng càng yên tĩnh, trong lòng Giang Ngọc trong càng nôn nóng và thấp thỏm hơn.
“Muốn chết! Thật sự muốn chết!” Giang Ngọc gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Viên Huy Hoàng cũng nói: “Ây ya, Tiểu Kỷ gầy yếu đến như vậy, lỡ như bị thương thì phải làm sao đây?”
Giang Ngọc vội la lên: “Cái gì mà anh ta bị thương?! Đạo diễn Viên, tôi không nói giỡn đâu, ông nhanh kéo Kỷ Nguyên ra ngoài đi…”
Viên Huy Hoàng: “Phải phải phải, tôi cũng lo lắng Kỷ Nguyên sẽ bị thương…”
Giang Ngọc hoảng loạn nói: “Nếu không Ứng Thư Hoán sẽ bị đánh chết đó!”
Viên Huy Hoàng: “Đúng đúng… Hả?”
Ông ngẩng đầu, nhìn Giang Ngọc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Rất nhanh, trong nháy mắt tâm trí của Viên Huy Hoàng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên lúc ấy vẫn chưa gầy như vậy, nhưng chỉ một cú đấm đã đánh cho Dương Soái ngã lăn trên mặt đất.
… Ông đột nhiên vỗ đùi, vì sao mình lại quên chuyện này chứ!
Sắc mặt của Viên Huy Hoàng lập tức thay đổi, nhợt nhạt như một bức tường xám xịt.
Sau đó điên cuồng mà đập cửa, tác phong uyển chuyển vừa rồi cũng gạt hết sang một bên, la lớn: “Kỷ Nguyên! Kỷ Nguyên! Kỷ Nguyên, đừng kích động nha! Anh bình tĩnh một chút!”
Lục Giác Hành cũng chạy lại, đề nghị nói: “Để tôi đi tìm người phục vụ mở cửa.”
Giang Ngọc bừng tỉnh, nghe theo lời đề nghị: “Đúng! Đúng rồi, tôi quên mất chuyện này, làm phiền anh!”
Trong phòng, Kỷ Nguyên đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Đúng vậy, vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Giác Hành, cho dù là người có tính cách điềm đạm như Kỷ Nguyên, nội tâm cũng bắt đầu sông cuộn biển gầm, đầu óc dường như ong ong chấn động, thế nên vừa rồi không khống chế được cảm xúc của mình, trực tiếp bùng phát ra.
Việc anh trở về từ cõi chết, trọng sinh xuyên qua đến thế giới xa lạ này đã là một chuyện thật sự rất ly kỳ.
Làm sao anh có thể không xúc động khi nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt sư huynh Phó Lạc của mình ở một thế giới xa lạ này cơ chứ.
Vừa rồi, đại não anh trống rỗng.
Hiện tại, Kỷ Nguyên đã lấy lại được lý trí, trong đầu hiện lên đủ những suy nghĩ khác nhau.
Vì sao Lục Giác Hành lại giống sư huynh mình như đúc?
Trên thế giới này đã có anh là người từ cõi chết trở về, có khi nào cũng có người thứ hai chết đi sống lại như thế không?
Không thể nào, trong lịch sử ghi lại, Phó Lạc rõ ràng sống thọ đến năm tám mươi tuổi và mất trong nhà, sao có thể sẽ giống như anh trọng sinh qua được chứ…
Đại não Kỷ Nguyên giống như một cuộn chỉ rối, hắn trong lòng anh đang chìm đắm với đủ loại cảm xúc ngổn ngang, không dám tự hỏi đến nơi sâu kín nhất trong nội tâm: Lục Giác Hành… Liệu có liên quan gì đến sư huynh mình hay không?
Về phần của Ứng Thư Hoán, sự thờ ơ của Kỷ Nguyên đã trực tiếp châm ngòi lửa trong lòng hắn.
Vừa rồi ở thang máy Kỷ Nguyên giả vờ không quen biết hắn thì không nói, hiện tại đã bị hắn ném vào phòng còn trưng ra cái dáng vẻ thất thần, xem ra lá gan của Kỷ Nguyên đã to hơn rất nhiều, dám làm lơ hắn!
