Editor: Tiêu Tiêu
“Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương….”
Tiếng hát non nớt của bé trai đang hướng tới phía bên này. Trần Thải Tinh trở lại giường, ôm lấy Tiểu Cửu, trong đầu lại nghĩ bạn nhỏ Tiểu Ngụy nói mỗi đêm đều sẽ lặp lại quá trình chết, không biết cặp sinh đôi này có phải cũng vậy không.
Nếu như vậy, cả tòa nhà trọ này khi trời vừa tối, đối với quỷ mà nói cũng chẳng khác nào luyện ngục.
Luôn phải tuần hoàn mà lặp đi lặp lại những trải nghiệm thống khổ trước khi chết, không có cách nào để giải thoát.
Ở tiệc trà chiều, Trần Thải Tinh có nói ra suy đoán của mình, bốn người chơi còn lại cũng đều nghe được. Không biết điều kiện cần để cặp sinh đôi vào nhà giết người có phải là trong phòng không có quỷ hay không…
Trần Thải Tinh nghĩ.
Hai tiểu quỷ bước dọc theo cửa trên hành lang của bọn họ, đi qua đi lại. Truyện Trinh Thám
Bốn người chơi còn lại đều ở trên một dãy hành lang này, dựa theo tài liệu có được và đạo cụ, lựa chọn những căn phòng có quỷ. Dựa trên tình hình bây giờ, có thể thấy cặp song sinh chỉ đi qua đi lại ở ngoài cửa, vừa đi vừa hát đồng dao, nhưng lại không có vào phòng họ, xem ra quỷ trong căn phòng còn có tác dụng che chở bọn họ.
Mọi người mới vừa thở phào nhẹ nhõm liền nghe cặp sinh đôi ngoài cửa nói: “Đêm nay thật nhàm chán, không có ai cùng chúng ta chơi trò chơi, vậy thì bắt quỷ đi.”
Trần Thải Tinh rốt cuộc biết tại sao đôi vợ chồng quỷ trong tủ treo quần áo lại run lẩy bẩy, không ngờ cặp song sinh không chỉ giết người, còn tìm giết quỷ. Hơn một lần, cậu muốn mở tủ quần áo, lôi Chu Hải ném ra ngoài cửa, để cho gã và cặp song sinh bên ngoài “vui vẻ” chơi đùa.
“Búp bê rối, đi bắt quỷ.” Bé trai ra mệnh lệnh.
Có một giọng nam trung niên đáp lại ‘vâng’. Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng xích sắt va chạm vào nhau. Người chơi tại hai gian nhà bên cạnh run lẩy bẩy, chỉ sợ con rối đi vào, tất cả mọi người đều đoán được con rối là ai.
Là tên biến thái thích xâm phạm trẻ em, Hồ Chí Bình.
Trần Thải Tinh gõ gõ cửa tủ, cười vui vẻ nói: “Đên nay cặp song sinh muốn chơi trò chơi với quỷ, hình như là chơi bắt quỷ á ~”
Tinh à, sao giọng điệu của em có vẻ chờ mong dữ vậy. Nguyên Cửu Vạn lộ ra nụ cười.
Đêm nay, con người an toàn. Nếu quỷ trong căn phòng của người chơi bị bắt đi, như vậy vào buổi tối ngày hôm sau, căn phòng đó sẽ không còn quỷ nữa.
Ngoại trừ phòng ai có hai con quỷ.
Trần Thải Tinh dời mắt về phái tủ quần áo cũ nát.
Ý muốn đưa Chu Hải đi chết thêm lần nữa vẫn không giảm.
Tiếng đập cửa rầm rầm rầm vang lên. Từ bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông trung niên máy móc lại lạnh lẽo: “Tới chơi trò chơi nào, có người nào thích chơi thắt dây không…”
“Nói sai rồi, ngu ngốc, là quỷ.” Giọng của cặp song sinh.
Thanh âm máy móc, lạnh lẽo của con rối nam trộn lẫn vài phần kinh hoảng, sau đó nghe cặp song sinh vỗ tay cười hì hì nói: “Mắc lỗi rồi, mắc lỗi rồi, những con rối không ngoan sẽ phải chơi trò chơi cùng nhau đấy nha~”
“Đây là do chính ông nói. Đi làm việc trước đi”
Từ những cuộc trò chuyện nghe qua vô cùng ngây thơ của cặp song sinh, có thể đoán Hồ Chí Bình từng nói như thế khi hành hạ cặp song sinh đến chết.