Ứng Thư Hoán siết chặt nắm đấm, nhớ đến việc trước kia Kỷ Nguyên cho hắn một bạt tai, thù mới thù cũ chồng chất lên, hắn hận anh đến ngứa răng.
Nếu không dứt khoát cho anh một đấm thì không xong được!
Ứng Thư Hoán nhanh chóng tính toán trong lòng.
Nhưng điều này có được coi là bạo lực gia đình trong hôn nhân không? Mặc dù lúc trước Kỷ Nguyên có nói rằng muốn ly hôn với mình, tuy rằng bây giờ vẫn chưa thật sự ly hôn…
Đàn ông đánh vợ thì không sao, nhưng đánh vợ thì đúng là cái loại không ra gì.
Ứng Thư Hoán ngoại trừ cái hôm Kỷ Nguyên lén lút bỏ thuốc khiến hắn phát hỏa mà đạp anh ta ra bên ngoài, thì từ trước đến nay không ra tay với Kỷ Nguyên.
Lúc trước hắn muốn đánh Kỷ Nguyên cũng chỉ là làm bộ mà thôi, dù sao lá gan của Kỷ Nguyên nhỏ như vậy, nếu như đánh chắc chắn anh ta sẽ òa khóc…
Đừng bận tâm nữa.
Ứng Thư Hoán nhìn Kỷ Nguyên với ánh mắt kinh thường, phát hiện Kỷ Nguyên bây giờ đã gầy đi rất nhiều, đã thon thả, mảnh mai hơn trước kia.
Trước kia anh ta béo như vậy đã không chịu nổi một cú đấm, bây giờ lại gầy thế này, lỡ như một cú đấm khiến anh ta tàn phế thì tính sao đây?
Nếu như vậy, chẳng phải anh ta sẽ dùng cái cớ này đế bám theo mình cả đời sao?
Hắn tưởng tượng trong chốc lát, suy nghĩ này đột nhiên thoáng qua.
Cuối cùng hắn đưa ra quyết định, tuy rằng không thể đánh Kỷ Nguyên, nhưng vẫn hù dọa anh ta một chút, nếu không trong lòng mình sẽ càng thêm hận.
Ứng Thư Hoán rất nhanh đã có ý tưởng, thừa dịp Kỷ Nguyên còn thất thần, hắn lập tức ném Kỷ Nguyên xuống sô pha một lần nữa.
Kỷ Nguyên nằm trên ghế sô pha mềm mại, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy khuôn mặt đen của Ứng Thư Hoán, một chân đá bay ghế đẩu trong phòng.
Tiếng động lớn đến như vậy, nhưng lại không dọa được Kỷ Nguyên.
Ứng Thư Hoán dùng sức rất mạnh, gỗ đẩu suýt nữa bay lên, đập vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.
Nhưng biểu cảm của Kỷ Nguyên không thay đổi chút nào, làm như thế, Ứng Thư Hoán lại hơi xấu hổ, nhưng mà rất nhanh, sự xấu hổ ấy đã thay thế bằng cơn tức giận.
Ứng Thư Hoán từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói: “Kỷ Nguyên, anh đúng thật có bản lĩnh.”
Tâm trạng của Kỷ Nguyên vô cùng phức tạp, lại không tìm được ngôn ngữ nào để đáp trả lại Ứng Thư Hoán, hiện tại anh đang rất bối rối, chỉ muốn tìm một người yên tĩnh một chút.
Ứng Thư Hoán cho rằng Kỷ Nguyên đang chột dạ, lập tức thừa thắng xông lên, khó chịu, châm chọc mỉa mai: “Không phải muốn ly hôn sao? Như thế nào, chân trước nói ly hôn xong, sau lưng đã trốn nhà rời đi, anh muốn ly hôn với ai đây? Lạt mềm buộc chặt của anh quả nhiên rất tài tình, anh thấy tôi đến Cục Dân Chính một mình ly hôn được à?”
Đối với hắn, Kỷ Nguyên là vì không muốn ly hôn, cho nên mới trốn nhà đi.
Mà sau khi anh ta trốn nhà đi xong, lại chạy đến chỗ Giang Ngọc.