Những đứa bé mắc lỗi phải chơi trò chơi.
Về việc chơi cái gì, đương nhiên là trò chơi biến thái thắt dây, bị hành hạ cho đến chết.
Có nhân ắt có quả, cặp song sinh hành hạ Hồ Chí Bình đến chết đi sống lại trăm ngàn lần cũng là lẽ thường.
Con rối lần thứ hai ngẫu nhiên gõ cửa, lần này khiến Quách Dục bị đánh thức, cách ván cửa mỏng manh, Trần Thải Tinh nghe tiếng Quách Dục nhỏ giọng gọi: “Đù má, lão Trình, Tinh.”
“Gian này có âm thanh” Con rối đi đến trước cửa của bọn họ.
Quách Dục: Quần què.
Hiện tại hắn tự sát có còn kịp không?
Trần Thải tinh đi mở cửa, Quach Dục đã chạy đến cửa phòng Trình Lập Phong, ba người liếc mắt nhìn nhau, Quách Dục khóc chít chít, ôm cổ quỳ xuống nhận sai, hắn không nghĩ rằng làm như thế sẽ hấp dẫn cái thứ ở bên ngoài, phải làm sao bây giờ!!
Vẻ mặt Quách Dục vặn vẹo, biến đổi liên tục, dường như bao nhiêu từ ngữ bị nghẹn trong lòng đều được thể hiện qua vẻ mặt của hắn.
Trần Thải Tinh cố ý trêu chọc: “Không nhịn tè nổi hả? Sắc mặt không tốt lắm nha, muốn đi thì đi đi.”
Quách Dục:!!! Anh trai à, tại sao cậu còn đứng đó mà nói chuyện được vậy???
Ầm ầm ầm, có tiếng truyền đến từ cửa phòng của bọn họ.
Con rối bên ngoài chưa mở miệng, Trần Thải Tinh nói: “Đừng có gõ nữa, tôi không có mặc quần áo, để lát nữa hẳn lét lút mà vào, khuya rồi, cứ gõ hoài như vậy lỡ làm cho thứ gì đó chú ý thì làm sao?”
Diễn đàn: 【Chị gái này cũng quá ngầu, yêu chết mất, tôi cong rồi.】
【Nếu không biết còn tưởng chị Nguyên muốn cùng ai vụng trộm】
【 Như này cũng quá trâu bò rồi, đúng không? Tôi cảm thấy chị Nguyên sẽ hot, nữ streamer gì gì đó tự xưng là nữ vương kinh dị là cái thá gì, mỗi lần quỷ còn chưa xuất hiện, tiếng hét nghe còn sợ hơn cả tôi, chỉ có chị Nguyên của tôi mới có thể đối đầu trực tiếp với quỷ mà thôi! 】
【+ số thẻ căn cước, lần nào cũng làm tôi sợ cực kì, nhưng chị Nguyên vừa xuất hiện tôi lại cảm thấy an toàn. 】
Trên diễn đàn ầm ĩ, hai gian phòng bên cạnh tắt âm lượng, lén nhìn điện thoại, hiểu được tình huống đại khái bên phòng Nguyên Tinh.
Tiếng gõ của con rối ngoài cửa tạm dừng.
Quách Dục còn muốn nói gì đó, Trình Lập Phong một tay tóm chặt mũ áo của Quách Dục, kéo người vào phòng ngủ phụ, thấp giọng nói: “Bắt quỷ”
??? Quách Dục mới tỉnh ngủ nên đầu óc còn chưa rõ ràng lắm, nhưng vừa nãy là lỗi của hắn nên hiện tại im như gà ngậm thóc.
Hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trong phòng ngủ phụ.
Gần như cùng lúc đó, tiếng cửa phòng kẽo kẹt …vang lên. Con rối vào phòng.
Trần Thải Tinh vén tóc, liếc mắt nhìn con rối, dáng vẻ của con rối là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, nhìn có vẻ hèn mọn, cùng với hình ảnh Hồ Chính Bình trong tài liệu không hề khác, chính là Hồ Chính Bình. Nhưng bây giờ tên kia nhìn chẳng khác gì mấy con rỗi gỗ hình người, trên mặt không có tí cảm xúc nào.
“Chị, đi ngủ thôi, em buồn ngủ quá.”
Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng của Nguyên Cửu Vạn. Trần Thải Tinh không nhìn con rối nữa, trực tiếp trở lại phòng ngủ chính, cũng không đóng cửa lại, dù sao tí nữa tên kia cũng đi qua gõ mà thôi. Cậu đi vào phòng ngủ chính, không nhìn cặp song sinh đang ló đầu vào để xem bên trong.
“Là em gái.”
“Không phải, đó là chị gái. Không phải em mà là chị.”
Cặp song sinh hạ giọng, một quỷ nói: “Nhưng mà nó đã đi vào rồi.”
“Gọi nó ra?”
“Nhưng mà nếu để nó đi ra thì đêm nay sẽ không có trò chơi để chơi rồi.”
Xem ra trong một đêm, con rối chỉ có thể đi vào một phòng.
Cặp song sinh xoắn xuýt ngoài cửa nửa ngày, cũng không gọi con rối đi ra. Trần Thải Tinh lên giường, trìu mến xoa đầu Tiểu Cửu, Không được đâu baby loli cute phô mai que à, không được làm Đắc Kỷ hại nước hại dân, đi ra diễn thêm đi.
Nguyên Cửu Vạn:….ti tiện.
Tủ quần áo rất yên tĩnh, nhưng Trần Thải Tinh biết cặp vợ chồng quỷ này không thể trốn, còn đang ở trong đó. Con rối rất nhanh đã đi vào, nhìn quanh một vòng, nhìn về phía tủ quần áo, giống như chó săn ngửi được mùi vị của con mồi, hướng đó mà đi tới.
Cửa tủ mở ra.
Trần Thải Tinh nhớ tới thân phận người nổi tiếng trên mạng của mình, cố ý đưa cameran quay phía tủ quần áo.
Diễn đàn: 【 Đậu đậu đậu đậu má! 】
【 Cầu xin chị Nguyên có chút nhân tính được không, camera đột nhiên quay thẳng vào con rối, dọa chết tôi rồi, không được rồi, bệnh tim tái phát. 】
【 Mau uống thuốc, tôi vừa uống thuốc vừa xem, mẹ nó chứ thiệc là sảng khoái, tôi mới vừa muốn đánh chết Chu Hải, không nghĩ tới rất nhanh đã có thể sảng khoái như vậy, cho nên giờ có phải thức khuya tôi cũng không sợ, thiệc muốn nhìn! 】
【Hoa hồng nở tháng 9, em chỉ có chị trong tim, gửi tới chị Nguyên 88 quả địa lôi đầu vịt! 】
【 Nếu bắt Chu Hải, tôi gửi ngư lôi! 】
Trên diễn đàn bắt đầu tranh luận, các loại quà tặng, cả một buổi tối, không ai ngủ, kênh livestream vẫn luôn duy trì ở mức hơn 10 vạn khán giả .
Bây giờ, con rối đã mở cửa tủ ra.
Chu Hải cùng Từ Mộng ở bên trong đối mặt với con rồi, con rối nở ra một nụ cười, hai con quỷ bên trong sợ tới mức khóc lóc lắc đầu nguầy nguậy nhưng lại không dám mở miệng nói gì, mãi đến khi con rối cầm trong tay một đoạn dây đỏ, muốn trói Chu Hải lại, Chu Hải đẩy Từ Mộng lên phía trước, chặn trước người mình.
“Cô ấy, cô ấy có thể đi chơi trò chơi, tha cho tôi, tôi không muốn chơi trò chơi, cô ấy, cô ấy, cô ấy.”
Từ Mộng không thể tin được mà quay đầu lại, chân tướng cái chết của mình vừa nãy cô biết được cũng không đủ để cô biết rõ bộ mặt thật của Chu Hải, Đổ hết nước úng trong đầu đi, giờ là thời khắc sống còn, Chu Hải trực tiếp để cô chặn đao hộ, còn có thể dùng cớ gì cơ chứ?
“Mộng Mộng, anh yêu em như vậy, em cứu anh đi, anh không muốn hồn phi phách tán, em đi chơi trò chơi đi, lúc còn sống anh đối với em tốt như vậy….”
Từ đôi mắt của Từ Mộng chảy ra hai hàng nước mắt máu, “Tốt với tôi? Anh chém chết tôi rồi nói anh tốt với tôi?”