Cái này tạm thời không nói, nhìn dáng vẻ hiện tại của Kỷ Nguyên, hơn hai tháng nay có lẽ không ăn một bữa cơm nào đàng hoàng, nên mới đói đến gầy như vậy. Nghĩ đến đây, Ứng Thư Hoán lại cảm thấy Giang Ngọc là người xấu, vì sao Giang Ngọc lại không cho Kỷ Nguyên ăn cơm? Kỷ Nguyên béo như thế, khẳng định phải ăn rất nhiều cơm. Hắn không khắt khe vấn đề ăn uống của Kỷ Nguyên như vậy!
Hắn nhớ tới, vừa rồi còn nghe Giang Ngọc giới thiệu, Kỷ Nguyên là nghệ sĩ mới vừa ký hợp đồng với công ty hắn.
Như vậy sự thật của tất cả điều này trở nên rõ ràng.
Sau khi Kỷ Nguyên đề nghị ly hôn với hắn, anh ta đã rời nhà trốn đi, vì vậy mà mình không thể thực sự ký thỏa thuận ly hôn với anh ta.
Kỷ Nguyên rời nhà trốn đi xong thì tìm tới Giang Ngọc, liều mạng giảm béo, chính là vì tiến vào giới giải trí — Kỷ Nguyên vì sao lại muốn tiến vào giới giải trí?
Điều này còn cần suy đoán sao, rõ ràng chính là vì hắn!
Nếu không, Kỷ Nguyên có quen ai khác trong giới giải trí à?
Nói đi nói lại, nói trắng ra là Kỷ Nguyên làm loạn lớn như vậy, không phải là muốn thu hút sự chú ý của mình sao.
Thậm chí anh ta còn đánh mình…
Khi Ứng Thư Hoán thốt ra, biểu cảm trên mặt giống như một lời khó nói hết, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kỷ Nguyên, trong lòng như có suy tư: Anh ta yêu mình đến vậy sao?
Nghĩ đến việc Kỷ Nguyên làm nhiều việc như vậy chỉ để khiến mình không thể tách rời anh ta, nội tâm Ứng Thư Hoán có chút cảm thấy không nỡ.
Tuy rằng, bản thân hắn ưu điểm nhiều không kể hết, Kỷ Nguyên mê mẩn hắn là điều bình thường, nếu không cũng không dốc hết mọi thủ đoạn, hao hết tâm tư để kết hôn với hắn.
Nhưng phương pháp anh ta thu hút sự chú ý của mình quá thấp kém!
Khi cả hai đang giằng co, đám người Lục Giác Hành cuối cùng cũng tìm được nhân viên phục vụ, lấy chìa khóa mở cửa.
“Rắc rắc” một tiếng, hai người đều không hẹn mà cùng quay đầu.
Giang Ngọc nhanh chóng chạy vọt vào, trước tiên nhìn Ứng Thư Hoán: Trên mặt không có vết thương, tư thế cũng bình thường, nhìn qua không giống như bị đánh.
Lại nhìn Kỷ Nguyên, ổn định vững chắc ngồi trên sô pha, trong phòng ngoại trừ cái ghế dựa bị lật úp, cái gì cũng chưa phát sinh.
Vẫn ổn, vẫn ổn.
May mà mở cửa kịp thời, vẫn chưa đánh nhau.
Sau lưng Viên Huy Hoàng và Kỷ Hy, chính là Lục Giác Hành.
Hắn đi ở cuối cùng, hơn nữa bị Kỷ Hy và Viên Huy Hoàng chặn mất, tuy nhiên, Kỷ Nguyên quay đầu lại, liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy được hắn.
Khuôn mặt của Lục Giác Hành, Kỷ Nguyên quá quen thuộc.
Vừa nhìn thấy Lục Giác Hành, quá khứ đã trải ra trước mặt như một cuộn tranh, không có cách nào để thoát ra, làm anh muốn chạy trốn cũng không có cách nào, khiến ánh mắt Kỷ Nguyên lập loè một chút.
Ngoại trừ cú sốc vừa rồi, trong lòng Kỷ Nguyên còn dư lại rất nhiều cảm xúc.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Lục Giác Hành, hình như không nhận ra mình.
Diện mạo hiện tại của Lục Giác Hành không khác gì kiếp trước, nếu Lục Giác Hành không nhận ra mình, vậy thì diện mạo giống với Phó Lạc kia… Có thể chỉ là trùng hợp.