“Đó cũng là vì anh quá yêu em, không thể rời bỏ em được, nghĩ tới việc em qua lại cùng thằng đàn ông khác, anh mới có thể kích động như vậy mà làm ra quyết định sai lầm, đó cũng là bởi vì quá yêu em, Mộng Mộng, Mộng Mộng,…”
Tên này có phải sợ quá hóa PUA không? Ở trong tình cảnh này mà còn có thể mở mồm đáp trả như vậy luôn á hả. Trần Thải Tinh ngồi trên giường xem trò vui cứ sợ đầu óc Từ Mộng lại bị nước vào, tra nam tiện nữ, đúng là trời sinh một đôi.
Trên diễn đàn hiện giờ đã phát nổ.
Người yêu thích ‘Bắt ma quái’ đa số là đàn ông, có người nói: 【 Cái loại hàng cặn bã, phế phẩm như Chu Hải lại có thể lấy được vợ?? Dựa vào cái gì??!!! a a a! 】
【 Đã như vậy rồi cũng không tát cho gã một phát, một thằng con trai như tôi cũng rất tức đó có được không!!! 】
Đương nhiên cũng có người nhân cơ hội nói gì mà Chu Hải cũng đã nói yêu cô, cô nàng còn không chủ động, cô chính là tiện nữ, muốn xem cô chơi trò chơi, blah blah blah, bị các khán giả nữ mãnh liệt đáp trả, vì vậy diễn đàn khỏi lửa ngút trời, nhân khí càng ngày càng cao.
“Mộng Mộng…”
Từ Mộng dường như thông suốt tất cả, tránh đi, dây trói ngay lập tức trói lấy Chu Hải. Chu Hải sợ đến mức mồ hôi lạnh khắp người, không khuyên được Từ Mộng chết thay gã, gã liền mắng Từ Mộng đê tiện, kỹ nữ.
Chỉ là mặc cho Chu Hải kêu gào như thế nào, con rối kéo Chu Hải ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách.
Cặp song sinh vào phòng.
Ầm, cửa cách phòng ngủ chính cùng phòng khách tự động đóng lại.
Thời điểm cửa đóng lại, Trần Thải Tinh thấy được cặp song sinh, nghĩ thầm hai quỷ con này còn biết thương hương tiếc ngọc, đây là sợ bé Cửu thấy mà sợ hãi sao?
Tiếng mắng chửi của Chu Hải càng ngày càng yếu, rồi thành xin tha. Bị cửa ngăn cách, âm thanh lại trở nên rõ ràng hơn, chỉ có thể dựa vào thanh âm mà suy đoán đến bước nào rồi. Trần Thải Tinh thấy Từ Mộng sững sờ ngơ ngác, lấy điện thoại di động ra, mở kênh livestream của mình ra, hỏi: “Muốn xem không? Kết cục của tra nam.”
“…” Từ Mộng mất mấy giây mới phản ứng được mà gật đầu.
Trần Thải Tinh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ngáp một cái, ôm Tiểu Cửu nói: “Đừng nghe, ngủ đi, ngoan.”
“Vâng ạ.”
Tiếng của Chu Hải ngoài phòng khách đã không còn.
Từ Mộng nhìn điện thoại, trên màn hình, cặp song sinh buộc miệng Chu Hải lại, cười hì hì mà dùng dây thừng đỏ buộc rồi treo cả người Chu Hải lên quạt trần, bắt đầu hát đồng dao, nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà tiếng hát ca dao càng ngày càng nhỏ, dù là vây, hình cảnh cũng quá mức hung tàn, máu me, máu ở khắp nơi, Chu Hải muốn hét cũng hét không được.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, cảm giác ngột ngạt được đè nén sâu trong lòng cô cũng dần dần tan biến.
Cặp song sinh rời đi khi nào thì Trần Thải Tinh thực sự không biết.
Sáng sớm cậu bị âm thanh đầy kinh ngạc của Quách Dục đánh thức. Quách Dục đứng ở Phòng khách, cách quạt máy xa 2m, hay là nói đang đứng ở nhà bếp, lấy tay quạt quạt trước mũi, nói: “Nhanh mở cửa sổ ra, cái mùi này là mùi gì vậy, gì mà thối chết người, lát nữa Tinh tỉnh chắc sẽ phải phun khử mùi, không biết còn tưởng cậu ta mang thai thật.”
Diễn đàn:???
Không phải thật chẳng lẽ giả???
Trần Thải Tinh đỡ thắt lưng, mệt mỏi đi ra, bị mùi hôi thối bên ngoài bức lui, cậu trực tiếp nôn khan.
“Chị, khẩu trang.” Nguyên Cửu Vạn đứng ở bên cạnh, đưa khẩu trang.
Trần Thải tinh đeo khẩu trang vào, vội vã rửa mặt rồi chạy ra bên ngoài, không có dự định đi vào. Phòng khách của bọn họ không khác gì hôm qua, nhìn rất sạch sẽ, quản gia Tiểu Ngụy đã quét tước qua, bây giờ không nhìn thấy được bất kì thứ gì bất thường, nhưng là cái mùi đang xộc vào mũi, vô cùng thúi.
Đến khi bạn nhỏ Tiểu Ngụy xuống cũng không dám đi vào, Quách Dục cảm động vỗ vỗ vai bạn nhỏ Tiểu Ngụy. Tối hôm qua hắn nằm bên phòng ngủ phụ, hóng đến hơn nửa đêm, trong lòng tò mò, mở kênh livestream lên, tuy rằng hình ảnh kinh dị, máu me nhưng đã được censor, làm mờ nhưng chỉ cần xem mấy đoạn ngắn cũng biết chuyện xảy ra.
Cặp song sinh ra tay thực sự tàn nhẫn.
“Cũng là học theo người khác.” Trần Thải Tinh nói.
Cũng phải. Quách Dục nghĩ đến hai bé trai đó, khi còn là người cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, có biết gì đâu.
“Bọn họ đáng thương, nhưng chúng ta cũng vô tội mà, đêm nào không phải người chết thì cũng là quỷ vong, ai chịu nổi chứ.”
Nhà trọ này có hơn 99 mạng người nhưng khi họ đến thì quỷ cũng không còn nhiều lắm. Cặp song sinh bắt đầu giết người từ nửa năm trước, đến nay mỗi đêm đều sẽ giết người hoặc giết quỷ, có thể nói lệ khí của cặp song sinh đã rất nặng, nếu không sớm giải quyết, đến lượt bọn họ chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Bữa sáng không thể trở về phòng ăn.
Quách Dục cùng Trình Lập Phong tìm được một cái bàn ăn, liền kê bên cạnh giếng trời, bạn nhỏ Tiểu Ngụy cũng không giúp gì nhiều được, có thực mới vực được đạo, đồ ăn sáng được bày hết trên bàn.
Bữa sáng đa dạng, rực rỡ muôn màu, mùi thơm nức mũi.
Bốn người chơi một ngày ba bữa chỉ có thể gặm màn thầu hoặc bánh quy nhìn bàn ăn lộ vẻ ao ước cùng ghen tị. Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn bốn người đối diện, bốn người đều là vẻ mặt vui vẻ, trên mặt viết rõ ràng mau mời tụi tôi đi, tụi này sẽ giả vờ từ chối rồi sau đó ngại ngùng cùng nhau dùng bữa á….
Nhưng chị Nguyên nói: “Bữa sáng chỉ đủ cho chúng tôi, nên không tiện mời mấy người được.”
Bốn người kia:????
Cô nàng này sao lại không diễn theo kịch bản vậy!
“Nếu mấy người muốn ăn thì có thể nhờ kim chủ baba tài trợ đồ ăn á.” Quách Dục vừa ăn sủi cảo tôm vừa tốt bụng mở miệng khuyên bọn họ. Bọn họ có thể ăn được thức ăn thơm phức, ngon lành như thế này là nhờ Tinh, nếu là anh và lão Trình, coi như là lão Trình có thể bán sắc nuôi thân, nhưng chắc chắn sẽ không vì đồ ăn ngon mà làm vậy, chỉ có thể gặm bánh quy uống nước lọc qua bữa mà thôi.
Nghĩ lại vẫn là chị Nguyên tốt.
Bốn người khác: Đúng đấy.
Sau đó ba người đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ, Đường Nhạc, Đường Nhạc chỉ vào mình, “Mấy người cảm thấy trình của tôi có thể so với Nguyên Tinh sao?”
“Không lấy được một bữa cơm ngon thì cũng có thể ăn cơm hộp, mì xào, cơm rang mà.” Lôi Khải nói.
Đường Nhạc: …“Đúng là đã để anh chịu thiệt rồi…”
Thẳng nam Lôi Khải: “Không, không thiệt thòi gì đâu, chúng ta vì cơm chiên mà phấn đấu, cô login đi, để tôi hát cũng được.”