Rốt cuộc, thế giới vĩ đại này việc lạ nào cũng xảy ra, đến mức có những sự việc kỳ lạ khi mở nắp quan tài, thấy hai người lớn lên giống nhau như đúc cũng không lấy làm lạ.
Mặc dù vậy, trong lòng Kỷ Nguyên vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Giang Ngọc không hỏi ngay chuyện gì đã xảy ra với Kỷ Nguyên và Ứng Thư là như thế nào.
Hắn biết Kỷ Nguyên có rất nhiều bí mật, hơn nữa đối phương cũng không chủ động mở miệng nói cho hắn, tất nhiên là có chỗ khó nói rồi, hắn cũng không phải là người thích bới móc chuyện riêng tư.
Giang Ngọc sờ sờ chóp mũi, nói: “Người không có việc gì là tốt rồi.” Hắn thay đổi đề tài, cười khổ một chút: “Vốn đang định giới thiệu anh với Viên Huy Hoàng, hiện tại xảy ra chuyện như thế này, khẳng định không thể nuốt nổi cơm. Nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ đưa anh đến vào ngày khác.”
Kỷ Nguyên đang lơ đễnh, Giang Ngọc cho rằng Kỷ Nguyên thương tâm thất vọng rồi, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Không có việc gì. Tôi đi nói với đạo diễn Viên một tiếng, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm thôi.”
Giang Ngọc cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nhìn thấy Ứng Thư Hoán, nhìn Viên Huy Hoàng, còn có Lục Giác Hành, thậm chí có cả Kỷ Hy, mặc kệ là ai, ở trong giới giải trí đều là người có địa vị lớn, không phải người mà Giang Ngọc có thể trêu chọc.
Ừm… Không thể khiêu khích thì chạy trốn… Không ăn cơm cũng chẳng có vấn đề gì.
Giang Ngọc lập tức ra quyết định, đúng vậy, 36 kế, chạy là thượng sách!
Hắn lập tức bắt lấy cánh tay của Kỷ Nguyên, nhanh chóng nói xin lỗi với Viên Huy Hoàng: “Đạo diễn Viên, lần này thật ngại quá, ông cũng thấy mọi chuyện đến nước này rồi, tôi nghĩ cả hai bên đều nên bình tĩnh một chút, tôi dẫn Kỷ Nguyên rời đi trước…”
“Ngươi muốn đưa ai đi?!” Ứng Thư Hoán lập tức nổi điên lên, hắn vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Kỷ Nguyên đâu! Giang Ngọc còn muốn dắt Kỷ Nguyên chạy trốn nữa?
Giang Ngọc bị đôi mắt xinh đẹp của Ứng Thư Hoán trừng đến nhát gan, nghĩ thầm: Tại sao mình giống như lão Vương nhà bên cạnh thế này… Nhìn biểu hiện này của Ứng Thư Hoán, rất giống mình cướp vợ của hắn đi vậy…
Ứng Thư Hoán đẩy Viên Huy Hoàng ra, lạnh lùng nhìn Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, hôm nay chúng ta vẫn còn việc riêng ở đây, nếu như không giải quyết xong, anh chỗ nào cũng không được đi.”
Kỷ Nguyên cuối cùng cũng chính diện trả lời Ứng Thư Hoán, “Cậu muốn giải quyết cái gì?”
Sau khi anh nói ra những lời này xong, suy nghĩ lập tức thay đổi, vốn dĩ anh không muốn nói chuyện với Ứng Thư Hoán, nếu đối phương dây dưa, anh sẽ đánh cho hắn một trận.
Đúng vậy, trong lòng Kỷ Nguyên bỗng nhiên có một ý nghĩ khác.
Không sai, kéo dài tới hiện tại, anh và Ứng Thư Hoán cần phải giải quyết một số vấn đề, đặc biệt là vấn đề hôn nhân.
Kỷ Nguyên đã đến thế giới hiện đại này được ba tháng, bây giờ cũng đã hoàn thành mục tiêu giảm béo, hơn nữa có thể nuôi sống bản thân bằng chính sức lực mình.
Điều duy nhất còn khiến anh lo lắng trong lòng, chính là cuộc hôn nhân với Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên mở miệng: “Giang Ngọc, anh ra ngoài chờ tôi một lát.”