Thật sự muốn ăn đồ ăn nóng hầm hập, mắt không thấy tâm không phiền, không thấy người ta ăn thì sẽ không thèm, thế nhưng đội Nguyên Tinh ngày nào cũng được ăn đồ ăn của nhà hàng 5 sao, đồ ăn ngon thay đổi vô cùng đa dạng, bốn người bọn họ ngày ngày gặm lương khô thật sự không thể nuốt nổi nữa rồi. Vì vậy bọn họ bắt đầu bán sắc kiếm cơm, tìm kiếm sự trợ giúp từ những người xem.
Diễn đàn phòng livestream của Nguyên Tinh: 【 ha ha ha ha cười chết tôi rồi, chiếm tiện nghi của chị Nguyên thực sự không dễ. 】
【 Bốn người kia trình kém quá, đây chính là sự khác biệt giữa đãi ngộ của streamer top 1 với minh tinh hạng thứ 18 trong cùng một công ty. 】
【 Cũng hề hước đấy, nể mặt chị Nguyên, tôi, Lưu đại tiểu thư, tài trợ cho bữa trưa của chị Đường Nhạc một bát mì xào! Thêm thịt bò! 】
【 Đại tiểu thư hào phóng! 】
Vì vậy một kênh rõ ràng là kênh kinh dị giờ lại trở thành kênh đồ ăn.
Ăn cơm xong, Trần Thải Tinh đi vòng quanh sân nhà, ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời không quá u ám, nói: “Đi thôi, sáng nay đi tầng 2 và tầng 3.”
Quỷ ở tầng 1 chỉ có thể đi ra vào buổi tối, gian phòng của bọn họ coi như đã giải quyết.
Bạn nhỏ Tiểu Ngụy bay qua bay lại, không muốn đi lên.
Trần Thải Tinh bàn giao: “Vậy em quét dọn phòng sạch sẽ chút, mở cửa sổ để thông gió.”
“Em vẫn nên đi lên với chị vậy.” Bạn nhỏ Tiểu Ngụy không muốn quét dọn phòng.
Trần Thải Tinh:…. Được thôi, lên tầng 3 giải quyết tiếc nuối của Tiểu Ngụy.
Nhóm người bước lên cầu thang, đi lên tầng 2. Có tư liệu nên trong lòng mọi người đều biết được tình huống đại khái, thêm vào việc cặp song sinh tìm quỷ chơi trò chơi, như vậy hiện tại quỷ trong nhà trọ cũng không nhiều tới mức 99 con. Quỷ ở tầng 2 dựa theo tư liệu có được thì có lẽ sẽ là cô nàng độc thân làm nhân viên tiếp rượu Diêu Vũ Hân.
Diêu Vũ Hân diện mạo bình thường, lúc đầu đi bán quần áo, sau đó đồng hương của cô làm nữ tiếp rượu tại ktv, kiếm được rất nhiều tiền, rất nhanh đã rời khỏi nhà trọ, nghe nói là tìm một bạn trai khá giả kết hôn rồi. Diêu Vũ Hân ghen tỵ không thôi, cùng là từ một địa phương nhỏ bé đến thành phố lập nghiệp, người ta thì trở thành phu nhân của gia đình khá giả, tại sao cô còn phải ở cái nhà trọ nhỏ bé, tồi tàn này, mỗi tháng đều lo lắng vì trả tiền trọ, ngay cả một bộ quần áo đẹp chút cũng không mua nổi.
Cho rằng duyên phận của đồng hương là nhờ vào việc đi tiếp rượu, Diêu Vũ Hân cũng tiếp bước, một năm rồi lại một năm, qua đi vài năm cô cũng không thể đi trên con đường mà đồng hương của mình từng đi. Bởi vì việc tiếp rượu kiếm tiền nhanh, cô không muốn quay trở lại việc kiếm tiền khổ cực trước đây nữa. Tiền kiếm được đều đỏ vào mua sắm quần áo và dưỡng da, sửa mặt, đã vào thì không ra được, chỉ có thể tiếp tục ở trong nhà trọ.
Diêu Vũ Hân nghiện phẫu thuật thẩm mỹ, chăm sóc làm đẹp, chết lúc 4 giờ sáng tại nhà, hung thủ cũng đã bị bắt.
Hung thủ là bạn trai phú nhị đại của cô, nguyên nhân tử vong cũng là chơi thuốc quá liều.
Phú nhị đại cũng không phải là phú nhị đại thứ thiệt, chỉ là một viên chức quèn, ở công ty làm việc chịu nhiều áp lực, chỉ có thể đi gọi Diêu Vũ Hân, bởi vì tuổi Diêu Vũ Hân hơi lớn nên tiền gọi khá rẻ, còn có thể chơi qua đêm.
“Chẳng lẽ chúng ta phải tìm một tên phú nhị đại cho cô ta sao?” – Có người trong đội hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn về phía Quách Dục, tóc tai Quách Dục đều dựng đứng lên, liên tục phủ nhận: “Không phải tôi, tôi làm gì được vậy, nhà tôi rất nghèo, chị Nguyên, Tinh, chị đừng bắt tôi đi bán thân mà.”
“Tôi là loại người như vậy sao?” Trần Thải Tinh bị oan nha, trên mặt biểu thị cậu rất khó chịu.
Bốn người khác nhìn về phía Quách Dục, ánh mắt khiển trách.
Bạn nhỏ Nguyên Cửu Vạn mới có 10 tuổi không nói lời nào. Quách Dục nhìn thấy em gái Tiểu Cửu, ngay cả đứa nhỏ 10 tuổi Nguyên Tinh Tinh cũng không buông tha, sẽ không hiến tế hắn cho con quỷ ở tầng 2 thật chứ?
“Nghĩ gì thế.” Trần Thải Tinh phủ nhận. Cái loại không muốn làm mà chỉ muốn ăn, còn hay ganh tị với người khác, cho dù là thịt mỡ của Quách Mập cũng không cho ả kia chạm vào! Chứ đừng nói đến tiền! Quách Dục nếu mà biết Trần Thải Tinh nghĩ như vậy nhất định sẽ ôm cậu mà gọi đại ca, ngay cả thịt mỡ của hắn mà cậu cũng yêu quý, có thể thấy được là huynh đệ tâm giao.
Lên đến tầng 2, sương mù lượn lờ, mọi người cũng chẳng thấy kinh ngạc, đi dọc theo hành lang tìm căn phòng của Diêu Vũ Hân, đi được một nửa thì bị tách nhau ra.
Đường cũ.
Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, nói: “Ngày hôm nay Tiểu Cửu càng đẹp mắt.”
“Chị xinh đẹp nhất.” Nguyên Cửu Vạn hiểu ngầm mà phối hợp.
Hai người tâng bốc lẫn nhau, quả nhiên không bao lâu, sau lưng vang đến âm thanh từ phía xa vọng lại: “Hai người thật đẹp, đặc biệt là cô, cô tên là gì?” Đưa tay tới vỗ trên vai của bóng người cao gầy.
“Tên của tôi không nói cho người xấu xí biết.” Trần Thải Tinh không quay đầu lại, biết mà tránh tay của Diêu Vũ Hân.
Người phía sau lưng bắt hụt, am thanh dữ tợn mà oán hận: “Cô đẹp như vậy, tại sao còn cười nhạo tôi? Bọn họ đều là người nông cạn, bọn họ đều thích mặt, tại sao không thích tôi???!!! Tại sao??!!!”
“Cô là người không nông cạn tại sao lại muốn gả cho phú nhị đại?” Trần Thải Tinh nhíu mày, quay đầu lại nhìn ma nữ sau lưng, trong mắt không hề che giấu sự trào phúng.
Điều này như dao đâm vào lồng ngực Diêu Vũ Hân, khuôn mặt cô trở nên dữ tợn: “Tại sao tao không thể gả cho phú nhị đại? Dựa vào cái gì mà con tiện nhân kia làm nhân viên tiếp rượu có thể gả vào nhà khá giả, tại sao tao lại không thể? Tao sống không tốt, cô ta cũng không thể, tao phải nói cho tất cả mọi biết chuyện cô ta từng làm, để con của cô ta biết mẹ của nó chính là một ả tiện nhân.”
“Cô cũng như vậy.” Trần Thải Tinh khách quan nói.
Nguyên Cửu Vạn nhìn Diêu Vũ Hân đã tức giận đến mức sắp bạo phát, Tinh nhà hắn trước giờ vẫn vậy, luôn làm cho quỷ tức chết không đền mạng.