Anh lạnh lùng nhìn Ứng Thư Hoán, Ứng Thư Hoán dường như biết rõ Kỷ Nguyên muốn làm cái gì.
Muốn nói chuyện một mình với hắn? Việc này không thể về nhà nói sao? Kỷ Nguyên lại nghĩ ra quỷ kế gì mới đây?
Mọi người thấy cả hai hình như là người quen, bây giờ cũng bình tĩnh trở lại, vì thế chần chờ một lúc rồi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư trong phòng cho Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên.
Đặc biệt là Giang Ngọc, lúc rời đi còn dặn dò Kỷ Nguyên một câu: Anh ngàn vạn lần đừng xúc động đó, chúng ta muốn đánh cũng đánh không nổi Ứng Thư Hoán, bồi thường không đủ.
“Cạch” sau khi khóa cửa, trong phòng yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống nghe thấy rõ mồn một.
Kỷ Nguyên ngồi trên ghế, thong dong nói: “Tôi muốn nói về chuyện ly hôn với anh.”
Ứng Thư Hoán hơi thay đổi sắc mặt, tức giận, lạnh lùng nói: “Nói chuyện gì? Nói anh dùng trăm phương ngàn kế để yêu tôi sao?”
… Tính tình tên này thật là kém muốn chết.
Kỷ Nguyên ở trong lòng lặng lẽ chửi thầm, nhưng không bị Ứng Thư Hoán khiêu khích.
Hắn kiếp trước và cả kiếp này, anh được coi là một người đàn ông có kinh nghiệm dày dặn. Ứng Thư Hoán vẫn còn trẻ, anh nhìn Ứng Thư Hoán, giống như nhìn chú gấu con nhà bên, với lòng vị tha và nhân từ của mình, anh không ngại để Ứng Thư Hoán bơi thuyền trong bụng mình*.
Chú thích* Bơi thuyền trong bụng mình: Kẻ lớn không để tâm đến lỗi lầm của người nhỏ hơn. Tấm lòng người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Hơn nữa, trước giờ anh vẫn luôn nhân từ với mỹ nhân.
— Đó là khi Ứng Thư Hoán không mở miệng nói.
Kỷ Nguyên nhân từ nở nụ cười hiền hậu: “Ứng Thư Hoán, bây giờ cậu có hai lựa chọn. Một là nói chuyện bình thường với tôi, tôi và cậu có thể tranh luận.”
Anh dừng một chút, nói: “Hai là bị tôi đánh một trận, sau đó chúng ta cùng nhau nói chuyện. Tôi cũng sẽ tiếp tục tranh luận với cậu.”
Về mặt tinh thần, nắm đấm cũng có thể tranh luận được.
Ứng Thư Hoán nghe thấy giọng điệu của Kỷ Nguyên, lập tức phát hỏa, “Thái độ của anh là sao đây?”
Nói xong câu này, Ứng Thư Hoán dừng lại một lúc, sau đó mới nhớ tới, Kỷ Nguyên vừa rồi nhìn thấy Lục Giác Hành, một loại biểu hiện thất thố hiện ra.
Hắn hơi sửng sốt, nhìn Kỷ Nguyên, hỏi: “Vì sao anh lại quen Lục Giác Hành?”
Kỷ Nguyên nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, tôi và cậu chỉ có một chuyện liên quan duy nhất chính là cuộc hôn nhân kia. Bây giờ cũng không còn nữa. Ứng Thư Hoán, không phải cậu luôn muốn ly hôn với tôi sao?”
Trong lòng Ứng Thư Hoán có một cảm giác bùng nổ không thể giải thích được.
Kỷ Nguyên nói như thế là có ý gì? Xem vẻ mặt của anh ta, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với mình ư?
Anh ta có thể bỏ mình được sao?
Sau khi nghĩ xong, vẻ mặt của Ứng Thư Hoán biến đổi, cả người đều không tốt: Con mẹ nó, anh ta không phải muốn gương vỡ lại lành với mình đấy chứ? Trước ly hôn sau lại kết hôn? Không ngờ anh ta thâm tàng bất lộ*, có nhiều mưu mô quỷ kế đến như vậy!
Chú thích* Thâm tàng bất lộ: giống như đại dương mênh mông. Họ che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.