“Cái gì mày cũng không hiểu! Mày cái gì cũng không biết!” Diêu Vũ Hân oán giận, “Con ả đê tiện kia sống quá tốt, muốn cười nhạo tao, tao cũng đã cầu xin ả cho tao vay tiền, Chỉ cần tao đi phẫu thuật thẩm mỹ, tao sẽ trở nên xinh đẹp, tao nhất định có thể gả cho phú nhị đại, thế nhưng con ả đê tiện kia nói cái gì? Ả khuyên tao đừng đi phẫu thuật, tao biết ả xem thường tao, cảm thấy tao xấu, không đẹp bằng ả…”
Cái bộ mặt vặn vẹo đố kị hiện giờ của cô thật sự rất xấu.
Trần Thải Tinh nỗ lực dùng trái tim thánh mẫu cảm hóa cô ta, để cô ta trở thành quỷ tốt, tràn ngập năng lượng tích cực. Cậu nói: “Cô tuy rằng có chú xấu, chút lười, lòng đố kị hơi nhiều, làm người thất bại mà làm quỷ cũng tràn ngập oán giận, nhưng chỉ cần còn tồn tại, muốn hối cải, bắt đầu lại vẫn có thể, bằng không, cô cứ buông bỏ hết những thù hận trong lòng, giải trừ oán khí.”
Quá khứ bị đào lên, Diêu Vũ Hân trở nên giận dữ, oán hận mà nhìn chằm chằm mặt Trần THải Tinh, qua một hồi lâu, bình phục lại, nói: “Cô thật là đẹp, tôi biết cô tên Nguyên Tinh, cô muốn tôi giải trừ oán khí, vậy chỉ cần cho tôi thân thể của cô là được rồi.”
“Tôi cho cô một cái tát còn ngại bẩn tay, cô vẫn nên tiếp tục làm một con quỷ xấu xí đi.” Trần Thải Tinh từ chối rất nhanh gọn.
Thánh mẫu ai chả thích làm, nhưng cậu không muốn làm trước mặt Diêu Vũ Hân.
Trong tay Trần Thải Tinh nắm lá bùa, muốn ra tay thì tóc Diêu Vũ Hân đột nhiên dài ra, nhưng khi đụng tới lá bùa trong tay Trần Thải Tinh thì liền rụt trở lại, cô hét lên một tiếng rồi biến mất trong làn sương mù, nhưng Trần Thải Tinh cảm giác được cô vẫn chưa đi.
Tầng 2 không giống tầng 1, quỷ vẫn có chút trình độ.
“Chị, quỷ đánh tường, làm sao bây giờ?” Nguyên Cửu Vạn dường như vô ý nhắc nhở, nói: “Nếu có đồ dẫn đường thì tốt rồi.”
Trần Thải Tinh véo hai má Tiểu Cửu, đột nhiên nhớ tới đạo cụ bị cậu bỏ xó.
Ở trong màn [Cô dâu quý tộc], thuyền trưởng có tặng cậu một cái la bàn.
“Một bên là ở ngoài khơi, một bên là trên đất liền, không biết có xài được không nữa.” Nói là nói như vậy, Trần Thải Tinh vẫn lấy la bàn ra, kim la bàn điên cuồng quay, nhưng rất nhanh đã chỉ vào một hướng, Trần Thải Tinh liền dắt Tiểu Cửu đi về hướng đó.
Đi không bao lâu thì gặp được người chơi khác.
Người kia tên là Lôi Khải, Trần Thải Tinh nhớ kỹ.
“Nguyên Tinh, các cô có sao không? Có thấy những người khác không?” Lôi Khải có vẻ rất gấp.
Trần Thải Tinh nhìn kim chỉ trên la bàn giống như gặp gió mà tự lay động, lại nhìn Lôi Khải phía đối diện, vẻ mặt thành thật, nói: “Cô làm phụ nữ thì ngực phẳng như sân bay, làm đàn ông thì không có JJ, cô làm người thất bại, thành quỷ cũng chẳng khác.”
Lôi Khải: …
“Cô mới nhỏ, cô mới nhỏ, cô mới là nhỏ nhất.”
Trần Thải Tinh cười híp mắt, vén tóc mai, nháy mắt đầy phong tình, chân thành nói: “Tôi cũng không có dựa vào ngực để câu dẫn đàn ông, khuôn mặt này của tôi còn chưa đủ sao?”
Nguyên Cửu Vạn: Rất đủ.
Lôi Khải dĩ nhiên không có gì để nói, mặt đầy đố kị nhìn về phía cô gái xinh đẹp, lại đầy phong tình, khuôn mặt vặn vẹo chậm rãi biến thành Diêu Vũ Hân.